Chương 20
Mấy cậu nhóc ngồi trong nhà lúc này đầu óc cũng đang rối bời, không ai nói chuyện với ai.
Hổ Tử dời cái ghế đẩu tới ngồi một bên, nhìn bọn họ: “Sao các anh lại đến nhà em?”
Lưu Thủy Dương liếc cậu bé một cái, ậm ờ đáp: “Ờm, tới thăm anh Yến.”
Hổ Tử chớp chớp mắt, chững chạc đường hoàng nói: “Đừng có gạt em, thăm anh em sao lại ngồi ngoài này nói chuyện với cô giáo Nhạc Nhạc lâu như vậy?”
Cậu bé khoanh tay, dáng vẻ như nhìn thấu mọi chuyện: “Lần trước em nghe đã nói rồi, anh đi tắm sông, cô giáo Nhạc Nhạc vì cứu anh còn bị rớt xuống nước.”
Lưu Thủy Dương vẻ mặt cứng đờ, có chút bực bội, đúng vậy, cả thôn đều biết hết rồi.
Nếu không, bố cậu cũng sẽ không đánh cậu dữ dội như vậy.
Còn lần này nữa, lần này cô giáo còn đỡ giùm cậu một cây.
Lưu Thủy Dương đột nhiên ngồi thẳng dậy, cả hai lần này, hình như cô giáo không hề mắng cậu dù chỉ một chữ.
Vừa nãy mặc dù những lời đó có chút nặng nề, nhưng không hề có ý mắng cậu.
Cậu lập tức đứng bật dậy, định chạy ra ngoài thì lại thấy Thích Yến quay về.
Bước chân của Lưu Thủy Dương khựng lại: “Anh Yến.”
Thích Yến ừm một tiếng rồi đi thẳng vào nhà.
Lưu Thủy Dương im lặng ngồi xuống, nhưng mông chưa kịp đặt xuống ghế, Thích Yến đột nhiên quay đầu lại: “Đứng lên.”
Động tác của Lưu Thủy Dương thoáng khựng lại, mơ màng đứng lên.
Hai người còn lại cũng ngơ ngác nhìn nhau, cùng đứng lên theo.
Thích Yến vỗ vai Hổ Tử đang ngồi trên băng ghế nhỏ, móc năm tệ ra đưa cho cậu bé: “Đi mua giùm anh gói muối ăn.”
Hổ Tử cầm tiền, đáp lại một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Thích Yến kéo cái ghế qua ngồi xuống, từ trong túi móc ra điếu thuốc, cầm trong tay, nhưng không châm lửa.
Cậu ngả người ra sau, ngẩng đầu nhìn ba đứa em.
Chuyện ngày hôm nay nếu không vì Sư Nhạc, có lẽ cậu đã không nhúng tay vào, gia đình nào cũng có chuyện của mình, cậu quản không nổi, cũng không có ý quan tâm.
Hằng năm người trong thôn bỏ học ra ngoài làm cũng không ít, chẳng qua là lần này bọn họ gặp phải Sư Nhạc.
Bọn họ lẽ ra nên vui mừng vì bị bắt gặp, người đó, là một người có trái tim mềm yếu nhất, hiểu thấu mọi thứ, cả người đều là màu hồng.
Rõ ràng mình cũng còn nhiều điều vướng mắc, rõ ràng mình cũng chưa lớn bao nhiêu, chưa từng trải qua những thứ đó, nhưng lại muốn đào sâu mọi thứ để cho bọn họ được hiểu hơn.
Rõ ràng chỉ vừa mới xuất viện, rõ ràng bản thân vừa mới buồn bã đến nỗi phải đi giải sầu.
Vậy mà vừa mới xoay đầu đã lo lắng cho bọn họ.
Lưu Thủy Dương không được thoải cho lắm: “Anh Yến….”
Thích Yến lẳng lặng nhìn cậu ấy: “Đừng dùng dáng vẻ đối với cô giáo ra diễn trò với anh.”
Ba người lập tức sửng sốt, sắc mặt thoáng thay đổi.
Thích Yến nghịch điếu thuốc, hỏi: “Là ai đã kêu các cậu ra ngoài?”
“Anh Phó Bình.” Lưu Thủy Dương nói, “Anh ấy đang ở thành phố Quảng.”
Thích Yến: “Kêu mấy cậu qua đó tìm anh ta?”
Lưu Thủy Dương gật đầu.
“Nói thế nào?”
