Chương 49
Sư Nhạc ở trong căn bếp nhỏ ăn uống ngon miệng, lấp đầy dạ dày, sau đó cùng Thích Yến ra ngoài.
Đứng bên cạnh Hứa Tịnh để mắt thấy Thích Yến, Thời Tuấn hỏi: “Người đó là nhân viên trong quán em sao?”
Hứa Tịnh nhìn theo tầm mắt của anh ấy, gật đầu: “Đúng vậy, phụ trách mặt tiền của quán, là bạn của Nhạc Nhạc. Sao vậy?”
Thời Tuấn lắc đầu: “Thấy có chút quen mắt thôi.”
“Quen mắt cái gì?” Hứa Tịnh cảm thấy anh ấy hoa mắt thì có, “Cậu ấy là người của tỉnh Giang, mới đến Bắc Thành học vài tháng, không phải cùng phong cách với các anh, chỗ nào quen mắt?”
Thời Tuấn hơi cau mày: “Tỉnh Giang?”
“Ừm.”
Thời Tuấn lại liếc nhìn Thích Yến, hỏi: “Cậu ấy tên gì?”
“Thích Yến.” Hứa Tịnh cảm thấy kỳ lạ, “Anh hỏi chuyện này làm gì?”
Thời Tuấn: “Tiện miệng thì hỏi thôi.”
Trong đêm Giáng Sinh, mọi người đều vui chơi hết mình, các bài hát của ca sĩ cũng được chọn lọc rất kỹ càng, đến cuối cùng, bầu không khí trong quán bar đã trực tiếp bùng nổ.
Bình thường quán bar không ồn ào như vậy, nhưng vào mỗi dịp lễ hội trong năm thì luôn là ngoại lệ.
Sư Nhạc chọn bài hát của nhóm Mayday. Gần đây cô tham gia khá nhiều lớp học, trình độ biểu diễn trên sân khấu cũng khác xa so với trước đây, vừa hát được nửa bài, người bên dưới đã hoàn toàn sôi sục.
‘Tim đập điên cuồng loạn nhịp
Những phiền não trong phút chốc đều tan biến
Tôi cũng không cần, không cần
Tự trách cứ bản thân nữa!’
Đang hát, Sư Nhạc bỗng nhấc micro ra khỏi giá đỡ, đi đến bên rìa sân khấu.
Thấy Thích Yến đang đứng một bên, hơi nghiêng đầu lẳng lặng nhìn cô. Sau khi ánh mắt hai người chạm nhau, khóe mắt anh khẽ cong lên, ngậm đầy ý cười.
Sư Nhạc nhướng mày, trong nháy mắt từ trên sân khấu nhảy xuống.
Đồng tử Thích Yến hơi co lại, vừa định tiến lên thì bị đám đông lấn át.
‘!!!’
‘Wow!’
‘Ngầu quá rồi đấy!!! a a a a a a!!’
Cả quán bar bỗng chốc vang lên tiếng hò hét muốn xuyên thấu màng nhĩ.
Sư Nhạc bước vào giữa đám đông, đưa mắt nhìn Thích Yến rồi lại dời tầm mắt sang chỗ khác, giơ tay lên: “1! 2! 3!”
‘Tim đập điên cuồng loạn nhịp
Những phiền não trong phút chốc đều tan biến
Tôi cũng không cần, không cần
Tự trách cứ bản thân nữa!
Tim đập điên cuồng loạn nhịp
Những phiền não trong phút chốc đều tan biến
Tôi lật tung quả địa cầu này, lật tung nó lên
Chỉ muốn càng nhảy càng cao!’
Cô nổi bật giữa đám đông, thu hút tất cả sự chú ý của mọi người, là một ngôi sao sáng nhất mà ai ai cũng có thể nhìn thấy.
Thích Yến gần như si dại nhìn cô lạc giữa đám đông.
Anh, muốn chiếm lấy ngôi sao này làm của riêng mình.
Khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, Sư Nhạc không quay lại sân khấu nữa, cô trực tiếp chuyển micro cho người bên cạnh. Hứa Tịnh xuyên qua đám đông đưa tới cho cô một ly rượu: “Sư Mãn Mãn! Giáng Sinh vui vẻ!”
Sư Nhạc lúc này cũng bị bầu không khí lây nhiễm, cụng ly với cô ấy, uống một hơi gần hết nửa phần rượu trong ly.
Quay đầu lại thấy Thích Yến đang bước tới đây, cô giơ chiếc ly lên, xúc cảm mãnh liệt ban nãy vẫn chưa tan biến hết, lúc này trên gương mặt cô lộ rõ vẻ lười biếng và quyến rũ sau giây phút buông thả bản thân: “Thích Tiểu Yến, Giáng Sinh vui vẻ.”
Thích Yến vẫn đang trong giờ làm thêm, không tiện uống rượu, anh cong ngón tay, gõ nhẹ lên thành ly của Sư Nhạc: “Giáng Sinh vui vẻ, Mãn Mãn.”
“Gì cơ?” Nghe thấy xưng hô này, Hứa Tịnh trợn tròn hai mắt, hoài nghi bản thân đã uống quá nhiều nên nghe nhầm, “Cậu gọi cô ấy là gì!?”
Sư Nhạc thấp giọng cười một tiếng, cũng nhướng đuôi lông mày, cười cười hỏi: “Đúng đấy, cậu gọi chị là gì?”
Hứa Tịnh không quan tâm đến thái độ đùa cợt của cô, phải biết rằng cái tên Sư Mãn Mãn này ngoài cô ấy và Sư Tần ra thì không còn ai biết đến, Sư Nhạc cũng sẽ không chủ động nói cho người khác biết.
Nhưng bây giờ cái tên này lại được thốt ra từ miệng của một người gọi là ‘bạn học nhỏ’, nhìn phản ứng của Sư Nhạc thì có lẽ không phải đây là lần đầu tiên, mà cô đã quen với việc này rồi!
Thích Yến bây giờ cũng nhận ra, Hứa Tịnh là một trong số ba người đó.
Còn một người nữa, chính là anh trai của Sư Nhạc.
Tiếp nhận được thông tin này, cảm xúc phức tạp vốn đang âm ỉ trong lòng anh đột nhiên ùn ùn tan rã.
Anh nói: “Mãn Mãn nghe rất hay.”
Lần này Hứa Tịnh chắc chắn là mình không nghe nhầm.
“Thích Yến.” Cô ấy lại rót thêm một ly rượu, mặt đầy ẩn ý cụng ly với anh, “Cậu đúng là một cậu bạn học thâm tàng bất lộ.”
Thích Yến im lặng mỉm cười.
Trong quán bar người quen biết Sư Nhạc và Hứa Tịnh không ít, dọc hành lang trong quán bar, mọi người không ngừng chạy đến chạm ly với bọn cô.
Đô uống của Sư Nhạc chỉ ở mức trung bình, vừa nãy uống với Hứa Tịnh là đã đủ đô, cho nên gặp người khác cô chỉ nhấp môi lấy lệ, đến cuối cùng người kéo đến không ngừng, cô dứt khoát trốn lên tầng ba.
Tầng ba là phòng nghĩ ngơi của nhân viên, bình thường có một số nhân viên tan ca quá khuya không muốn về nhà thì có thể ngủ lại đây.
Ở đây Sư Nhạc và Hứa Tịnh cũng có phòng riêng của mình, có điều cô không về phòng, mà chỉ đứng dựa vào cây cột bên cạnh nhìn đám người bên dưới.
Cô cảm thấy hiếm khi mới được buông xõa như vậy, nên cũng không muốn ra về một mình.
Thích Yến không biết lên đây từ lúc nào, anh bước tới đưa cho cô cốc nước: “Uống chút nước mật ong đi.”
