Chương 7: Lo lắng
Hắn nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên. Miệng mấp máy ý hỏi "Tại sao bà chị lại ở đây?". Tôi cũng nhấp nháy miệng đáp "Bất đắt dĩ thôi. Tránh ra cho chị đi". Hắn cười mỉa đứng bất động tại chỗ, hừ lại muốn chọc tức tôi hả? Tôi giơ tay định đánh hắn thì từ xa có tiếng vọng lại.
"Khải, đợi tao có lâu không?"
Đệt lúc nào không xuất hiện lại cứ xuất hiện vào lúc này? Tha cho con đi. Ngay lúc cái giọng oang oang của một thằng cha nào đó tôi không không cần biết vang lên, gần như tất cả mọi người đang đi trên hành lang đều nhìn về phía chúng tôi bao gồm cả cái loa phát thanh Trương Dĩnh Vy. Nàng ta vừa nhìn thấy hắn thì mắt chữ O miệng chữ A, nước miếng thì sắp chảy dài xuống đất rồi. Tôi lấy tay vuốt bộ mặt não nề của mình tuyệt vọng cầu xin đừng có xảy ra chuyện gì nữa nha! Tôi trừng mắt nhìn cái tên phá đám đang chạy đến kia, là một thằng nhóc khác, tướng tá trông cũng rất "ngon" đấy nhưng sao mà mi vô duyên quá vậy? Nó ngây thơ trưng cái bộ mặt vô tội đi tới vỗ mạnh vào vai hắn. Hắn bị vỗ mạnh liền nhăn tít mày lại ôm cánh tay phải đang sưng đỏ, cũng chính là sản phẩm tôi tạo ra.
"Đi thôi đứng đây làm gì? Hả? À hai bạn cũng học chung lớp với tụi mình hả?" - "Tên phá đám" nhìn hắn tỏ vẻ ngạc nhiên rồi lại lần theo ánh mắt của hắn cúi xuống nhìn tôi và Dĩnh Vy. Tôi biết là mình lùn nhưng cũng không quá lùn để bị xem là cùng trang lứa với chúng nó chứ?
"À không tụi chị học lớp 12 rồi. Hì hì" - Cô nàng hám giai sau khi chìm trong không gian riêng của nàng thì chùi nước miếng phun ra được một câu.
"À cho em xin lỗi. Em nhầm. Hi hi" - "Tên phá đám" gãi đầu áy náy nhìn chúng tôi. Tôi chả quan tâm nữa một tay lôi một tay kéo nhất quyết phải mang nàng ta về lớp không thì lại gây chuyện cho mà coi.
"Đợi đợi đã tui chưa nói chuyện xong mà. Bọn chị học 12A đấy nhá, rãnh thì lên chơi với bọn chị" - Dù bị tôi xách lên cầu thang rồi nhưng nàng vẫn không chịu thua, cố rướn cổ hú hét mấy câu mới chịu thôi. Xin đấy, nàng làm tôi mất mặt còn chưa đủ sao? Muốn tôi tự chôn mặt mình xuống đất nàng mới vừa lòng à? Cái tính xấu của mẻ mãi vẫn không bỏ được. - "Ê bà! Bà có thấy thằng nhóc hồi nãy hông? Hình như tên là cái gì nhỉ? À Khang hay Khải gì gì đó á! Đẹp trai ghê ha bà. Nếu cái bé lúc đầu tui chấm là báu vật thì nhóc hồi nãy là siêu báu vật luôn. Ha ha ha" - Nàng ta cười khoái trá, còn tôi chỉ muốn một cước đạp nàng té bay xuống cầu thang, cái gì mà "siêu báu vật" "siêu đê tiện" thì có.
"Này có ai hỏi đâu mà bà nói như đúng rồi vậy?" - Tôi hậm hực giậm chân giãy nãy trước cửa lớp khi vừa lôi nàng ta về.
"Ơ cái bà này, sao hôm nay lạ quá vậy? Bình thường bà đâu có vậy đâu? Có khi còn thích nữa chứ!" - Dĩnh Vy nhìn tôi khó hiểu
"Mấy bữa trước khác nhưng hôm nay khác. Tui cấm bà không được xuống lớp 10A gây chuyện nữa" - Tôi nghiêm mặt nhìn nàng.
"Gì vậy? Bà làm tui sợ nha" - Hình như tôi có hơi quá khiến cô nàng sợ rồi, thật có lỗi quá đi nhưng mà đây là bất đắt dĩ thôi mà.
