Chương 4
Đoàn hỗ trợ giảng dạy sẽ ở lại tòa nhà nhỏ hai tầng trong trường học, với tầng 1 là nhà ăn, tầng 2 là ký túc xá cho các giáo viên. Thực ra cũng chỉ là hai phòng học lớn, sắp xếp lại rồi kê mấy cái giường cao tầng, đặt thêm vài chiếc bàn, kéo rèm cửa sổ lại thì cũng ra dáng đâu vào đấy.
Sư Nhạc ngủ không được sâu giấc, thức dậy sớm, lúc này mặt trời cũng vừa mới ló dạng, không khí có chút se lạnh nên cô khoác thêm một chiếc áo sơ mi rồi xuống lầu.
Cô đứng ngẩn ngơ ở đầu cầu thang một lúc lâu, trong khung cảnh yên tĩnh như vậy, lúc này cô mới có chút cảm giác chân thực.
Cô thực sự đã vượt qua quãng đường hàng nghìn cây số, đến một nơi đất khách quê người, sống trong một môi trường mà cô chưa bao giờ nghĩ tới, cùng mọi người ăn cơm tập thể, thậm chỉ tắm rửa cũng chỉ có một máy nước nóng, phải đứng xếp hàng.
Nhưng vẫn rất thú vị.
Điện thoại di động đột nhiên rung lên, Hứa Tịnh gọi đến giờ này, chắc hẳn là buổi biểu diễn đêm vừa mới kết thúc, chuẩn bị đi ngủ.
Quả nhiên, âm thanh của cô ấy có chút mệt mỏi: “Sư Mãn Mãn, thế nào rồi?”
Sư Nhạc đi sang một bên, ngồi xổm xuống bãi đất trống cạnh bục chào cờ: “Vẫn ổn.”
Hứa Tịnh bái phục: “Cậu đúng là trâu bò thật đấy. Mà tớ thấy trong Khoảnh Khắc bọn họ đăng lên, chỗ cậu đang ở cũng không đến nỗi nào.”
Hứa Tịnh lại nói: “Tớ kiểm tr.a rồi, từ chỗ đó đến Giang Châu cũng không xa lắm đâu.”
Sư Nhạc nhìn bụi cỏ dại trong bồn hoa trước mặt, khẽ ừ một tiếng.
Hứa Tịnh: “Thế cậu có định xong việc rồi, nhân cơ hội này làm một vòng Giang Châu không?”
Sư Nhạc nhổ bụi cỏ dại đó: “Nói sau đi, có thể kết thúc xong về thẳng luôn cũng nên.”
Hứa Tịnh chậc một tiếng: “Đã tới đó rồi sao không đi thăm anh trai của cậu luôn?”
Sư Nhạc dùng bụi cỏ vẽ hai vòng trên mặt đất: “Tớ còn không nhớ mặt mũi anh ấy ra làm sao nữa là.”
Hai người lớn ly hôn cũng đã được mười năm, lúc tách nhau ra, cô và anh trai vẫn còn là hai đứa con nít chưa kịp lớn, cô theo mẹ, còn anh trai theo ba.
Sau khi mẹ cô tái hôn, mọi thứ trong quá khứ đều bị bà ta vứt bỏ, dù là một chút ký ức cũng không giữ lại, thế nên Sư Nhạc nói không nhớ ra được cũng là sự thật.
Sư Nhạc cảm thấy lúc này tâm trạng của mình đang khá tốt, không muốn nhắc đến những vấn đề này, cô bèn vứt bụi cỏ dại vào bồn hoa, nói: “Cậu nghĩ ngơi đi, tớ đi giải quyết chút vấn đề cá nhân đã.”
“Vấn đề cá nhân gì?”
Sư Nhạc: “Đi vệ sinh.”
Trường học này muốn đi vệ sinh phải ra ngoài cổng trường, cô phải tranh thủ giải quyết vấn đề cá nhân trước, nếu không lát nữa học sinh đến sẽ rất lúng túng.
Nhưng vừa mới cúp điện thoại đứng dậy, cô liền nhìn thấy có một vài học sinh đang đứng ngoài cổng sắt, háo hức nắm lấy cánh cổng, ló đầu nhìn xung quanh.
Lúc này còn chưa đến bảy giờ, Sư Nhạc cũng không ngờ sẽ có học sinh đến sớm như vậy.
Mấy đứa trẻ nhìn thấy cô, lập tức ngừng lao nhao, đứng thẳng người, trật tự ngay ngắn.