Dẫu sao thì ba người vẫn còn là những đứa trẻ con, đối diện với một người hiểu tận gốc rể như Thích Yến, bọn họ đương nhiên cũng không dám giấu diếm, Lưu Thủy Dương đành thành thật nói: “Anh ấy nói bên đó có công xưởng, thu nhận trẻ vị thành niên, bao ăn ở, một tháng ba nghìn tệ.”
Thích Yến gật đầu, hời hợt hỏi: “Vừa nghe ba nghìn tệ đã bán mình?”
Vương Binh nói: “Anh, ba nghìn cũng đâu có ít, anh Phó Bình nói anh ấy sẽ không bạc đãi bọn em.”
Thích Yến nhìn cậu ta, giọng điệu vô cùng lãnh đạm: “Ông của cậu, đi đứng phải chống gậy, nhưng mỗi ngày đều nấu cơm giặt đồ cho cậu, coi cậu như tổ tông, như vậy là bạc đãi cậu rồi sao?”
Vẻ mặt Vương Bình có chút ngượng ngùng, im lặng không nói nữa.
Triệu Khang có vẻ không phục: “Bọn em có học cũng không vào chữ nào nữa, trừ kiếm tiền ra thì còn làm gì được?”
“Học thử chưa?” Thích Yến hỏi cậu ta, “Cậu thử tập trung học hành lần nào chưa?”
Thích Yến vứt điếu thuốc vào bếp lò, các đốt ngón tay gõ nhẹ lên mặt bếp, đếm từng thành tích vĩ đại của các cậu ấy: “Trốn học, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.”
Cậu lại nhìn lướt qua mái tóc của bọn họ: “Tóc tai thì nhuộm màu không chính thống, thật sự coi mình là người ngoài xã hội đấy à?”
“Các cậu đã làm được chuyện gì của một học sinh nên làm chưa?”
Rõ ràng là cậu đối với bọn họ rõ như lòng bàn tay, ba người bọn họ nghe vậy chỉ biết cúi đầu, một câu cũng không dám hó hé.
“Chẳng có chuyện gì là dễ dàng cả.” Thích Yến đứng dậy, “Xã hội không phải là mẹ của các cậu, cũng sẽ không nuông chiều các cậu.”
Cậu xoay người đi cắt chỗ thức ăn đang làm dở: “Có thể vô ưu vô lo mà học hành, đã là điều hạnh phúc lớn nhất mà gia đình cho các cậu rồi.”
Sau lưng vẫn không có ai lên tiếng.
Ba người bọn họ đều hiểu rõ, những điều mà trước đây bọn họ nói với Sư Nhạc chỉ là một phần lý do.
Bọn họ quả thực đã bị Phó Bình mê hoặc, cho rằng thế giới bên ngoài so với việc học hành tốt đẹp hơn, tự do hơn, mỗi ngày không cần phải ở trong trường, ngày qua ngày chỉ biết làm bài tập.
Ở trong trường, bọn họ cũng chưa bao giờ cảm thấy việc học thú vị, thật thà ngồi trong phòng học cũng chẳng có tí gì là cool ngầu, không có gì là đặc biệt.
Nếu có thể tự mình kiếm tiền, rõ ràng là sẽ giỏi hơn người khác, lợi hại biết bao.
Nhưng sau khi nghe những lời kia của Sư Nhạc, bọn họ đột nhiên cảm thấy, hình như xã hội cũng không có gì thú vị.
Tương lai mà cô miêu tả, hình như còn tốt đẹp và lý tưởng hơn rất nhiều.
Từng câu từng chữ mà Thích Yến vừa nói tuy thẳng thắn vô tình, nhưng cũng bóc tách bọn họ sạch sẽ, bọn họ đúng thực là không muốn chịu khổ, chỉ muốn tìm cách để cảm thấy thư thái.
Lưu Thủy Dương khẽ di chuyển tầm mắt, ánh mắt đột nhiên rơi vào những tấm bằng khen đang treo trên tường, hết tấm này đến tấm khác, khiến người nhìn muốn hoa cả mắt.
Cậu ấy há hốc miệng.
Nếu nói về độ khổ thì không ai khổ hơn Thích Yến.
Bình thường không thấy cậu xuất hiện cùng bố, nhưng tiền thì luôn luôn có trong người.
Thích Yến không chỉ đi học mà còn phải vun vén trong nhà, chăm sóc cho người mẹ bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh, còn phải tự mình ra ngoài bươn chải.
Thế nhưng trong nhà cậu vẫn có rất nhiều bằng khen.
Lưu Thủy Dương đột nhiên có chút xấu hổ tột cùng.
“Anh Yến.” Cậu ấy thấp giọng gọi.
Thích Yến không quay đầu lại.
Lưu Thủy Dương nói: “Hôm nay em có thể nằm nghĩ ở nhà ăn được không?”
