Chương 18
Hứa Tịnh: “Cậu chắc thế cơ à.”
Sư Nhạc đưa mắt nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, chìm vào suy tư. Bên cạnh Thích Yến cũng không thấy người bạn khác giới nào, ngoại trừ duy nhất Đồng Lâm, người mà lần trước muốn xin Wechat của cậu.
Nhưng điều này đối với cô cũng không có giá trị tham khảo.
Sư Nhạc nghĩ mãi cũng không biết trong mối quan hệ của hai người có điểm gì bất thường, thế nên cô dứt khoát không nghĩ đến nữa.
Cô cười nói: “Nếu không thì sao? Bọn tớ mới quen biết nhau chưa được bao lâu mà.”
Hứa Tịnh ngẫm nghĩ, cũng đúng.
Sư Nhạc không phải là kiểu người không phân biệt rõ ràng, mới đến đây được mấy ngày, nếu thật sự cậu nam sinh đó có ý gì với cô, cô sẽ không bao giờ ra ngoài với người ta lúc tối muộn như vậy.
….
“Không đến thì đừng đến nữa.”
Lúc Sư Nhạc lên lầu, tình cờ nghe được Lâm Thái đang nói chuyện với Lý Văn Hoa.
“Vốn dĩ cũng không phải học sinh tiểu học, bình thường trong lớp cũng không học hành đàng hoàng, đến cũng vô ích, chắc lại đi chơi lêu lỏng ở đâu rồi.”
“Nhưng cũng không nói vậy được, dù sao bọn họ cũng đã lên lớp được mấy ngày rồi.”
Không phải học sinh tiểu học?
Trong đầu Sư Nhạc đột nhiên xuất hiện khuôn mặt ba anh em đó.
Cô bước lên trên, nhìn thấy Lâm Thái và Lý Văn Hoa đang đứng ở đầu cầu thang, vẻ mặt của hai người có chút nghiêm túc.
Thấy Sư Nhạc, Lâm Thái thoáng thay đổi sắc mặt: “Hết tiết rồi à?”
Sư Nhạc gật đầu, nhớ đến Lưu Thủy Dương, cô hỏi Lý Văn Hoa: “Có chuyện gì vậy?”
Lý Văn Hoa cũng không giấu cô: “Có mấy học sinh lớp sáu tuần này không đến lớp.”
Sư Nhạc: “Lưu Thủy Dương?”
“Ừm.” Lý Văn Hoa gật đầu, “Là ba em học sinh mà em bắt gặp đi tắm sông ấy.”
“Các em ấy vốn dĩ cũng không phải đến đây để học.” Lâm Thái nói, “Lúc nào lên lớp cũng chỉ biết đùa giỡn và nói leo người khác.”
Sư Nhạc nhớ lại cuộc điện thoại với bố của Lưu Thủy Dương ngày hôm đó.
Cô đã kêu Lưu Thủy Dương viết bản kiểm điểm, trong điện thoại cũng có nói qua là hai ngày hôm đó đứa nhỏ này biểu hiện khá tốt.
Bố của cậu ấy nghe vậy cũng không nói gì nữa.
Với lại, cũng sẽ không có chuyện ba em học sinh cùng nhau không đến lớp.
Sư Nhạc hỏi: “Học trưởng đã liên lạc với gia đình chưa?”
“Vấn đề là ở đây.” Lý Văn Hoa thở dài, “Thông tin liên lạc ghi trong giấy cam kết của ba em này đều để trống.”
Lâm Thái cau mày: “Bọn họ căn bản không coi trọng việc này.”
Lý Văn Hoa liếc nhìn Sư Nhạc: “Chiều nay em có đứng lớp không?”
“Không ạ.”
Lý Văn Hoa: “Vậy em đi với anh một chuyến.”
Đi một chuyến mà Lý Văn Hoa nói là đến nhà của nhóm người Lưu Thủy Dương. Dù sao thì Sư Nhạc cũng có chút liên hệ với ba cậu nhóc này, nói không chừng còn bởi vì chuyện ngày thứ Sáu mà đám nhóc này không dám đến trường, hoặc cũng có thể vì nguyên nhân khác.
Ăn trưa xong, Sư Nhạc đi với Lý Văn Hoa, trước tiên là đến nhà một cậu nhóc khác.