Sư Nhạc cởi chiếc áo sơ mi xuống, vắt lên tay, sau đó bước nhanh đến mở cánh cổng sắt vốn dĩ không khóa cho các em ấy: “Sao các em không vào?”
Có một đứa trẻ hít thở sâu, đưa tay kéo bạn học bên cạnh, sau đó mấy đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, cùng lùi về sau một bước, cất giọng non nớt: “Vẫn còn quá sớm, sợ quấy rầy đến cô giáo ạ.”
Sư Nhạc bật cười thành tiếng, ngồi xổm xuống: “Ở đây là trường học, các em đến đây đâu có gọi là quấy rầy.”
Bọn trẻ muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói ra, đưa tay móc mấy sợi chỉ đã sờn trên quai đeo của cặp sách, mím môi nhìn cô.
Sư Nhạc hơi nghiêng đầu, sau đó đưa tay ra: “Chào các em, cô tên là Sư Nhạc, các em tên là gì?”
“Em, em tên là Vương An An ạ.”
“Lý Thanh ạ.”
“Đặng Thiên Kỳ ạ.”
Sư Nhạc thấy bọn trẻ nhìn tay cô nhưng không dám vươn tay mình ra, ánh mắt lại rụt rè, cô bèn thay đổi chiến lược, giơ tay sờ vào đầu từng đứa: “Vương An An, Lý Thanh, Đặng Thiên Kỳ, chào buổi sáng.”
Bọn trẻ nhất thời đỏ mặt.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng xe gắn máy vang lên, kèm theo đó là một tiếng gọi lanh lảnh: “Cô giáo!”
Sư Nhạc quay sang nhìn, chiếc xe gắn máy cũng vừa lúc dừng lại bên cạnh. Đầu tóc của người cầm lái bị gió thổi nên hơi rối, lộ ra vầng tráng sáng bóng, hai chân dài chống trên mặt đất, đầu hơi cúi xuống, có lẽ do vừa rồi phải chạy xe nên vẻ mặt hơi tái nhợt, nhưng thoạt nhìn vẫn rất bảnh trai.
Thắt lưng của cậu thiếu niên bị đôi tay nhỏ ôm lấy, để lộ ra vòng eo gầy gò, còn người đang ôm cậu thì ló đầu ra, trên đầu vẫn đang đội chiếc mũ ngày hôm qua, cười rạng rỡ nói: “Chào buổi sáng, cô giáo!”
Thích Yến hơi cụp mắt, cô nữ sinh cũng đúng lúc ngẩng đầu lên. Chiếc cổ của cô thon dài trắng nõn, trong mắt còn mang theo ý cười, sắc môi cũng hồng hào trở lại. Xem ra đã phục hồi không ít. Khác hẳn với dáng vẻ uể oải của đêm hôm đó. Dưới ánh ban mai, trông cô còn có chút dịu dàng hòa nhã.
Cậu dời tầm mắt sang chỗ khác: “Chào buổi sáng.”
Sư Nhạc đứng dậy: “Chào buổi sáng, mới sớm ra đã đưa em trai đến trường rồi sao?”
Thích Yến chưa kịp lên tiếng, Hổ Tử đã nhanh nhảu trả lời, dáng vẻ còn rất tự hào: “Anh trai em đi Diêu Sơn có việc, bình thường đều là em tự đi bộ đến ạ.”
Sư Nhạc khẽ cười: “Vậy thì em quá giỏi rồi.”
Khóe môi Thích Yến cong lên, xoay người lại dùng tiếng địa phương nói vài câu, Hổ Tử vừa gật đầu vừa từ trên xe bước xuống, đi về hướng Sư Nhạc: “Em biết rồi, em biết rồi.”
Thích Yến quay đầu lại, tầm mắt lướt qua mặt đất rồi thoáng dừng lại một giây, sau đó duỗi đôi chân dài bước xuống xe.
Sư Nhạc còn chưa kịp phản ứng đã thấy cậu bước tới trước mặt mình, đột nhiên khom người xuống.
Cô vừa lùi lại một bước thì cậu thiếu niên đã đứng lên, trên tay còn cầm thêm chiếc áo sơ mi của cô.
Sư Nhạc bấy giờ mới nhớ ra là vừa nãy ngồi xổm xuống cô đã đặt áo sơ mi lên đùi, nhưng lúc đứng dậy thì nhất thời quên bén.
Thích Yến: “Của chị?”
“Cảm ơn.” Sư Nhạc nhận lấy: “Cứ nói với tôi một tiếng, để tôi tự nhặt là được rồi.”
