Chương 33
Sư Nhạc rời khỏi Dư Bình một đoạn đường khá xa mới nhận được tin nhắn của Thích Yến, lúc này cô mới đột nhiên phát hiện, tâm trạng vốn dĩ đang thấp thỏm của mình cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Cô trả lời: “Chị đang trên đường đến Thanh Thành, mọi người đang ở bệnh viện nào, chị muốn đến thăm dì.”
Câu này được gửi đi, bên kia mấy phút sau vẫn chưa thấy hồi âm.
Sư Nhạc đoán, có thể cậu thật sự rất bận, dù sao cũng chưa đến Thanh Thành, cô cũng không gấp gáp.
Thế nhưng mấy phút sau, Thích Yến lại gọi điện thoại tới, bên phía cậu rất yên tĩnh.
Sư Nhạc liếc nhìn rồi nhận máy.
“Chị.” Giọng nói của Thích Yến có chút khàn khàn.
Khoảnh khắc Sư Nhạc nghe thấy, không hiểu sao lại có chút đau lòng: “Ừm, xong việc chưa? Dì thế nào rồi?”
“Mẹ em vẫn khỏe.” Thích Yến thấp giọng đáp, “Chỉ là không kịp về tiễn chị, xin lỗi.”
Sư Nhạc thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút bất mãn với giọng điệu của cậu, cô cao giọng hỏi: “Cũng đâu phải sinh ly tử biệt gì. Sao thế, sau này không định gặp chị nữa à?”
Thích Yến khẽ cười: “Chị, em vốn dĩ muốn gặp chị một lần.”
“Chị cũng muốn gặp cậu.” Nghe thấy mẹ cậu không sao, Sư Nhạc cũng yên tâm phần nào, cô lấy một phong thư từ trong túi ra: “Vì vậy mọi người đang ở bệnh viện nào?”
Thích Yến nói: “Em không ở Thanh Thành.”
Động tác của Sư Nhạc hơi ngừng lại: “Vậy cậu đang ở đâu?”
“Ở một nơi khá xa.” Thích Yến nhìn hoàng hôn phía chân trời, thẫn thờ nói: “Có thể không gặp được chị nữa.”
Sư Nhạc trầm mặc.
Cô đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực, xoay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hỏi: “Hôm nay không về Thanh Thành sao?”
Thích Yến: “Ừm.”
Sư Nhạc nói: “Chị sẽ ở lại Giang Châu mấy ngày, cũng không xa lắm, có thể….”
“Chị.” Thích Yến ngắt lời cô, giọng điệu chậm rãi: “Không gặp được chị nữa, cho nên gọi đến để chào tạm biệt chị.”
Sắc mặt Sư Nhạc hơi tối lại, cô thở hắt ra một hơi, cũng không quan tâm bên ngoài có khói bụi, hạ cửa sổ xuống để gió thổi vào mặt mình.
Ý của Thích Yến là không gặp cô nữa? Cho dù cô có từ Giang Châu chạy qua, cho dù cậu không bận thì cậu cũng sẽ không gặp?
Cậu nhóc này lớn mật rồi sao?
“Từ trước đến nay chị không nghe lời chào tạm biệt qua điện thoại.” Cô vắt tay lên cửa sổ, nói với đầu dây bên kia, “Muốn nói thì gặp mặt nói, chẳng phải chị còn nợ cậu một bữa cơm sao? Cậu không muốn nữa à?”
Thích Yến: “Không muốn nữa.”
Nghe vậy, Sư Nhạc sửng sốt vài giây, sau đó gần như mất bình tĩnh nói: “Chị không phải là người nói không giữ lời.”
“Là em nói không giữ lời.” Thích Yến thì thầm, “Xin lỗi chị.”
Sự bức bối của Sư Nhạc cứ mắc nghẹn ở cổ họng, cũng không biết nên bộc phát thế nào, cuối cùng không kìm được nữa, thấp giọng nói một câu: “Fuck.”
Cô gằn từng chữ nói với cậu: “Thích Yến, cậu nghĩ kỹ rồi đúng không?”
Trong điện thoại rất yên tĩnh, Sư Nhạc cũng đang đợi câu trả lời của cậu, cô không biết tại sao người này lại đột nhiên không muốn gặp cô, rõ ràng mấy ngày trước còn vòi quà cô, còn kêu cô nhớ trước khi rời khỏi phải ăn bữa cơm này.
Vì cớ gì nói nuốt lời liền nuốt lời?
Cậu dựa vào cái gì!
“Thích Yến.” Sư Nhạc gọi cậu, “Nói chuyện.”