Lý Văn Hoa dẫn cô đi một vòng quanh thôn, vừa đi vừa nói: “Nhà của Lưu Thủy Dương là xa nhất, hơn nữa cuối tuần em còn ở bệnh viện với cậu ấy, nên lúc đi thăm hỏi anh cũng không ghé qua nhà cậu ấy, bây giờ cứ đến hai nhà còn lại rồi nói sau.”
“Vâng.”
“Hai gia đình còn lại, điều kiện trong nhà đều ở mức trung bình.” Lý Văn Hoa nói, “Nhưng nghe bọn họ nói, nhà của Lưu Thủy Dương chỉ có một người bố, còn nát rượu.”
Sư Nhạc thoáng khựng lại, chuyện bố của Lưu Thủy Dương nát rượu hôm đó ngửi thấy mùi cô đã đoán được. Lúc này trong lòng cô chợt nảy ra một ý nghĩ: “Có phải sau khi say xỉn còn đánh người không?”
“Ừm.” Lý Văn Hoa gật đầu, “Nhà cậu ấy ở xa nên bình thường Lưu Thủy Dương đều ở lại trường học, cho dù có về cũng thường xuyên đến bạn bè ở lại, rất ít khi về nhà.”
Có lẽ do hôm đó bị dọa sợ nên lúc đi thăm hỏi, hai cậu nhóc còn lại vô cùng hợp tác, chuyện gì cũng khai ra.
Sư Nhạc khẽ gật đầu.
Lý Văn Hoa dừng chân trước một căn nhà gỗ hai tầng, cửa trong nhà để mở, bên ngoài có một người phụ nữ đang phơi đồ.
Thấy có người đến, người phụ nữ dừng động tác trong tay: “Là thầy Lý đúng không?”
Lý Văn Hoa thấp giọng nói với cô: “Nhà này là của một cậu nhóc tên Triệu Khang, đây là mẹ của cậu ấy.”
Sư Nhạc khẽ gật đầu, cùng anh ấy đi về phía trước.
“Chào cô.” Lý Văn Hoa bước tới, “Cho con hỏi Triệu Khang có ở nhà không ạ?”
Sắc mặt mẹ Triệu có chút thay đổi: “Không phải nó đi học rồi sao?”’
Sư Nhạc và Lý Văn Hoa đưa mắt nhìn nhau, sau đó anh ấy khẽ lắc đầu: “Hôm nay cậu ấy không có đến trường, Vương Binh và Lưu Thủy Dương cũng không đến.”
Mẹ Triệu ném cây chổi trong tay, tức giận nói: “Thằng nhóc ch.ết bằm này chắc lại cùng hai đứa kia chạy đi chơi rồi.”
“Thầy Lý, khiến thầy lo lắng rồi, để tôi đi tìm bọn chúng về cho.”
Tạp dề trên người cũng không cởi ra, mẹ Triệu đi thẳng vào trong sân kiếm một cây gậy rồi chạy ra ngoài.
Lý Văn Hoa lập tức chạy tới ngăn cản: “Cô, cô đừng kích động! Cô biết các em ấy ở đâu không?”
“Chắc chắn lại chạy đến nhà Vương Binh trốn chơi game rồi.” Mẹ Triệu chắc mẩm nói, “Nhà Vương Bình thầy cô biết rồi đúng không? Nó có điện thoại, bây giờ toàn chơi game gì trên điện thoại đấy.”
Lý Văn Hoa đáp: “Cháu biết.”
Theo mẹ Triệu tìm đến nhà Vương Binh, nhà họ Vương cũng đang có người ở nhà. Thấy mẹ Triệu đến, ông nội của cậu ấy đứng ngoài cửa thoáng sửng sốt: “Cháu đến đây làm gì?”
Mẹ Triệu đối với trưởng bối vẫn rất lễ phép: “Chú Vương, Khang Tử có phải lại chạy đến đây không ạ?”
“Đâu có.” Ông nội Vương nhìn Lý Văn Hoa và Sư Nhạc sau lưng bà ấy, “Sao thầy cô lại đến đây, thằng nhóc này sáng ra đã đến trường rồi mà?”
Ông cụ lo lắng hỏi: “Thưa thầy, có phải Vương Bình nhà tôi ở trường lại gây ra chuyện gì rồi không?”