Thích Yến quay đầu lại: “Gì cơ?”
Lưu Thủy Dương chỉ mấy tấm bằng khen trên tường: “Em muốn xin chút vía học giỏi.”
Thích Yến theo tầm mắt của cậu ấy nhìn sang, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt: “Được.”
….
Mãi đến chiều hôm sau, Sư Nhạc mới nhìn thấy ba người nhóm Lưu Thủy Dương.
Thích Yến lái xe máy chở bọn họ đến, cũng không biết ba người này sắp xếp thế nào, yên sau của loại xe gắn máy hai người lại có thể chen chúc được tận ba người.
Ba cậu nhóc cao gầy đứng trước cổng trường, cô suýt chút nữa đã không nhận không ra.
Mái tóc mang tính biểu tượng của bọn họ đã được cắt sạch, tóc mái cũng không thấy đâu, hàng chữ theo trào lưu ở hai bên cũng đã bị ủi, lúc này chỉ còn lại mái đầu húi cua gọn gàng chỉnh tề.
Kiểu tóc của ba người hiện tại y chang nhau, đứng cạnh nhau cứ như những cặp sinh ba.
Sư Nhạc bước tới, nhướng mày nói: “Yo.”
Lưu Thủy Dương có chút không quen, cậu ấy sờ sờ đầu: “Cô giáo, thấy kiểu tóc này thế nào?”
Sư Nhạc gật đầu khẳng định: “Ngầu hơn kiểu trước.”
Bọn trẻ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy bọn em vào lớp đây!”
Sư Nhạc nghiêng người nhường đường cho các cậu ấy.
Lúc đi ngang qua cô, ba người họ đột nhiên dừng bước, sau đó xoay người ngay ngắn, khom lưng cung kính, lớn giọng nói: “Cô giáo, xin lỗi cô!”
Sư Nhạc bị bất ngờ, lập tức lùi về sau một bước.
Ba người đứng thẳng dậy rồi lại cúi xuống một lần nữa: “Cám ơn cô giáo!”
Sư Nhạc: “…..”
Cô quay đầu liếc nhìn đoàn viên và một số học sinh đang ở trong trường nghe thấy động tĩnh ló đầu ra nhìn: “Được rồi, mau vào lớp đi.”
Đợi bọn họ chạy đi, Sư Nhạc mới nhìn thấy cậu thiếu niên đang ngồi trên xe máy nhàn nhạt mỉm cười.
Cậu cũng đã cắt tóc.
Đôi mắt vốn dĩ hơi bị tóc mái che khuất, bây giờ đã ngắn hơn một chút, cậu thiếu niên ngoan ngoãn cũng có vẻ càng đẹp trai và tuấn lãng hơn.
Đôi mắt của cậu thực sự rất đẹp, màu sắc đồng tử đen nhánh.
Sư Nhạc dựa vào cổng trường học, giơ ngón tay cái khen ngợi cậu: “Kiểu tóc của Tiểu Yến rất đẹp trai.”
Màu mắt Thích Yến hơi sáng lên: “Cảm ơn chị.”
Đúng lúc này, sau lưng cô lại vang lên một tiếng ‘Cám ơn thầy’ rất lớn, Sư Nhạc quay đầu lại, chợt thấy ba cậu nhóc đang ở trên lầu ba khom lưng cúi chào Lý Văn Hoa.
Sư Nhạc bật cười xoay người lại: “Xem ra lớp học của cậu hôm qua rất có tác dụng.”
Thích Yến: “Đâu có lên lớp.”
Sư Nhạc: “Hả? Thế đánh bọn họ thật à?”
“Cũng gần như vậy.” Thích Yến thấp giọng cười, “Để cho bọn họ ngủ trên đất một đêm.”
“Là lời nói của chị có tác dụng.”
Cậu hơi dừng lại, sau đó nhẹ giọng nói: “Còn làm em cảm động nữa.”
Thực ra chính Sư Nhạc cũng không nhớ rõ hôm qua mình đã nói những gì, vì xét cho cùng cô cũng chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì cả, chỉ là nhất thời phát huy mà thôi.
Thích Yến là một học bá, đáng ra không nên có bất kỳ vấn đề nào trong số đó mới phải.
“Vậy sao, chỗ nào làm cậu cảm động rồi?”
Thích Yến thoáng trầm tư, sau đó tủm tỉm cười: “Chắc là câu nói, lên đại học sẽ gặp được một người khiến mình xao xuyến.”
Cậu nhìn cô: “Sau đó trải nghiệm một tình yêu oanh oanh liệt liệt.”