Sư Tần và Hứa Tịnh ở bên cạnh nghe thấy cuộc điện thoại này đều xoay đầu qua nhìn cô, không rõ tại sao cô lại đột nhiên nổi giận như vậy.
Mấy giây sau, Thích Yến gọi cô: “Chị.”
Có lẽ mấy hôm nay cậu không nghĩ ngơi tốt, giọng nói thực sự rất khàn, nghe có vẻ như mất hết sinh lực.
Nghe thấy tiếng gọi này, trong lòng Sư Nhạc bất chợt mềm nhũn.
Cậu nói: “Chị, sau này có thể em sẽ gặp chị.”
Sư Nhạc không hiểu ý tứ của câu này, cô khẽ nhíu mày: “Gì cơ?”
“Chị, chúc chị thuận buồn xuôi gió.” Cậu không đợi Sư Nhạc trả lời, tiếp tục nói, “Mỗi ngày đều vui vẻ.”
“Cậu…”
Thích Yến: “Em rất vui được gặp chị ở Dư Bình.”
Nói xong câu này, Thích Yến cúp máy.
Bởi vì Sư Nhạc đang mở cửa sổ nên Sư Tần đi chậm lại, sợ bụi bay vào người cô.
Anh ấy hỏi: “Điện thoại của ai vậy?”
Sư Nhạc cầm điện thoại, nhìn cảnh vật bên ngoài đang lùi dần về phía sau, có chút xuất thần đáp: “Là một, bạn học nhỏ.”
Nghe thấy danh xưng này, Hứa Tịnh có chút bất ngờ: “Là cậu nhóc mà lần trước ở cùng với cậu bên bờ sông ấy hả?”
Sư Nhạc ừm một tiếng.
Trong tay cô vẫn còn bản ghi cuộc gọi Wechat của cô và Thích Yến, lịch sử trò chuyện cũng còn đó, nhưng không biết vì sao trong giờ phút này cô lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên cách xa như vậy.
Cô quay đầu lại, hỏi: “Hai người có nghĩ liệu sẽ tồn tại hai bầu trời sao không?”
Sư Tần và Hứa Tịnh đều ngơ ngác: “Em đang nói gì vậy?”
Sư Nhạc cúi đầu nhìn bức thư chưa gửi đi trong tay, chớp chớp mắt nói: “Trước đây em không tin, nhưng bây giờ hình như đã tin rồi.”
Cô gần như trong nháy mắt đã hiểu ra vì sao Thích Yến lại nói như vậy, cậu nói rằng sau này không được ngắm chung một bầu trời nữa.
Cậu giống như đã trù tính từ sớm, mùa hè này kết thúc, chuyện này cũng sẽ kết thúc.
Cậu thông minh hơn người khác, cũng tháo vát nhanh nhẹ hơn bất cứ ai, điều này cô đã biết từ sớm.
Dư Bình.
Người qua đường thấy Thích Yến đang đứng dưới gốc cây, bèn đi tới hỏi thăm: “Tiểu Yến, con về rồi đó à? Mẹ con thế nào rồi?”
Thích Yến quay đầu lại, gật đầu một cái, ôn hòa đáp: “Đỡ nhiều rồi ạ.”
“Sắc mặt của con không được tốt lắm.” Người nọ vỗ vai cậu, “Vất vả cho con rồi.”
Thích Yến khẽ cười.
Đợi người đó rời khỏi, tầm mắt của cậu lại rơi xuống điện thoại, qua một hồi lâu vẫn không hề nhúc nhích.
Cậu từng hơn một lần đứng trong góc tối nhìn cô ở vị trí này, dù là ngắm cô khóc hay cười, cậu cũng đều mãn nguyện.
Bây giờ người ấy đã đi.
Cậu thu hết can đảm để đến gặp cô lần cuối, bởi vì cậu biết rằng sau này sẽ không gặp được nữa, cũng không thể gặp.
Nhưng sau khi nghe tin cô rời khỏi, lòng can đảm đó dường như đã bị gục ngã trong chốc lát, dù cố gắng thế nào cũng không thể vực dậy được.
Lồng ngực như bị chọc một lỗ, khiến cậu không sao thở được.
Nhìn hoàng hôn phía chân trời, Thích Yến ngẩn ngơ nhớ lại cô nữ sinh trên ngọn đồi ngày hôm đó.
Cô rũ mắt, nghiêm túc nhìn vào điện thoại, hát cho cậu nghe bài hát dịu dàng nhất.
“Mong người trở thành ánh mặt trời của riêng tôi.”
Cô nói: “Mười bảy tuổi, độ tuổi này nên vui vẻ một chút, táo bạo một chút.”