Chuyện này không thể qua mặt được các vị phụ huynh, Lý Văn Hoa đành phải nói thật: “Vương Binh hôm nay không đến trường ạ.”
“Chắc chắn lại rủ nhau trốn học rồi!” Ông nội Vương vừa nghe thấy đã tức giận, đến nỗi chống cây gậy cũng không vững: “Xin lỗi thầy cô.”
“Để tôi gọi điện thoại cho nó.”
Lý Văn Hoa và Sư Nhạc thấy ông nội Vương lấy chiếc điện thoại dành cho người già ra, bấm vào số liên lạc thì âm thanh báo tên vang lên rất lớn, ông ấy chỉ có thể dựa vào cách này để tìm được số điện thoại người cần liên lạc.
Mãi cho đến khi ấn đúng cái tên ‘Binh Binh’.
Ông nội Vương bấm gọi, đổ chuông, nhưng một lúc lâu sau vẫn không có ai trả lời.
Sư Nhạc cứ cảm thấy có chút bất an, hôm qua cô mới đưa Lưu Thủy Dương về, hôm nay lại không thấy người đâu.
Cô lập tức quay đầu lại, hỏi: “Nhà của Lưu Thủy Dương ở đâu ạ?”
“Phải đi khoảng hai mươi phút nữa.” Mẹ Triệu nói, “Bố nó chắc lại ra ngoài nhậu nhẹt nữa rồi, bình thường Lưu Thủy Dương không có ở nhà.”
“Mấy đứa trẻ này có khi nào lại chạy ra quán net trong thôn chơi rồi không?”
Khả năng rất lớn, nhưng nhà của Lưu Thủy Dương cũng bắt buộc phải đến.
Sư Nhạc và Lý Văn Hoa vội vã chạy đến nhà Lưu Thủy Dương, bởi vì có liên quan đến con cái trong nhà nên mẹ Triệu và ông nội Vương cũng lật đật đuổi theo.
Đi khoảng hai mươi phút thì đến nhà của Lưu Thủy Dương, căn nhà gỗ đơn sơ nằm trơ trọi ở lưng chừng núi, ngoài cửa không có đồ vật gì dư thừa.
Vắng vẻ hơi người.
Cửa chính của nhà cậu ấy cũng đóng kín mít.
Sư Nhạc chạy đến gõ cửa, mãi một lúc sau vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.
“Không có ở nhà.” Cô xoay đầu nhìn Lý Văn Hoa, “Học trưởng, còn cách nào liên lạc được nữa không?”
Đúng lúc này, giọng nói của một người đàn ông từ bên cạnh truyền đến: “Cô giáo Sư Nhạc?”
Mọi người cùng quay đầu lại thì thấy bố Lưu đang đi tới, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt có chút mơ màng, xem ra đã uống không ít.
Ông ấy nhìn quanh một vòng, khó hiểu hỏi: “Sao các người lại đến đây?”
Mẹ Triệu vẫn đang cầm cây gậy trong tay, vừa thấy ông ta liền nổi giận: “Con trai ông đâu rồi?”
Bố Lưu nấc cục một cái, “Không phải đến trường rồi sao!”
“Đến đâu mà đến, không có thằng nào đến trường cả!” Mẹ Triệu mất hết kiên nhẫn, bắt đầu nói chuyện đốp chát, tốc độ nói cũng rất nhanh: “Ông mau kiếm cách liên lạc với Lưu Thủy Dương nhà ông đi.”
“Liên lạc làm gì.” Bố Lưu đến mở cửa nhà ra, “Đi chán rồi thì tự mò mặt về thôi, lo lắng làm quái gì, thầy cô vào nhà ngồi trước đã.”
Ông nội Vương chửi một tiếng ‘nghiệp chướng’, sau đó chống cây gậy, lấy điện thoại ra tiếp tục gọi.
Bên đó vẫn không có người bắt máy.
Đúng lúc này, bố Lưu vừa bước vào nhà đột nhiên chửi thề một tiếng.
Sư Nhạc ngước mắt nhìn vào trong, thấy ông ấy cầm một tờ giấy chạy ra, bước chân có chút loạng choạng, cô hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Bố Lưu đạp một cái vào tường: “Con mẹ nó dám bỏ nhà ra đi!”
