Chương 41
Ngoài miệng thì nói không bận, nhưng sau ngày hôm đó ngoại trừ giờ lên lớp ra, những thời gian khác Sư Nhạc đều phải chạy đến khuôn viên trường. Gần đây đoàn hỗ trợ giảng dạy sắp kết hợp với câu lạc bộ công tác xã hội của vài trường đại học lớn ở một số tỉnh thành phố để tổ chức một số hoạt động công ích, vậy nên cần phải tổ chức một đêm hội liên minh, cũng là buổi lễ hợp tác, địa điểm được chỉ định ở trường đại học A.
Ở cơ sở chính trung tâm thành phố, Sư Tần sau khi đến Bắc Thành đã một căn hộ, Sư Nhạc gần đây hay bận rộn đến tối muộn, nên cô dứt khoát ở lại bên đây.
Đa phần các sự kiện của trường hay một số đêm hội của các trường cao đẳng đều chọn đại học A làm nơi tổ chức, thế nên hội trường trong khuôn viên chính cũng rất nhiều.
Nơi tổ chức đêm hội hôm nay là một hội trường nhỏ nằm ở tầng ba và tầng bốn.
Vào hậu trường trang điểm và thay quần áo xong, Sư Nhạc đứng bên cạnh cửa sổ, thấy một số sinh viên mặc đồng phục rằn ri đang lục tục kéo đến dưới lầu.
Cô bâng quơ hỏi: “Hôm nay ở hội trường chính có hoạt động gì sao?”
Đồng Lâm cũng liếc mắt nhìn, lúc này mới chợt nhớ ra: “Vòng chung kết cuộc thi lập kế hoạch nghề nghiệp, mỗi học viện sẽ cử ra một vài sinh viên mới đến quan sát và học hỏi.”
Sư Nhạc khẽ gật đầu, nhớ lại năm nào trường tổ chức cuộc thi lập kế hoạch nghề nghiệp cũng sẽ cử sinh viên mới đến xem, bình thường được cử đến đều là những người xuất sắc của mỗi học viện, nhằm mục đích thay máu cho năm tiếp theo.
Cô liếc nhìn nhóm sinh viên đang lục tục kéo vào hội trường chính, đầu ngón tay bỗng nhiên gõ vào mép cửa sổ.
Cũng không biết tiểu Trạng Nguyên có đến không nhỉ.
Đêm hội chẳng mấy chốc đã bắt đầu, vì là buổi hợp tác giữa các trường đại học lớn nên cũng không có người ngoài, chỉ có đoàn trưởng và bộ trưởng của các trường đại học, ngoài phần giới thiệu câu lạc bộ của mình ra thì chỉ còn lại lễ kí kết cuối cùng.
Tất cả đều nhằm mục đích hỗ trợ giảng dạy hoặc phúc lợi công cộng trong tương lai.
Đêm hội kéo dài khoảng hai tiếng, sau khi kết thúc các đoàn trưởng lại tụ họp trò chuyện với nhau. Lúc Sư Nhạc vào hậu trường thay quần áo xong bước ra, mọi người đã lên xe chuẩn bị ra về.
Gần đây cô đều sống trong nhà Sư Tần, mai là ngày cuối tuần nên cũng không cần về gấp, với lại buổi tối cô vẫn chưa ăn gì, để bụng đói lâu như vậy dạ dày cũng có chút kháng nghị, định quay về ăn cơm trước, cho nên ra khỏi thang máy liền chào tạm biệt với mọi người.
Thang máy đối diện với lối vào hội trường chính, bên trong lúc này không còn ai, muốn đến xem cuộc thi nhưng đã kết thúc, nghĩ đến chuyện các tân sinh viên đến xem cuộc thi, Sư Nhạc vừa đi vừa móc điện thoại ra.
Mấy hôm nay bận bịu nên cô không có thời gian hỏi thăm ‘vị bạn bè’ này, vừa lúc này đang rãnh có thể liên lạc một chút.
Sư Nhạc vừa mới gửi câu ‘Cậu đang làm gì vậy?’, bên đó cũng tình cờ gửi đến đến một câu ‘Chị đang ở đâu vậy?’.
Lúc này, bên cạnh cô đồng thời vang lên âm báo tin nhắn.
Vừa quay đầu lại, Sư Nhạc tình cờ nhìn thấy người đang đứng bên cạnh tấm áp phích cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người lập tức giao nhau.