Thích Yến sửng sốt một hồi lâu, sau đó đột nhiên xoay người đi tới cổng trường, hỏi bọn trẻ đang chơi trên sân trường: “Cô giáo Nhạc Nhạc đã đi được bao lâu rồi?”
Đám trẻ con đưa mắt nhìn nhau, chần chừ tính toán: “Cũng mới đây thôi ạ, chắc là khoảng hai mươi phút.”
Thích Yến gật đầu, leo lên xe máy lật đật phóng ra ngoài.
Cho mình thêm cơ hội cuối cùng, cậu nghĩ.
Hôm đó lúc bọn cô đến đây phải chuyển xe, hơn nữa còn phải đi ngang qua Thanh Thành.
Nếu bây giờ cậu xuất phát, rất có khả năng sẽ đuổi kịp cô, cậu nhất định phải nói lời chào tạm biệt với cô.
Cậu còn muốn ôm cô một cái nữa.
Giờ này không có xe buýt nhỏ đến Thanh Thành, cậu của cậu cũng không ở Diêu Sơn.
Thích Yến lái xe, đi thẳng một đường đến Thanh Thành.
Cho đến hai tiếng sau, cậu nhìn thấy một chiếc xe buýt lớn, trên đó có người đang mặc áo thun của đại học A quen thuộc, bởi vì vừa kết thúc một cuộc hành trình nên trên xe ai cũng hát hò vui vẻ.
Lúc xe đột ngột dừng lại, mọi người có chút kinh ngạc.
Đồng Lâm ngồi bên cạnh cửa sổ, qua ánh đèn, cô ấy nhìn thấy Thích Yến đang cản xe lại, đầu chảy đầy mồ hôi.
Đồng Lâm ngạc nhiên nói: “Là cậu ư, tiểu mỹ nam?”
Thích Yến ở dưới xe quét mắt nhìn một vòng, không thấy bóng dáng quen thuộc đâu, cậu bèn bước xuống xe máy, nói: “Cô Đồng, có thể giúp em gọi chị xuống được không?”
Trong tất cả mọi người, chỉ có Đồng Lâm biết người chị này là ai.
Cô ấy có chút sửng sốt, sau đó như chợt nghĩ ra điều gì đó không thể tin được, khóe miệng khẽ há hốc.
Thích Yến ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng vào trong xe.
Đồng Lâm hơi dựng người dậy, hình như có chút khó mở miệng, cuối cùng vẫn phải nói: “Cô ấy không nói với cậu sao? Cô ấy không đi cùng chúng tôi, anh của cô ấy đến đón cô ấy đi rồi.”
Chiếc xe buýt lớn lại rời khỏi, để lại Thích Yến đứng ở nơi đó rất lâu không nhúc nhích.
Màn đêm dày đặc bao trùm lên con đường núi, chỉ còn lại ánh đèn xe máy, nhưng lại không thể soi sáng được đôi mắt đang rũ xuống của cậu.
Một lúc lâu sau, Thích Yến cúi người xuống, chống tay lên yên xe máy, gục đầu.
Một giọt nước mắt rói xuống yên xe màu đen.
“Sai rồi.” Cậu thấp giọng nói, “Sai rồi, chị.”
“Không phải muốn gặp là có thể gặp được.”
….
Trở lại Thanh Thành, Sư Nhạc cứ cảm thấy một tháng trôi nhanh như một cái chớp mắt.
Ga xe lửa ngột ngạt đó, cây cầu vượt đó, cậu thiếu niên như viên minh châu trên cầu đó.
Thoắt cái, đã trở thành quá khứ.
Sư Tần vừa vào nội thành đã hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”
Sư Nhạc dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Gì cũng được.”
Sư Tần liếc nhìn cô, cũng không nói gì nữa, mò mẫm trên điện thoại một lát, cuối cùng dẫn bọn cô đến một nhà hàng lẩu.
Thời tiết này ăn lẩu thì có hơi kinh khủng, nhưng Sư Nhạc chỉ im lặng cười trừ.
Sư Tần hỏi: “Vui không?”
“Vui.” Sư Nhạc bước vào trước.
Từ nhỏ cô đã thích ăn lẩu, lúc đó trong lòng cô cảm thấy, được ăn lẩu là một chuyện khiến người khác rất hạnh phúc, bởi vì có hơi người.
Có điều Ông Đình không thường xuyên đến đó, nên chỉ có Sư Tần hay dẫn cô đi, hai người thường len lén trốn ra ngoài ăn lẩu.
Trong thời gian chờ lên món, Sư Tần ngồi bên cạnh Sư Nhạc, tự nhiên lấy bát đũa và rót trà cho cô, vu vơ hỏi: “Cậu bạn học nhỏ mà vừa nãy các em nhắc đến là ai?”