Sư Nhạc đưa mắt nhìn tay anh, nhận lấy chiếc cốc rồi lười biếng nói: “Không ở dưới chơi à?”
Đêm Giáng Sinh tuy rằng nói là kinh doanh, nhưng thực chất là tạo môi trường cho mọi người cùng nhau vui đùa.
Thích Yến lắc đầu, đối với mấy ngày lễ như vậy anh chẳng có nhiều hứng thú, hôm nay cũng không phải ca trực của anh, chỉ là phòng thực nghiệm được nghĩ, mà anh cũng muốn đến đây nhìn cô một lát.
Anh liếc mắt nhìn thời gian, đã hơn mười hai giờ, nghĩ đến thời gian gần đây cô bận đến tối mặt tối mũi, anh nhẹ giọng hỏi: “Mệt chưa?”
Sư Nhạc uống vào chút rượu nên phản ứng có hơi chậm chạp, bên dưới tiếng la hét lại ồn ào lộn xộn, cô không nghe rõ lời anh nói, đành phải nhích người lại gần: “Hửm?”
Thích Yến hơi ngước mắt lên, nhìn chiếc miệng nhỏ vừa thổi nước mật ong vừa uống, trong lòng bỗng nổi lên một chút tâm tư hư hỏng.
Anh thấp giọng nói: “Mệt rồi à?”
Ý định muốn để cô lại gần hơn một chút.
Nhưng Sư Nhạc lại chậc một tiếng, đứng cách xa ra.
Cô quay đầu liếc nhìn bên dưới: “Ồn quá.”
Thích Yến phì cười, định không chọc cô nữa thì một giây sau cổ tay bị cô kéo đi: “Tới đây.”
Phần cổ tay bị cô chạm vào bắt đầu nóng lên, đầu ngón tay anh hơi co lại, để mặc Sư Nhạc kéo vào phòng nghĩ ở phía sau. Bởi vì môi trường nên cách âm của phòng nghĩ rất rốt, cửa vừa đóng lại thì âm thanh bên ngoài đã bị cắt đứt.
Sư Nhạc tự nhiên buông tay anh ra, ngồi xuống sô pha, hỏi: “Vừa nãy nói gì á?”
Thích Yến bước qua, ngẫm nghĩ giây lát rồi ngồi xuống bên cạnh cô, nhưng cách cô khoảng vài nắm tay: “Hỏi chị có phải mệt rồi không?”
“Ừm.” Sư Nhạc đặt cái cốc lên bàn, dựa vào sô pha, như có như không đáp lại, “Có chút.”
Gần đây làm việc không ngừng nghĩ, hoàn toàn không có thời gian để nghĩ ngơi.
Cô rũ mắt: “Cậu ngồi với chị một lát đi.”
“Được.”
Đây là lần đầu tiên Thích Yến bước chân vào căn phòng này, diện tích không rộng lắm, giống như một căn phòng trong khách sạn, cũng không biết là cô gan lớn hay thực sự tin tưởng anh mà thẳng thừng dẫn anh vào đây.
Cách mấy giây sau, Sư Nhạc nhìn máy chiếu trên tường, đột nhiên nhớ lại bộ phim cùng xem với Thích Yến lúc còn ở Diêu Sơn.
Lúc xem phim cô gần như đã ngủ quên, chỉ nhớ một câu gì đó mà ‘Chúng ta cuối cùng cũng trở thành hồi ức của người khác’.
Khi đó cô rất khó chịu, cô không thích mình sống trong hồi ức của người khác, cũng không hy vọng người khác sống trong hồi ức của cô.
Lại nhớ đến một số chuyện mà trước đây Thích Yến tự chủ động vạch rõ giới hạn với cô, mặc dù cô có thể lý giải, nhưng cũng không phải là không để bụng.
