Chương 18: Đúng vậy chị ấy là người tôi thích đấy
Sáng hôm sau là một ngày đẹp trời, tôi vẫn như thường lệ, ăn cơm, chải đầu kết hợp đánh răng, ăn sáng, lèo nhèo với hắn mấy câu rồi chở hắn đi học. Tôi tung tăng nhảy chân sáo lên lớp, vừa nhảy vừa hát thầm. Ai chà hôm nay tôi yêu đời dữ ta. Ô kìa nàng Dĩnh Vy, sao hôm nay nàng u sầu thế. Tôi ôm balo chạy đến chỗ nàng, đập mạnh vào vai nàng một cái. Chắc đang tương tư thằng nào nên hồn vía bay đẩu đâu, nàng bị tôi hù cho giật nảy mình hét lớn. Tôi khoái chí bịt miệng cười hi hi chọc tức cô nàng. Không may lại bị cô nàng vật lại, "ôm" cổ tôi lắc lấy lắc để, omo trời đất quay cuồng, I can"t see anything! Bên tai vang lên tiếng léo nhéo của cô nàng:
"Hôm qua dám lơ đẹp tui nha! Thấy tui mà không chào hả? Sao bỏ tui lại? Đi với thằng nào? Hôm qua thì học thêm cái khỉ khô chi? Tui học chung với bà mà tưởng tui không biết hả?.... bla bla" - Nàng nói nhiều đến nỗi tiếng nàng trở thành tiếng vo ve bay vòng vòng đầu tôi. Ít ra cũng cho tôi tí khoảng trống để giải thích chớ.
"Đừng lắc nữa, chóng..chóng mặt quá!" - Tôi cố giằng ra khỏi bộ móng vuốt của cô nàng, dùng khả năng nịnh nọt của mình dỗ ngọt nàng - "Hôm qua tui có việc bận thiệt mà, tin tui đi. Tui thương bà như vậy sao nỡ để bấy bề ở lại. Só rì mà"
"Thiệt hông?" - Nàng dịu lại buông tôi ra nhưng sau đó lại nhéo má tôi, dãn ra hết cỡ, mỡ của tôi, nó đang chảy xệ kìa.
"Thiệt mà thiệt mà." - Tôi thề thốt tùm lum cốt muốn thoát khỏi nàng.
Nàng sau khi nghe tôi nói xong thì mới chịu buông tôi ra, ôi khuôn mặt đáng thương, hai bên má đỏ lựng lên hết rồi, tôi xoa xoa chỗ bị nhéo, sau đó không nhịn được mà suýt xoa mấy cái. Nàng ta ăn cái gì mà khỏe thế không biết, nhéo đau muốn ch.ết. Nàng hôm nay sao thế nhỉ? Nhéo tôi xong thì ngồi lại tại chỗ, chống tay nhìn ra cửa sổ suy ngẫm gì đó, cứ như đang chìm đắm trong thế giới riêng của nàng vậy. Tôi tò mò lê mông ngồi cạnh nàng, chọt chọt nàng mấy cái mà nàng không trả lời. Không lẽ lại giận tôi rồi, hồi nãy tôi đã "só rì" rồi mà ta. Bỏ balo xuống tôi đưa hai mắt quan sát nàng, tôi nói rồi mà, nàng ta có tố chất đóng phim Hàn Quốc lâm ly bi đát lắm mà, ôi nhìn cái đôi mắt sâu thăm thẳm kia kìa. À tôi quên nói, nàng Trương Dĩnh Vy đây là một đại mỹ nhân nhưng tại tính tình quá nghịch ngợm ướng bướng và đặc biệt cực mê trai và kén chọn (tôi bị nàng ta lây đấy) mà bây giờ mãi vẫn chưa có nổi một mảnh tình vắt vai. Tôi giơ tay trước mặt nàng quơ quơ mấy cái, lơ tôi hả?
"Nè sao vậy giận tui hả? Xin lỗi mà."
"Có ai nói giận bà đâu. Tui chỉ là đang nghĩ về một người thôi. Bà làm gì có đủ trình được tui tương tư." - Cô nàng vì trai mà nỡ hạ thấp tôi xuống. Á không lẽ tôi rẻ bèo đến nổi vậy sao?
"Khai báo ngay đang nghĩ về ai? Tui đi quánh ghen." - Tôi xắn tay áo hùng hổ tuyên bố.
Cô nàng cười khì khì ghé sát tai tôi thì thầm:
"Thầy giáo chủ nhiệm đó, bà dám đánh không? Hông sợ bị đuổi học hả?"
WTF? Hôm qua cô nàng còn bình thường mà sao chỉ có mấy tiếng không gặp tôi mà đầu óc lại có vấn đề rồi, tương tư ai không tương tư lại chọn ngay thầy giáo là sao. Tôi đưa tay sờ trán nàng rồi sờ trán tôi, nhiệt độ bình thường không nóng không lạnh. Tôi nhìn nàng, nhìn phải nhìn trái, kiểm tr.a đầu, không chấn thương chỗ nào. Kiểm tr.a xong một lượt tôi mới thở phào, mặc kệ ánh mắt khinh bỉ của cô nàng tôi nói:
"Đùa quá lố rồi nha má."
"Đâu có, tui thích thầy thiệt mà. Bà biết không thầy mới có 24 tuổi hà. Trẻ quá đúng không bà, nhìn cứ như cùng lứa với tụi mình vậy á, lại còn đẹp trai nữa." - Cô nàng vừa bô lô bô loa vừa đưa mắt nhìn trần nhà, hai tay chắp lại để bên má đúng chuẩn "bánh bèo".
