- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68: Phiên ngoại
- Chương 69: Hoàn Toàn Văn
Văn án:
Năm nhất đại học, Sư Nhạc lên miền núi hỗ trợ dạy học.
Mỗi khi đưa một đứa trẻ từ lớp học về nhà, cô đều nhìn thấy anh trai của đứa trẻ đó đứng chờ ở cửa.
Cậu thiếu niên khẽ cười, đưa ly nước cho cô, niềm nở cảm ơn.
Đại học năm ba, trong lúc đón chào bạn học mới, giữa đám người đông đúc, Sư Nhạc tình cờ nhìn thấy anh.
Cậu thiếu niên đã trút bỏ lớp vỏ trẻ con, khi cười trong đôi mắt lấp lánh ánh sao, lúc gọi cô giọng nói rất ôn hòa.
“Chị, em đến tìm chị.”
_
Trong nhà Thích Yến có một bản đồ đã ố vàng, trên đó có một vạch kẻ màu đỏ kéo từ Nam chí Bắc.
Nhìn kỹ thì có thể thấy nó được đồ đi đồ lại rất nhiều lần.
Sư Nhạc hỏi anh: “Đây là cái gì?”.
Thích Yến ánh mắt nhìn xa xăm, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, bên tai thì thầm: “Đây là khoảng cách để được ôm lấy em.”
Không ai biết rằng chạng vạng cái hôm Sư Nhạc kết thúc kỳ hỗ trợ dạy học và rời đi, cậu thiếu niên đã từng đuổi theo cô đến sườn núi, nhưng lại không thể chạm vào hình ảnh mà người mình thương nhất.
Thích Yến nhìn những ngọn đồi xanh trập trùng và mặt trời ngày ngày lặn xuống phía Tây, nhủ bụng ——
Chỉ là sáu ngàn dặm, anh có thể vượt qua...
Năm nhất đại học, Sư Nhạc lên miền núi hỗ trợ dạy học.
Mỗi khi đưa một đứa trẻ từ lớp học về nhà, cô đều nhìn thấy anh trai của đứa trẻ đó đứng chờ ở cửa.
Cậu thiếu niên khẽ cười, đưa ly nước cho cô, niềm nở cảm ơn.
Đại học năm ba, trong lúc đón chào bạn học mới, giữa đám người đông đúc, Sư Nhạc tình cờ nhìn thấy anh.
Cậu thiếu niên đã trút bỏ lớp vỏ trẻ con, khi cười trong đôi mắt lấp lánh ánh sao, lúc gọi cô giọng nói rất ôn hòa.
“Chị, em đến tìm chị.”
_
Trong nhà Thích Yến có một bản đồ đã ố vàng, trên đó có một vạch kẻ màu đỏ kéo từ Nam chí Bắc.
Nhìn kỹ thì có thể thấy nó được đồ đi đồ lại rất nhiều lần.
Sư Nhạc hỏi anh: “Đây là cái gì?”.
Thích Yến ánh mắt nhìn xa xăm, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, bên tai thì thầm: “Đây là khoảng cách để được ôm lấy em.”
Không ai biết rằng chạng vạng cái hôm Sư Nhạc kết thúc kỳ hỗ trợ dạy học và rời đi, cậu thiếu niên đã từng đuổi theo cô đến sườn núi, nhưng lại không thể chạm vào hình ảnh mà người mình thương nhất.
Thích Yến nhìn những ngọn đồi xanh trập trùng và mặt trời ngày ngày lặn xuống phía Tây, nhủ bụng ——
Chỉ là sáu ngàn dặm, anh có thể vượt qua...