Với tư cách là người học ngôn ngữ, Sư Nhạc đã từng đọc qua không ít các sách vở, trên sách viết rằng trong mắt một số người tồn tại ánh sáng, cô chưa từng thấy qua, nhưng lúc này lại ngẩn ngơ vì tựa như cảm nhận được ánh sáng rực rỡ trong mắt Thích Yến.
Khiến trái tim cô bỗng nhiên đập lỡ một nhịp.
Ngẩn ngơ một hồi lâu, vẫn là Thích Yến có phản ứng trước, anh tháo chiếc mũ trên đầu xuống, khoác lên vai rồi bước tới trước mặt Sư Nhạc, khẽ gọi một tiếng: “Chị.”
Thì ra tiểu Trạng Nguyên thực sự đã đến.
Sư Nhạc cũng từ tiếng chị này hoàn hồn lại, cô cất điện thoại, xoay người: “Đến xem cuộc thi à?”
“Ừm.” Thích Yến thành thật đáp, “Nhìn thấy tầng dưới có áp phích của đêm hội công tác xã hội, nghĩ bụng chắc chị cũng đang ở đây, xem thử có gặp nhau được không.”
Vậy lỡ không gặp được thì sao?
Sư Nhạc vừa tức vừa buồn cười: “Sao không gọi cho chị?”
“Sợ chị đang bận.” Anh bước tới bên cạnh cô, mượn chút đèn đường bên ngoài ngắm nhìn gương mặt cô, bởi vì trang điểm nên nhìn cô lúc này càng thêm quyến rũ, chỉ cần một cái liếc mắt là đã đổ đứ đừ.
“Nãy giờ thấy mọi người xuống gần hết nên mới nhắn tin cho chị, không ngờ.” Anh giơ điện thoại trong tay lên, “Xem ra em với chị cũng khá là tâm linh tương thông.”
Sư Nhạc đang định nói gì đó, đột nhiên bên cạnh hội trường vang lên tiếng còi xe, hai người đồng thời xoay đầu qua.
Thích Yến liếc mắt nhìn thời gian, khẽ thở dài: “Xe đón bọn em về trường tới rồi, em phải về trước đây.”
Từ đây về khuôn viên của bọn anh phải ngồi xe buýt đưa đón, mất gần nửa tiếng đồng hồ.
Vừa mới đến đã chào tạm biệt, Sư Nhạc có chút không phản ứng kịp: “Vậy cậu ở đây đợi chị chỉ để chào hỏi thôi sao?”
Thích Yến ừm một tiếng, ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung: “Cũng là muốn nhìn chị một chút.”
Anh nói: “Không phải chị đã nói rồi sao? Muốn tìm chị thì cứ đến tìm.”
Sư Nhạc nhất thời nghẹn lời: “Không vì chuyện gì khác?”
Thích Yến đội mũ lên, giữa tiếng còi xe ầm ĩ, giọng nói của anh có chút nhẹ nhàng: “Ừm, như vậy là đủ rồi.”
Sư Nhạc có chút buồn bực, chỉ mới gặp nhau được một chút thôi mà, sao lần nào cũng vội vàng thế nhỉ. Hình như bắt đầu từ ngày chào đón tân sinh viên đến nay, hai người gặp nhau đều vội vội vàng vàng.
Nhưng đây là xe buýt đưa đón của trường, đã tối muộn như vậy, nếu bỏ lỡ sẽ chẳng còn chuyến nào nữa, bên đây muốn bắt xe về trường thì hơi xa, đi buổi đêm còn tốn không ít tiền.
Sư Nhạc đột nhiên nảy ra một ý tưởng, dạo gần đây để cho tiện nên cô hay lái xe đi học, nếu giữ Thích Yến lại một chút, lát nữa đưa cậu về cũng không phải là không được.
Ý tưởng này vừa thoáng qua trong đầu, cảm giác khó chịu trong dạ dày lập tức khiến cô từ bỏ.
“Ừm.” Cô nghiêng người, “Đi thôi, chị tiễn cậu ra xe.”
Thích Yến lần này không từ chối, ngược lại còn bước nhanh hai bước để sóng vai đi cùng cô, anh vô cùng trân quý mỗi một phút giây được ở bên cạnh cô.
Đi được một lúc, Sư Nhạc đột nhiên nhớ ra gì đó: “Đưa số điện thoại của Hổ Tử cho chị đi, gần đây chị cũng khá muốn nói chuyện với thằng bé.”