Cô nghiêng đầu, nhìn Thích Yến đang yên tĩnh ngồi bên cạnh, cảm giác chếch choáng lại bắt đầu nổi lên, cũng không muốn làm một người quá hiểu chuyện nữa, cô bèn gọi: “Thích Tiểu Yến.”
“Hửm?”
“Tuy rằng trước đây chúng ta đã từng nói qua.” Sư Nhạc vừa nói vừa mở di động, rồi lại bật máy chiếu lên, “Chị cũng đã đồng ý với cậu.”
“Nhưng việc gì ra việc đó, có một số chuyện vẫn muốn để cậu hiểu rõ hơn.”
Mở bộ phim xong, Sư Nhạc dựa theo trí nhớ của mình tìm đến đoạn có lời thoại đó.
Còn đặc biệt nhấn nút tạm dừng, chuẩn bị sẵn sàng lên lớp anh.
“Thái độ của chị với cậu là vẫn còn tốt chán, cho nên có thể cậu không biết.”
“Thực ra tính tình của chị không hề tốt.” Cô uể oải cười một tiếng, “Chuyện định biến chị thành một phần hồi ức của cậu, không cho phép có lần sau.”
Thích Yến sửng sốt.
Sư Nhạc lại nói tiếp: “Chuyện điên rồ như biến người khác thành một phần hồi ức này, chị sẽ không làm. Nếu là chị, chị sẽ ném hết những thứ có liên quan đến cậu, cho cậu vào quên lãng, quên sạch sành sanh, biết chưa?”
Trong phòng bỗng chốc chìm vào yên lặng, Thích Yến không đáp lại.
Những lời nên nói Sư Nhạc cũng đã nói, cô nhấn nút cho phim chạy tiếp, kiên nhẫn đợi anh. Lần trước trong lòng có phiền muộn nên cô không chăm chú xem phim, đoạn mất đoạn được, lần này cô định tập trung xem lại phần cốt truyện.
Xem được một lúc, tới đoạn nhân vật chính buông tay và bắt đầu cuộc sống mới, cô khẽ nhướng mày.
Nhìn Thích Yến đầy ẩn ý.
Ánh mắt của Thích Yến không có điểm dừng, cũng không biết đang xem phim hay đang phân tâm.
Thích Yến quả thực là đang xem phim, nhưng tâm tư thì đã trôi dạt về nơi xa lắm.
Anh như chợt hiểu ra, rằng không phải ai cũng nguyện ý đứng tại chỗ đợi mình, mọi người đều phải tiến về phía trước, đều có cuộc sống của riêng mình, anh cố gắng chạy nhanh thì người khác cũng ra sức cất bước.
Trước đây anh từng nghĩ, không biết khi gặp lại Sư Nhạc cô sẽ như thế nào, liệu bên cạnh cô đã có ai đó hay chưa.
Bây giờ vẫn chưa, nhưng sau này thì sao?
Đợi đến lúc cô đột nhiên muốn có thì thế nào?
Lùi lại một bước, nếu hôm nhập học cô đã cùng Lâm Thái hay người khác ở bên nhau, vậy thì anh phải làm sao?
Anh tự ý thoát ly khỏi cô một năm, rồi lại tự ý để cô đợi mình chạy đến bên cạnh.
Mà cô, lại không có nghĩa vụ phải chờ đợi.
Cô hoàn toàn có thể bắt đầu một cuộc sống mới, cách xa anh, từ từ quên lãng anh.
Trước đây anh từng nghĩ, nếu bên cạnh cô đã có người khác, vậy thì anh cũng có thể lấy thân phận em trai để đồng hành cùng cô.
Thế nhưng mấy tháng nay anh lại phát hiện, rằng anh tham lam hơn những gì anh tưởng.
Thích Yến siết chặt nắm tay, chưa hề có một khoảnh khắc nào như bây giờ, khiến anh gấp gáp muốn trong mắt Sư Nhạc có mình, chỉ có một mình mình, khắc sâu hình ảnh của mình vào tâm trí cô.