Ngón tay của cô nữ sinh vừa xinh đẹp lại mảnh mai, đầu ngón tay vẫn còn dính chút bụi phấn. Thích Yến hơi cụp mắt xuống, thu tay về: “Không sao.”
Cậu hơi ngã người ra sau, dựa vào xe gắn máy: “Hổ Tử, phải ngoan ngoãn đấy.”
Đồng Lâm không biết từ lúc nào đã bước ra, đứng ở cửa ngáp một cái: “Tiểu mỹ nam trông ngầu lòi thật.”
“Xe gắn máy?” Đồng Lâm liếc nhìn Sư Nhạc, “Đây không phải là đã thành niên rồi sao?”
Sư Nhạc nghe nói thế cũng chỉ cười cười không lên tiếng, cô vân vê vành tai của Hổ Tử, cố gắng che giấu sự chột dạ, sau đó khom lưng nói: “Hổ Tử, vào trong đi.”
Con nít không thích hợp ở lại chỗ này.
Hổ Tử gật gù, quay đầu lại: “Anh, đi đường cẩn thận.”
Sư Nhạc thấy cậu thiếu niên khẽ gật đầu, một chân bước lên xe máy, dáng vẻ như chuẩn bị rời đi.
Cô xoay người nhìn về phía ba đứa nhỏ còn lại: “Các em cũng vào trước đi.”
Chờ bọn trẻ đi rồi, cô buộc áo sơ si quanh eo, vỗ vai Đồng Lâm rồi chỉ về hướng nhà vệ sinh: “Tớ đi vệ sinh.”
Lúc đi ngang qua xe máy, cô hơi dừng lại một chút, sau đó quay đầu, nhướng mày hỏi: “Bạn học nhỏ đã thành niên chưa nhỉ?”
Trên người cô có một mùi hương nhàn nhạt, lúc nói chuyện giọng nói còn mang theo vẻ lười nhác. Thích Yến co mấy đầu ngón tay đang đặt trên xe máy lại, khẽ lắc đầu: “Chưa ạ.”
“Ồ.” Sư Nhạc chậm rãi gật đầu, cong môi nói: “Vậy chạy xe cẩn thận nha.”
Thích Yến tưởng đâu là cô sẽ nói người chưa thành niên không được lái xe máy, vừa định mở miệng đáp lại thì cô nữ sinh đã bỏ đi, vạt áo sơ mi bên hông bị gió thổi bay phần phật, phác họa vòng eo nhỏ nhắn, hương thơm nhàn nhạt theo gió tản ra.
“Này!” Cô nữ sinh còn lại vẫy vẫy tay, “Tiểu mỹ nam?”
Thích Yến bèn dời sự chú ý: “Xin chào.”
Đồng Lâm khẽ chớp mắt, cô ấy đương nhiên hiểu câu hỏi của Sư Nhạc có ý gì, nhưng bây giờ yêu sớm cũng đâu có sao, trong Wechat của cô ấy cũng không phải là không có trẻ vị thành niên.
Cô ấy đặt tay lên đầu xe máy của cậu: “Tiểu mỹ nam, thêm Wechat nhé?”
Thích Yến đột nhiên phản ứng lại, dựng thẳng xe lên, lẳng lặng tránh khỏi bàn tay người đang đứng trước mặt, lịch sự mỉm cười.
Sư Nhạc đi ra, đúng lúc nhìn thấy Tiểu Yến Tử đang phóng xe máy bỏ chạy mất dạng, còn Đồng Lâm thì bước tới, dẩu miệng nói: “Đúng là nhàm chán.”
“Thế làm sao?”
Đồng Lâm chỉ vào bản thân, không thể tin được: “Cậu ta gọi tớ là cô giáo?”
Nghĩ đến giọng điệu xa lánh và khách khí của cậu thiếu niên, Đồng Lâm cảm thấy rất khó chịu: “Nói cái gì mà ‘Xin lỗi cô giáo nhé, em không xài Wechat, còn có chút việc phải đi trước.”
Sư Nhạc thoáng kinh ngạc: “Gì cơ?”
Đồng Lâm giận tím cả người: “Tuy rằng nói thì đúng đấy, nhưng nghe vào tai cứ thấy chướng khí, chẳng lẽ tớ già tới vậy sao? Tại sao nghe cứ như tớ già lắm vậy!”
Nhớ đến tiếng ‘chị’ mà Tiểu Yến Tử gọi cô, Sư Nhạc có chút bất ngờ, không khỏi cười nhẹ một tiếng.
*/*/*/*/*/*/*/*/
Với Nhạc Nhạc —— Quai Quai: Chị~
Với người khác —— Quai Quai: Cô giáo.