“Vậy phải lấy số điện thoại của cậu rồi, Hổ Tử bây giờ đang đi học trong xã, ở lại nhà của cậu.” Thích Yến không có ý định đưa số cho cô, mà là nói, “Buổi tối cậu phải đến Thanh Thành bốc hàng, ngày mai mới quay về, có lẽ lần sau mới liên lạc được.”
Sư Nhạc hỏi: “Vậy ngày mốt thì sao?”
“Ngày mốt thì được, vừa hay là Chủ Nhật.”
Hai người tới trước xe buýt, Sư Nhạc dừng chân: “Vừa hay ngày mốt chị cũng đến đêm hội chào đón tân sinh viên, tới lúc đó gặp ha.”
Thích Yến biết chuyện đêm hội chào đón tân sinh viên, chỉ là anh không mấy hứng thú, nhưng lúc này vừa nghe vậy anh liền ngước mắt lên: “Chị cũng biểu diễn sao?”
“Ừm.”
Sư Nhạc chỉ tham gia một lần vào năm nhất, lúc đăng kí cô vốn dĩ không muốn tham gia, nhưng chợt nhớ đến Thích Yến nên cô mới đăng kí.
Mặc dù không đại diện cho một học viện, nhưng vẫn được tính là người của câu lạc bộ cấp trường.
“Đây chẳng phải là để chào đón người bạn mới của chị đến đại học A, mở màn cho một cuộc sống mới của cậu ấy sao?”
Đồng tử Thích Yến khẽ chuyển động, chăm chú nhìn cô: “Phải. Chị tính hát hả?”
Sư Nhạc tỏ vẻ trầm ngâm: “Làm thế nào đây, hình như chị chỉ có mỗi tài nghệ này thôi.”
Thích Yến biết cô đang nói đùa, nhưng anh vẫn nghiêm túc nói: “Không, nghe rất hay mà.”
Đầu ngón tay của anh bất giác miết nhẹ vào đường may quần, thói quen trong khoảng thời gian huấn luyện quân sự khiến cho tấm lưng vốn đã thẳng của anh lúc này lại càng thẳng hơn, như thể đang bị phạt đứng.
Anh ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, lại lớn mật càn rỡ hỏi: “Thật sự là để chào đón em sao?”
Vì để chào đón anh mới tham gia vào buổi đón chào tân sinh viên, rõ ràng không phải đại diện cho một học viện.
Sư Nhạc không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Không thể thật hơn.”
Sau này Thích Yến chắc chắn sẽ quen biết với rất nhiều bạn bè, giống như lời anh nói, bắt đầu một cuộc sống mới.
Chỉ là cô cứ nhớ mãi kỳ nghĩ đông năm ấy, người này ở trong vòng tay cô, run rẩy nói rằng anh không còn mẹ nữa, khiến người ta cảm thấy xót xa.
Sư Nhạc muốn truyền cho anh chút hơi ấm trong khả năng có thể của mình.
Thích Yến nhìn nụ cười của người trước mặt, cảm giác cổ họng có chút khô khốc, trong lòng vang lên một giọng nói: Đủ rồi đủ rồi, như vậy là được rồi, không được đòi hỏi thêm nữa.
Nhưng anh vẫn mở miệng: “Vậy ý của chị là, bài hát đó là hát cho em nghe?”
Anh bỗng nhiên thấy nóng, rất muốn cởi mũ xuống để quạt nhưng lại không dám, sợ mình làm ra hành động gì quá lố sẽ khiến Sư Nhạc thay đổi chủ ý của cô.
“Đúng vậy.” Cảm giác khó chịu trong dạ dày Sư Nhạc càng thêm nghiêm trọng, nhưng cô vẫn kiên nhẫn trả lời câu hỏi của anh, “Vì cậu, để chào đón cậu đến đại học A. Không biết là chị có vinh hạnh được trở thành một phần khởi đầu trong cuộc sống mới của cậu không nhỉ?”
Thích Yến trầm mặc mấy giây, anh rất muốn ôm lấy người này, nhưng lại không dám, vì xung quanh người qua lại đông đúc.
Tài xế xe buýt bấm còi inh ỏi, kiềm chế lại nỗi kích động đang dâng trào trong lòng anh. Anh nhích từng bước nhỏ, giọng nói ôn hòa: “Em rất mong chờ ngày mốt.”