Nghe nói như vậy, những người còn lại đều tỏ ra sửng sốt.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy còn thể bỏ nhà đi đâu?
Mẹ Triệu cả giận hét lên: “Có phải hôm qua ông lại đánh Thủy Dương không!”
“Bây giờ thì hay rồi, còn kéo cả con nhà chúng tôi cùng đi tạo nghiệp! Họ Lưu kia, ông còn không thay đổi cái tật xấu của mình nữa thì đi ăn c.ứt đi!”
“Miệng mồm bà ăn nói cho sạch sẽ một chút đi!” Bố Lưu cũng nổi giận, “Tôi còn chưa nói thằng con nhà bà làm hỏng Lưu Thủy Dương nhà tôi đấy!”
Mẹ Triệu: “Nói cái rắm!”
Ông nội Vương vẫn đang run rẩy gọi điện thoại.
Sư Nhạc có chút đau đầu.
Cô bước tới ngăn mẹ Triệu, Lý Văn Hoa cũng đi qua can bố Lưu.
Sau khi để hai người bình tĩnh trở lại, Sư Nhạc bước tới trước mặt ông nội Vương: “Ông nội, ông cho cháu số điện thoại của Vương Binh đi, cháu gọi thử xem.”
Ông nội Vương chỉ biết gọi điện thoại, không biết những thứ này, vừa nghe cô nói liền đưa cả điện thoại cho cô: “Cô giáo, cô gọi đi, cô gọi đi!”
Sư Nhạc nhận chiếc điện thoại, chuyển số điện thoại đó qua máy của mình, sau đó ấn gọi.
Bên đó vừa đổ hai tiếng chuông thì đột nhiên bị ngắt máy.
Có lẽ đoán được đổi số điện thoại để gọi.
Sư Nhạc ngẫm nghĩ, đột nhiên nhớ đến một người, cô mở liên lạc ra, lật đến số điện thoại của cậu nam sinh mà trước đây Lưu Thủy Dương dẫn cô đến đó mua điện thoại.
Lúc đó Lưu Thủy Dương bắt cô lưu lại số điện thoại của người bạn đó, để lỡ sau này điện thoại có vấn đề gì thì cũng dễ đến tìm cửa hàng bọn họ giải quyết.
Từ Dư Bình đi ra nhất định phải qua Diêu Sơn, Sư Nhạc chỉ có thể dựa vào suy đoán, xem thử mấy cậu nhóc này liệu có đi tìm bạn học của mình không.
Lần này ngược lại bên kia bắt máy rất nhanh.
“Alo? Ai đấy?”
Sư Nhạc: “Chào cậu, tôi là Sư Nhạc, mấy hôm trước có đến cửa hàng của nhà cậu mua điện thoại, giáo viên của Lưu Thủy Dương.”
Bên kia im lặng vài giây, sau đó cậu nam sinh dùng ngữ khí trống không hỏi: “Là cô giáo à, điện thoại di động có vấn đề gì rồi sao?”
Sư Nhạc hỏi thẳng: “Hôm nay Lưu Thủy Dương có đến tìm cậu không?”
Bên kia liền truyền đến âm thanh sột soạt, cách vài giây sau, cậu nam sinh mới đáp lại: “Đâu có đâu, bọn nó tìm em làm gì?”
Sư Nhạc: “Bọn nó?”
Cậu nam sinh: “…..”
“Cô giáo, cô có chuyện gì nữa không, không có thì em cúp máy đây.”
“Bọn họ có đến tìm cậu đúng không?” Sư Nhạc nghiêm túc nói, “Bạn học, cậu phải biết là hiện tại cậu vẫn đang là vị thành niên, cậu có biết bọn họ muốn làm gì không? Chuyện này liên quan đến cả ba gia đình, nếu gây ra hậu quả gì đó liệu cậu có chịu trách nhiệm nổi không?”
Cậu nam sinh ấp úng nói: “Cô giáo….cô đừng nói vậy chứ.”
Sư Nhạc lại hỏi: “Vậy bây giờ cậu có biết bọn họ đang ở đâu không?
Cậu nam sinh lập tức đáp: “Cô giáo, em không biết! Em cúp máy đây!”
Tút tút tút vài tiếng, cậu ta thực sự đã cúp máy.
Sư Nhạc hít vào một hơi, đang định chạy đến Diêu Sơn thì điện thoại đột nhiên rung lên.