Động tác của Sư Nhạc thoáng khựng lại.
Hứa Tịnh cũng không biết chuyện này nên nói thế nào, thế nên cô ấy chọn cách im lặng.
Còn Sư Nhạc thì ngả người ra sau, khẽ cười một tiếng: “Thì là bạn học nhỏ.”
“Tiểu Bạch Nhãn Lang*.”
(Tiểu bạch nhãn lang: hay còn gọi là sói mắt trắng, chỉ những kẻ vong ân bội nghĩa, tâm địa độc ác – nguồn: Baidu.)
Sư Tần nhướng mày: “Học sinh?”
Nhưng nghe thì hình như đâu phải vậy.
“Không phải.” Sư Nhạc muốn nói là em trai, nhưng ở trước mặt anh ruột của mình, chẳng hiểu sao cô lại không nói ra được.
Sư Tần: “Vậy nói người là sói mắt trắng làm gì? Cậu ấy làm gì em à?”
“Đâu có làm gì.” Sư Nhạc có chút khó chịu, nỗi bức bối đêm hôm trước còn chưa tìm được chỗ giải tỏa, bây giờ lại càng thêm chồng chất.
Hai lần buồn phiền đều không cùng một kiểu.
Cô cảm thấy con nai nhỏ trong lòng mình chỉ mới lú đầu ra, đụng cũng chưa đụng đã bị rớt mất đầu.
Nói cái gì mà sói mắt trắng, rõ ràng người đối xử tốt với cô là cậu, cô cũng đâu có tư cách gì để nói cậu là sói mắt trắng.
Chỉ là rất giận, giận vì không có tư cách nổi giận.
Ăn xong bữa cơm cô vẫn chưa hết giận.
Sư Tần nhìn không nổi nữa, sau khi lên xe không lái xe liền, mà chỉ chỉ vào ghế lái phụ của Sư Nhạc: “Điện thoại.”
Sư Nhạc: “Hả?”
“Gọi điện thoại đi.” Sư Tần chỉ điện thoại của cô, “Suốt cả bữa cơm tâm trí cứ lơ đãng.”
“Không phải muốn gặp bạn học nhỏ gì đó sao? Gọi điện thoại cho cậu ấy đi, hỏi cậu ấy đang ở đây, anh đưa em qua, hôm nay nhất định phải gặp được cậu ấy.”
Sư Nhạc sửng sốt: “Nhưng cậu ấy không muốn gặp em.”
Sư Tần: “….”
“Là sao? Hay là em mặt dày mày dạn muốn gặp người ta?”
Sau vài giây im lặng, Sư Nhạc nghiêng đầu mỉm cười, cô cụp mắt xuống, cười đến run rẩy: “Đúng vậy, là em muốn gặp cậu ấy, nhưng thôi bỏ đi.”
Sư Tần bị nụ cười của cô làm cho khó hiểu: “Sao lại bỏ đi?”
Sư Nhạc nói: “Vì em không muốn con nai nhỏ lại quay đầu, dằn vặt đến dằn vặt đi mệt mỏi nữa, như vậy…”
Cô vừa nói vừa thắt dây an toàn, lúc ngước mắt lên, giọng nói đột nhiên dừng lại.
Lúc vừa đến đây nhà hàng lẩu không có chỗ đậu xe, vì vậy phải đậu xe xa một chút, bây giờ mới phát hiện, cách đó không xa là bệnh viện Thanh Thành.
Mà cái người cô vừa nói thôi bỏ đi đó, cũng đang đứng trước một quầy bán cơm rang cách đó không xa.
Cậu quay lưng về phía quầy hàng, trước mặt là chiếc xe gắn máy, cúi đầu, lấy đầu thuốc bỏ vào miệng, nhấc tay châm lửa.
Lần trước thấy cậu hút thuốc là ở Diêu Sơn, lúc đó cậu nói mình không nghiện.
Sư Nhạc nhìn mấy chữ bệnh viện Thanh Thanh sau lưng cậu, rồi lại nhìn cậu thiếu niên có chút gầy gò.
Bỗng nhiên cảm giác khó chịu lại nổi lên.
Cô bất chợt nghĩ: Không gặp thì không gặp nữa vậy.
Cậu có nhiều chuyện phải bận tâm lo lắng, trên vai trách nhiệm nặng nề, làm gì có tâm trí đâu để chiếu cố cho tính khí nỏng nảy của cô.
Vào nội thành rồi cũng không còn khói bụi, Sư Nhạc lại nâng cửa sổ lên, cả người lún sâu xuống ghế.
Cô nhẹ giọng nói: “Đi thôi, anh.”
Tạm biệt, Tiểu Yến.