Nói xong, anh nhàn nhạt cười: “Vậy em đi trước nhé, cảm ơn chị đã đưa em đến đây, ngày mốt gặp lại.”
Sư Nhạc nhìn chiếc xe buýt đầu tiên đã bắt đầu chuyển bánh, sợ làm lỡ thì giờ của cậu: “Được, đi nhanh đi, ngủ ngon.”
Thích Yến: “Ngủ ngon.”
Anh xoay người đi về phía chiếc xe, vừa đi được hai bước lại ngoái đầu nhìn Sư Nhạc.
Sư Nhạc dường như lại nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh, đồng thời nghe thấy giọng nói của anh: “Chị là sự khởi đầu của em.”
Nói xong câu này, Thích Yến vẫy vẫy tay, cuối cùng cũng cúi đầu bước lên xe buýt, còn Sư Nhạc thì vẫn đứng yên tại chỗ, sững sờ mất mấy giây.
Khi đoàn xe buýt của trường lần lượt rời hỏi, Sư Nhạc cúi đầu mỉm cười, xoay người đi về phía bãi đậu xe.
Trên đường lái xe đến hiệu thuốc, cô chợt nhớ lại lời nói của Thích Yến, không hiểu sao lại cảm thấy rất vui.
Lời nói của anh cũng không sai, xét cho cùng trong mấy ngày vừa nhập học này, từ ngày đầu tiên cô đã gặp anh, hơn nữa ngày mốt còn tham gia buổi lễ chào đón tân sinh viên.
Như vậy chẳng phải cô là một phần khởi đầu của anh sao.
Sư Nhạc gõ nhẹ lên vô lăng, tận đáy lòng cảm thấy may mắn vì mình đã quyết định tham gia vào buổi chào đón tân sinh viên.
Cô là sự khởi đầu của Thích Yến, lời nói này trôi vào tai thật khiến con người ta dễ chịu.
Vẫn là Tiểu Yến biết nói chuyện.
Từ trường học chạy ra, Sư Nhạc rẽ vào góc cua tìm đến một tiệm thuốc, cô tìm chỗ đậu xe rồi bước tới đó.
Lúc này, Dương Duy Đông đang ngồi trên xe bô bô hỏi Thích Yến: “Nãy giờ cậu đi đâu vậy, còn không trả lời tin nhắn?”
Thích Yến dựa vào ghế xe, khép hờ đôi mắt để ổn định lại tâm trạng: “Gặp một người.”
Dương Duy Đông kinh ngạc: “Cậu mới đến đây mấy ngày mà đã quen người ở trong cơ sở chính rồi sao?”
“Ừm.” Thích Yến ngẫm nghĩ, cảm nhận nhịp tim mất cân bằng trong lồng ngực, thấp giọng nói, “Quen lâu rồi.”
“Cậu vừa quen một đàn chị xinh đẹp, vừa quen người trong cơ sở chính, cậu có đúng là người từ tỉnh Giang đến đây không vậy?” Dương Duy Đông cảm thấy kỳ lạ, nhưng nhìn Thích Yến lúc này có hơi mệt mỏi nên cũng không hỏi nhiều. Cậu ấy ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như nhìn thấy gì đó, đột nhiên vỗ vai Thích Yến.
“Thích Yến, cậu mau nhìn xem, đó có phải là bạn của cậu không?”
Thích Yến dường như không kịp phản ứng, anh thì làm gì có bạn ở đây.
Nhưng một giây sau anh đột nhiên có phản ứng lại, ngồi thẳng người dậy nhìn về hướng Dương Duy Đông đang chỉ.
Sư Nhạc một tay ôm bụng, tay còn lại cầm mấy hộp thuốc vừa mới mua từ tiệm thuốc ra, ngó trái ngó phải, hơi gập người xuống, có vẻ bụng rất khó chịu.
Dương Duy Đông nằm bò lên cửa sổ, hỏi: “Có phải cô ấy bị ốm rồi không?”
Lại cảm giác người bên cạnh đột nhiên đứng dậy, cậu ấy ngoái đầu lại, chợt thấy Thích Yến đã đi về phía trước: “Này! Cậu đi đâu vậy!”
Thích Yến nhìn theo bóng người bên ngoài xe, miệng hỏi tài xế: “Chú, thật ngại quá, cháu có chút đồ đánh rơi ở cơ sơ chính cần phải quay về lấy, chú có thể dừng xe một chút không ạ?”