Là tin nhắn của cậu nam sinh vừa nãy.
“Cô giáo, cô đừng dọa em, bây giờ bọn nó đang ở chỗ em, nhưng sắp bắt xe ba giờ để bỏ đi rồi.”
Sư Nhạc lập tức hồi âm: “Đừng để bọn họ lên xe, tôi sẽ đến ngay.”
Cô ngẩng đầu lên: “Các em ấy đang ở Diêu Sơn, trong thôn có xe của ai khá tiện lợi có thể mượn được không?”
“Có có có!” Mẹ Triệu lập tức nói, “Bên cạnh nhà tôi có chiếc xe vẫn đang ở nhà.”
Một đoàn người vội vã rời khỏi nhà Lưu Thủy Dương.
Cậu nam sinh bên kia len lút gửi tin nhắn cho Sư Nhạc: “Cô giáo, cô nói vậy không phải làm khó em rồi sao? Em cản thế nào, sao cản lại được?”
Lúc này cần phải có người lớn mới có thể ngăn cản đám nhóc con này lại.
Sư Nhạc hỏi: “Bố mẹ em đâu?”
“Đi Thanh Thành rồi.”
Sư Nhạc không chắc là đám nhóc con này khi nghe thấy tiếng của người lớn trong nhà, liệu có bỏ chạy nhanh hơn nữa không.
Cô ngẫm nghĩ, tìm đến Wechat của Thích Yến.
Vừa kết nối là bên kia đã bắt máy ngay.
“Chị?”
“Tiểu Yến, hình như cậu quen ông chú bảo vệ ngồi ở trạm xe đúng không?”
Nghe thấy giọng nói của Sư Nhạc có chút sốt ruột, Thích Yến lập tức đáp: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Sư Nhạc: “Cậu có thể liên lạc với chú ấy, kêu chú ấy cản ba đứa nhóc lại được không?”
Thích Yến: “Nhóm người Lưu Thủy Dương?”
“Đúng vậy.” Sư Nhạc giải thích ngắn gọn với cậu “Bọn họ muốn bỏ nhà đi.”
Thích Yến nghe vậy thì có chút sửng sốt, lập tức đáp: “Em đang ở Diêu Sơn, để em đi ngăn cản.”
Sư Nhạc nhớ hình như Lưu Thủy Dương có vẻ hơi sợ Thích Yến, nếu cậu đã nói như vậy thì nhất định là có cách, vậy nên cô đáp: “Được, bọn chị đến đó ngay.”
Khi Lưu Thủy Dương và hai người còn lại mang ba lô đến trạm xe, bất chợt nhìn thấy một người đang đứng dựa vào cánh cổng sắt ở lối vào trạm xe.
Người đó đang rũ mắt xuống, nhìn bọn họ.
“Sao anh Yến lại ở đây?” Vương Binh thì thào, “Lại chạy xe cho cậu của anh ấy à?”
Triệu Khang nói: “Sao tao cứ cảm thấy anh ấy như đang theo dõi bọn mình vậy nhỉ?”
Ba người vốn dĩ đã chột dạ, thấy Thích Yến đang nhìn mình cũng không dám đến chào hỏi: “Anh Yến, hôm nay phải chạy xe à?”
Thích Yến nhẹ nhàng ngước mắt lên, nhìn ba lô của bọn họ: “Đi đâu vậy?”
Lưu Thủy Dương lắc đầu: “Không đi đâu cả.”
Thích Yến đứng thẳng người dậy, lúc không cười gương mặt cậu mang theo vài phần xa cách và lãnh đạm, khiến cả ba người vô cớ cảm thấy nhụt chí.
Ba người bọn họ sợ Thích Yến là đều có lý do.
Ở trong thôn, Thích Yến vẫn luôn là tấm gương được các vị phụ huynh dùng để so sánh với bọn họ, đặc biệt là trong trường học, bất kể là tiểu học hay sơ trung.
Tên của cậu luôn được các giáo viên nhắc đi nhắc lại, rằng đây là trạng nguyên tương lai, để cho mọi người nhìn cậu mà học hỏi.
Bình thường Thích Yến ở trong thôn cũng rất được lòng người, chưa từng nghe một ai phàn nàn gì về cậu.