Tôi bị nàng hù cho ngu ngốc, trơ mắt nhìn nàng không nói lên lời. Mới hôm trước tôi còn tưởng nàng chỉ cuồng thầy như cuồng mấy thằng khác. Ôi cái tình tiết cẩu huyết gì đây? Học sinh yêu thầy à? Hình như tôi có xem qua một lần cuốn tiểu thuyết giống vậy. Mà chắc nàng bị say nắng thôi, một thời gian là hết liền, tôi hiểu rõ nàng quá mà.
"Mà nè, tiểu nam thần của tui tui nhường cho bà đó, muốn mần thịt gì thì mần đi. Bây giờ đã có một miếng thịt tươi đỏ khác đợi tui đến gặm rồi. Mua haaaa" - Nàng ta đắc chí cười ha hả, mất hết hình tượng thục nữ. Bộ dạng u sầu lúc nãy có phải là do tôi tự tưởng tượng không? Cái gì mà "tiểu nam thần của tui", có phải là hắn không? Từ lúc nào hắn là của nàng vậy? Xì, hắn có mà "nam thần kinh" í. Tôi thở dài vuốt mặt mấy cái. Cái thế giới này loạn hết rồi.
Vô học, ông thầy đẹp trai của cô nàng dạy luôn 2 tiết liền, nàng ta sướng nhể, có thể ngắm thầy thoải mái. Bình thường, nàng ta chẳng bao giờ chú ý học tập như lúc này đâu. Không ngủ gục thì cũng chọc phá tôi hoặc cùng tôi ăn vụng nói chuyện. Thế mà vì "tình yêu to bự" cô nàng nói, nàng đã chuyển từ không quan tâm thành chăm chú "ngắm thầy". Tôi thật chẳng biết phải nói gì? Chỉ biết im lặng lắc đầu ngao ngán nhìn con bạn đang say vì tình kia.
Ra chơi vì thầy ở trong lớp nàng không chịu xuống canteen với tôi, báo hại tôi phải lủi thủi đi xuống một mình. Chẳng hiểu vì sao trong tiềm thức sâu thẳm của tôi đang thôi thúc tôi rủ hắn đi cùng, nhưng tôi đã nhanh chóng gạt phăng nó đi. Tuy não tôi suy nghĩ như vậy nhưng chân tôi không hiểu vì sao lại hướng về lớp hắn. Đến lúc bước xuống cầu thang dẫn tới lớp hắn tôi nhận ra, tôi phát hoảng, chậm rãi dò tìm đối tượng. Chà không có người quen, cũng không có hắn, cơ hội tốt chạy thôi. Tôi vừa nhấc chân lên định biến thì một giọng nói quen thuộc giữ chân tôi lại. Tôi đảo mắt qua nơi phát ra tiếng nói, là bên dưới chân tôi, ngay chân cầu thang.
"Tôi đã nói rồi. Tôi không có thích bà tôi chỉ coi bà là bạn tốt thôi."
"Không biết đâu tại sao ông không thích tôi, chúng ta làm bạn bao nhiêu năm rồi. Không lẽ tình cảm của tôi ông không biết sao?"
À à hắn được tỏ tình nhỉ? Chậc chậc lại ỷ mình đẹp trai đi từ chối người ta kìa. Mà ai là người xấu số đó vậy nhỉ? Tôi hiếu kì ôm tay vịn nhoài người ra nhìn xuống. Ặc tôi có nhìn nhầm không nhỉ? Là con bé xấc xược hôm qua mà. Ái chà không ngờ em cũng có một ngày bị từ chối đau điếng như vậy. tôi cười đắc chí. Dù tôi biết cười trên nổi đau của người khác là không tốt nhưng tôi vẫn không kiềm nổi. Thì ra con bé không phải người hắn thích, hắn nói thật. Mà sao tôi lại vui vì chuyện đó.
"Tôi không thể thích bà được, tôi đã có người thích rồi." - Hắn trả lời, câu trả lời làm tôi chạnh lòng quá. Đúng vậy hắn không thích con bé đó vì hắn còn người thích mà. Và có lẽ người đó không phải là tôi.
Tôi mất hứng lặng lẽ quay người định đi lên lầu thì giọng nói nghẹn ngào của con bé kia làm tôi khựng người:
"Có phải là cái bà hôm qua không?" - Nói ai bà vậy cái con nhỏ này, chị hơn mày có 2 tuổi thôi mà.
"Ai cho bà nói chị ấy như vậy. Đúng vậy chị ấy là người tôi thích đấy." - Nói xong hắn ngước mắt lên nhìn tôi.
ch.ết bị phát hiện rồi. Nhưng tôi không quan tâm nữa, hắn vừa bảo hắn...thích tôi? Nhưng trong hoàn cảnh này thì tôi thật sự không nghĩ là vậy.
"Xuống đây đi tôi biết chị ở trên đó rồi."
"À tôi tôi không có ý nghe lén đâu, chỉ là tình cờ thôi, xin ..xin lỗi. Tôi đi trước" - Ôm trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, tôi quay người chạy thật nhanh mặc kệ ánh mắt oán hận của con bé kia dành cho tôi và sự thản nhiên của hắn. Có phải hắn đùa tôi không, hay tôi chỉ là một lý do để hắn từ chối người ta.