“Đồ gì?” Người tài xế giảm tốc độ.
Thích Yến nhanh chóng đáp: “Là một món đồ rất quan trọng.”
Người tài xế thấy sắc mặt anh có vẻ sốt ruột, bèn dừng xe lại: “Bây giờ mà xuống xe, lát nữa cậu phải tự về trường đấy.”
“Cháu biết rồi ạ.” Thích Yến thở hắt ra một hơi, “Cảm ơn chú.”
Người tài xế mở cửa cho anh, dặn dò: “Nhớ báo cho chỉ đạo viên của các cậu một tiếng nhé!”
Lúc Thích Yến chạy tới sau lưng Sư Nhạc, cô đang ngồi xổm bên vệ đường, mắt nhìn vào điện thoại.
Anh điều chỉnh lại nhịp thở, vừa bước tới, tình cờ nhìn thấy giao diện trên màn hình điện thoại của cô là đồ ăn nhanh.
Thích Yến thở dài: “Chị.”
Sư Nhạc bị tiếng gọi này làm giật bắn cả mình, suýt chút nữa vứt luôn điện thoại. Chẳng lẽ cô đau tới mức xuất hiện ảo giác, nghe thấy giọng nói của Thích Yến?
Thích Yến thấy cô quay đầu lại, vẻ sửng sốt trong ánh mắt vẫn chưa tan biến, vừa có chút vô tội lại đáng yêu.
Sư Nhạc thực sự bị bất ngờ: “Cậu, sao cậu lại ở đây?!”
Thích Yến cũng ngồi xổm xuống, nhìn đống thuốc trong tay cô. Ở trong bệnh viện đã lâu nên thuốc gì anh cũng quen thuộc. Chần chừ giây lát, anh vươn tay dìu cô đứng dậy: “Dạ dày của chị không được khỏe sao?”
“Bệnh mãn tính ấy mà, buổi tối chưa kịp ăn cơm.” Sư Nhạc mượn lực của anh đứng dậy, lặp lại câu hỏi lúc nãy, “Sao cậu lại ở đây, không phải về trường rồi sao?”
Thích Yến không hề giấu diếm: “Đang ngồi trên xe thì nhìn thấy chị.”
Anh khẽ nhíu mày: “Sao vừa nãy chị không nói?”
Nói xong anh lại có chút tự trách, là anh đã sơ ý không nhận ra.
Thấy anh hiếm khi có vẻ mặt như vậy, Sư Nhạc không hiểu sao lại có chút chột dạ: “Đột nhiên tái phát thôi, không có gì đâu.”
Chỉ mới mấy phút mà đột nhiên tái phát thành ra như vậy, Thích Yến biết cô đang nói dối, nhưng cũng không nỡ trách mắng cô: “Buổi tối chị đã ăn gì chưa?”
“Mấy bữa nay hơi bận.” Sư Nhạc được anh dìu, mặc dù không đến nỗi quá yếu nhưng cô vẫn mượn chút sức lức này, thở phào một hơi, “Vừa nãy đang định đi ăn.”
Nhớ lại giao diện đồ ăn nhanh vừa nhìn thấy, Thích Yến nói: “Định đến quán đồ ăn nhanh để ăn?”
Sư Nhạc nghẹn lời, dì trong nhà có lẽ đã ra về, cô với Sư Tần lại không biết nấu ăn, chỉ có thể gọi đồ ăn ngoài.
Thích Yến đưa mắt nhìn xung quanh: “Bên kia đường có một quán cháo, ăn chút cháo ngũ cốc nhé?”
Sư Nhạc đương nhiên không từ chối. Theo Thích Yến bước vào quán cháo, thấy anh rót một cốc nước nóng đặt trước mặt mình, Sư Nhạc đỡ trán bật cười.
Thích Yến ngồi xuống: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Sư Nhạc thổi cốc nước nóng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, “Chỉ là cảm thấy chị chưa làm tròn bổn phận của một người chị, cứ để cậu phải chăm sóc cho chị.”
Thích Yến có chút sửng sốt, chợt nhớ tới trước đây người này nằm trên giường bệnh nói với anh rằng, những lúc cô nhếch nhác đều bị anh nhìn thấy.
Như vậy mới tốt. Thích Yến nghĩ, anh muốn nhìn thấy mọi mặt của cô, muốn được cô nhờ vả.