Quan trọng nhất là, trong mắt mấy cậu thiếu niên này, Thích Yến cũng là một huyền thoại.
Từ nhỏ cậu đã không có cha, sức khỏe của mẹ lại không được, từ lúc còn rất nhỏ đã phải bắt đầu ra ngoài trông hàng cho mẹ, còn phải chăm sóc Hổ Tử trong nhà, vừa làm cha vừa làm mẹ.
Bây giờ nhìn cậu giải quyết công việc thành thạo và dễ nói chuyện như vậy, nhưng đâu ai biết những năm mới bắt đầu cậu cũng chịu không ít ấm ức, vì dù sao lúc đó vẫn còn là một đứa trẻ con, có thể đảm đương được bao nhiêu trách nhiệm.
Nhưng vì gánh nặng mưu sinh, cậu đã từng đánh nhau, chửi nhau với những người dành chỗ trong chợ.
Trong trường học, cậu cũng không ngán cho những kẻ bắt nạt cậu và Hổ Tử biết tay, cho dù là những người vào học sau cũng từng được nghe nói về huyền thoại của cậu.
Cậu thiếu niên ai gặp cũng phải ngưỡng mộ này, là một nam sinh không những học hành giỏi giang, tốt bụng, còn rất có trách nhiệm, lại có ngoại hình bắt mắt.
Lưu Thủy Dương nuốt một ngụm nước bọt: “Anh Yến…”
“Ừm.” Thích Yến đứng ở cửa, nói: “Hôm nay xe này không chở các em.”
Lưu Thủy Dương: “…..”
Đây chắc chắn là vì chuyện bọn họ muốn bỏ trốn mà đến! Là ai đã bứt dây động rừng?!
“Anh Yến, sao lại không chở bọn em vậy?” Lưu Thủy Dương đưa điếu thuốc đến trước mắt Thích Yến, nói: “Bọn em đang có chút chuyện gấp.”
Thích Yến liếc mắt nhìn điếu thuốc của cậu ấy, nhưng không nhận: “Chuyện gì?”
Lưu Thủy Dương dí điếu thuốc tới sát miệng cậu, Triệu Khang ở một bên vội vàng lấy bật lửa ra định châm cho cậu.
Thích Yến nhẹ nhàng đẩy ra, hỏi lại: “Chuyện gì?”
Ba người thấy cậu không dễ thuyết phục, bèn im lặng không nói gì nữa.
Thích Yến nói: “Đứng đây đi.”
“Anh Yến.” Lưu Thủy Dương cũng nhận ra, cậu ấy chắc chắn Thích đã biết gì đó, “Bọn em làm vậy cũng vì hết cách rồi.”
Thích Yến rũ mắt nhìn điện thoại, phớt lờ bọn họ.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, chuẩn bị lẳng lặng bỏ chạy, nhưng vừa mới bước chân ra, vai của Lưu Thủy Dương đã bị một bàn tay đè lại.
Cảm xúc trong mắt Thích Yến rất nhạt nhẽo, cậu cũng không nói gì, chỉ nhìn Lưu Thủy Dương như vậy.
Lưu Thủy Dương thực sự muốn khóc.
“Anh Yến, anh nghe em nói đã…”
Thích Yến: “Câu này em đừng nói với anh.”
Lưu Thủy Dương sửng sốt.
Tầm mắt của Thích Yến dừng lại trên một chiếc xe vừa chạy tới cách đó không xa, sau đó cậu đứng cách xa Triệu Khang–người lại muốn mời cậu một điếu thuốc, rồi nói: “Em nên nói với những người khác.”
Mặc dù hàng xóm của nhà Triệu Khang đang bỏ xe ở nhà, nhưng người lại không có ở đó, chỉ có chìa khóa là ở trong nhà, còn xe thì do Sư Nhạc lái đến.
Cô dừng xe, quay đầu lại dặn dò một lượt: “Chú, cô, ông nội, lát nữa mọi người qua đó trước tiên đừng kích động, bọn trẻ sẽ sinh ra tâm lý phản nghịch.”
Thấy ba đứa trẻ đang đứng ở cửa ra vào, mấy vị phụ huynh sốt ruột nói: “Biết rồi biết rồi!”