Thấy anh cả nửa buổi vẫn chưa nói lời nào, Sư Nhạc tưởng đâu lời nói của mình có hơi nặng nề. Cô hồi tưởng lại, hình như cũng thật sự có chút.
Bèn hắng giọng nói: “Ý của chị là…”
“Sẽ không.” Thích Yến đột nhiên ngẩng đầu lên, cảm xúc dưới đáy mắt vô cùng mãnh liệt.
Hành động đột ngột này chặn ngang lời Sư Nhạc vừa định nói, cô thoáng ngập ngừng, không quá hiểu rõ, “Hửm?”
“Sẽ không tự ý chủ trương, cũng không giữ suy nghĩ biến chị trở thành một phần hồi ức.” Thích Yến hơi dừng lại, sau đó tiếp tục nói, “Cũng không muốn chị quên mất em.”
Hơn ai hết, em mong rằng chị có thể nhớ đến em mãi mãi.
Anh nhìn cô, ánh mắt vừa kiên định vừa ấm áp: “Chị phải nhớ em thật kỹ đấy, Sư Mãn Mãn.”
Sư Nhạc bị anh nhìn như vậy thì hơi mất tự nhiên, cổ họng có chút khô khốc, cô cầm ly nước mật ong lên hớp một ngụm, khóe miệng giương lên ý cười.
Cô nói: “Muốn chị nhớ đến cậu, vậy thì cậu phải luôn luôn có mặt, con người chị hay quên lắm.”
“Chị quên rồi sao?” Thích Yến thấy cô cười thì tâm tình cũng dần thả lỏng, “Tờ giấy bảo đảm em đưa chị. Chỉ cần chị muốn, bất cứ lúc nào em cũng xuất hiện trước mặt chị.”
Sư Nhạc chợt nhớ tới tấm ảnh tờ giấy bảo đảm được cô chụp lại đang nằm trong album, khẽ ừm một tiếng, nhịn cười hỏi: “Chỉ có những lúc chị muốn mới có mặt thôi sao?”
Thích Yến lại sửng sốt.
Đầu ngón tay Sư Nhạc miết nhẹ thành ly, nhìn nước ở bên trong, trầm ngâm nói: “Lúc chị muốn gặp cậu, cậu sẽ xuất hiện.”
“Vậy lúc cậu muốn gặp chị thì chỉ được gọi điện thoại, như vậy có thiệt thòi cho cậu quá không?”
Thích Yến không ngờ cô sẽ nói như vậy, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Anh đâu dám đòi hỏi quá nhiều, có thể gọi điện thoại đã là yêu cầu táo bạo nhất mà anh dám đề cập rồi.
“Vậy thì cậu chịu thiệt một chút nhé.” Sư Nhạc thấp giọng cười hai tiếng, giọng điệu mang theo ý thương lượng, “Sau này sẽ bù đắp cho cậu, cậu thấy được không?”
“Không thiệt thòi gì cả.” Thích Yến nhẹ giọng nói, “Nếu chị muốn gặp em thì đã là món hời lớn cho em rồi.”
Nghe vậy, Sư Nhạc hơi nghiêng đầu qua, nhìn anh mấy giây.
Trong ánh mắt như mang theo vài phần chếch choáng và dò hỏi.
“Là chị say rồi sao?” Sư Nhạc nhích tới gần cậu, khẽ chớp chớp mắt, khóe mắt hơi cong lên, ngậm ý cười thì thầm hỏi: “Sao cứ cảm thấy, lời này của cậu như đang thả thính chị vậy nhỉ?”
“Thích Tiểu Yến.” Cô mặc kệ phản ứng của Thích Yến, giọng điệu mang theo chút mê hoặc, “Con người chị dở nhất là né thính, nếu cậu mà cứ thả thính chị, chị sẽ tưởng là thật đấy.”