"Bà mà xuống đó lần nữa là tui xé xác bà ra đó" - Tôi giả vờ xòe móng vuốt ra dọa nàng.
"Ha ha được rồi nghe bà vậy. Chắc chấm bé nào dưới đó rồi chứ gì, hông muốn tui đụng vô đúng hông?" - Nàng ta cười gian xảo nhìn tôi. Chấm cái con khỉ mốc. Hận còn không hết. Lúc chúng tôi vừa bước vào lớp thì chuông báo vào tiết cũng vang lên. Báo hiệu 9 tháng bị cầm tù sắp bắt đầu.
Trong suốt tiết học tôi không thể nào tập trung được. Tôi cũng chả thèm nghe giáo viên nói cái gì, giới thiệu cái gì? Haizzz có lẽ vì học riết đâm nhàm chán, giờ tôi chả muốn đi học tí nào. Tôi ngồi suy nghĩ vẩn vơ, lâu lâu buột miệng hát vu vơ mấy câu hát tự chế. Dĩnh Vy ngồi kế bên tôi thì chỉ biết cắm mắt vào GVCN mà thôi. Cũng chả trách cô nàng được, ông thầy này thiệt là đẹp trai quá mức quy định, chắc là giáo viên mới chuyển về, trước đây tôi chưa bao giờ thấy, nhìn rất trẻ. Chỉ tiếc là máu hám trai của tôi đã tụt xuống mức âm rồi, thật là chẳng còn hứng thú ngắm nữa. Suy nghĩ một hồi tôi lại sực nhớ về cánh tay phải của hắn, hình như nó càng ngày càng sưng to lên thì phải, hồi nãy lúc bị vỗ vào hắn đau lắm mà. Dù sao cũng là lỗi của mình, giờ ra chơi phải chạy xuống lớp hắn một chuyến rồi. Bị sưng thì phải làm sao nhỉ? À phải đắp đá. Được rồi lát dẫn hắn xuống canteen mua mấy cục đá xoa giúp hắn rồi đi xin mấy viên thuốc giảm đau ở phòng y tế là xong, hết tội lỗi.
Chuông hết tiết vừa vang lên, tôi liền lén la lén lút nhòm nhòm ngó ngó canh Dĩnh Vy. Hên quá cô nàng mê ông thầy quá rồi cứ lẽo đẽo theo ổng từ nãy đến giờ. Tôi lợi dụng thời cơ ba chân bốn cẳng phi nhanh xuống lớp hắn. Cầu trời khấn đất bả đừng phát hiện ra, đừng đi theo mình. Nhắm mắt nhắm mũi chạy một hồi cuối cùng tôi cũng đã chạy đến trước cửa lớp hắn. Tuy bình thường tôi rất "hổ báo cáo chồn" nhưng mà nhìn xung quanh toàn mấy khuôn mặt lạ hoắc tôi thấy khá lo sợ. Bám vào thành cửa, tôi híp mắt thăm dò trong lớp, không thấy hắn, lại chạy đâu rồi? Tôi thấy hơi hụt hẫng nhưng thôi vậy cũng được khỏi tốn công đi qua đi lại. Tôi quay đầu lại định vào lớp thì thấy hắn thình lình xuất hiện sau lưng tôi. Má ơi giật mình, sao hắn cứ như ma vậy thoắt ẩn thoắt hiện vậy? Muốn dọa ch.ết tôi à, tôi bị yếu tim đó.
"Chị tìm tôi hả?" - Hắn khoanh tay trước ngực tr.a hỏi tôi.
"Đi ra đây với tôi." - Tôi nắm lấy cánh tay trái của hắn mà lôi đi theo mình, giờ tôi không có nhiều thời gian mà đấu khẩu với hắn. Tôi cẩn thận không đụng vào cánh tay đang bị thương của hắn, nếu mà bị nặng hơn tôi không biết phải làm sao đâu.
"Đi đâu vậy?" - Hắn hỏi tôi nhưng tay vẫn yên vị trong lòng bàn tay tôi.
"Cứ đi theo đi" - Tôi gắt gỏng nói, thật tình tôi chưa từng thấy ai đi tạ lỗi mà có thái độ bố láo giống tôi. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là hắn vẫn ngoan ngoãn đi theo tôi mà không phản bác gì. Chuyện lạ hiếm thấy nha.