Miệng thì nói thế, nhưng vừa mới xuống xe bố Lưu đã quay đầu giật lấy cây gậy trong tay mẹ Triệu, gào ầm lên: “Thằng khốn kiếp kia, dám giở trò với bố mày hả! Xem hôm nay tao có đánh gãy chân mày không!”
Lý Văn Hoa vẫn đang bận ở phía sau dìu ông nội Vương có có chút say xe, nhất thời không rãnh tay.
Chỉ có Sư Nhạc chạy tới ngăn cản bố Lưu lại.
Lưu Thủy Dương vừa nhìn thấy người nhà đến, lập tức xoay người bỏ chạy.
Nhưng chạy chưa được hai bước thì đã bị Thích Yến bắt lại.
Thích Yến giữ chặt cổ tay của cậu ấy, quay đầu nhìn về phía Vương Binh và Triệu Khang: “Chạy?”
Hai người cùng nhau lắc đầu: “Không chạy không chạy!”
Trong nhóm bọn họ, Lưu Thủy Dương là người cầm đầu, bây giờ Lưu Thủy Dương bị tóm lại, bọn họ đương nhiên cũng không dám manh động.
“Cô giáo, cô đừng cản tôi!” Bố Lưu tức giận nói, “Thằng này nó thích ăn đòn! Nó thiếu đòn!”
Sư Nhạc dĩ nhiên không cản nổi một người đàn ông cao lớn thô kệch còn đang say khướt, cô một tay cản bố Lưu lao về phía trước, một tay chụp lấy cây gậy trong tay ông ấy: “Chú, chú bình tĩnh lại đã.”
Giây tiếp theo, không biết là cô giẫm lên thứ gì đó, cả người lập tức mất kiểm soát, ngã ngửa ra phía sau.
Đồng tử Thích Yến lập tức co rụt lại: “Chị!”
Cây gậy trong tay bố Lưu mất điểm chống đỡ, đập mạnh vào cánh tay mảnh khảnh của Sư Nhạc, cô nhất thời đau đớn, ngã lăn xuống đất.
Lưu Thủy Dương nghe tiếng động liền quay đầu lại, thấy bố mình đang cầm cây gậy, còn cô gião thì ngã lăn trên mặt đất, cậu ấy lập tức xông tới, tức tối nói: “Ông đánh cô ấy làm gì! Ông đánh tôi đây này!”
Sư Nhạc nhịn đau bò dậy.
Sau đó cánh tay cô được một người khác đỡ lấy, Thích Yến đỡ cô đứng dậy: “Chị, chị không sao chứ?”
Sư Nhạc lắc đầu: “Không sao.”
Mẹ Triệu cũng xông tới, giữ Triệu Khang lại, mắng cũng không phải mắng, đánh không phải đánh, nói: “Khang Tử! Mày không thương mẹ sao? Mày chạy cái gì? Mẹ làm gì có lỗi với mày mà mày bỏ chạy?”
“Mày không cần mẹ mày nữa sao!”
Sư Nhạc thoáng khựng lại, cô sửng sốt quay sang nhìn Triệu Khang và mẹ Triệu bên cạnh.
Cảnh tượng quá hỗn loạn, Lý Văn Hoa vội vàng tiến tới kéo bố Lưu ra, nhưng cũng chẳng được ích gì.
Thích Yến thấy Sư Nhạc giống như đang thất thuần, cậu bèn gọi cô một tiếng: “Chị?”
Sư Nhạc đột nhiên tỉnh táo lại, cô rũ mắt, rút cánh tay ra khỏi bàn tay của Thích Yến: “Chị không sao, hôm nay vất vả cho cậu rồi.”
Cô đang mặc áo ngắn tay, Thích Yến liếc nhìn phần cánh tay để lộ ra ngoài của cô, bố Lưu uống rượu vào rồi nên không phân biệt nặng nhẹ, cánh tay của cô đã đỏ bừng một mảng lớn, như thể sắp sưng tấy.
Nhưng cô không hề quan tâm, thay vào đó lại đi xem xét ba cậu nhóc trước.
Lưu Thủy Dương không ngờ trong đám người đến đây lại có cô, cũng không ngờ cô sẽ hứng chịu một gậy, cậu ấy ngây người nhìn cô: “Cô giáo, xin lỗi cô.”
Sư Nhạc lạnh giọng nói: “Cậu cũng biết xin lỗi ư?”