Chương 19: Chị có tin không?
Tôi chạy hồng hộc lên lớp mặc cho mọi người xung quanh hành lang và cầu thang nhìn tôi chằm chằm như con điên. OMG! Cái tên điên cuồng đó thích tôi á? Ha ha ha hư cấu, quả là quá hư cấu. Hắn chỉ đang viện cớ thôi. Tôi không được tin, không được tin. Hạ à, mày tỉnh lại đi, mày là chị của hắn đấy, đừng có mà nghĩ tầm phào. Tôi chạy không ngừng nghỉ, trái tim tôi cứ đập thình thịch nãy giờ, mồ hôi tôi không ngừng chảy. Đến lúc tôi chạy tới cửa lớp tôi mới ngừng lại, chống tay lên đầu gối tôi hít lấy hít để, lúc nãy vì lo chạy mà đến thở tôi cũng quên mất, chỉ vì một câu nói đơn giản như vậy mà mày cũng để trong lòng sao Hạ ơi là Hạ. Mày coi như là hỏng rồi con ạ.
Thẩn thờ bước vào lớp, đầu vẫn còn ong ong tôi ngồi phịch xuống kế bên cô nàng "mộng mơ" Dĩnh Vy. Ông thầy đẹp trai của cô nàng đã đi mất nên hồn vía nàng đi theo ổng luôn rồi. Nằm dài ra tôi úp mặt xuống bàn giấu vẻ mặt khó coi của tôi bây giờ. Lúc nãy sao không chịu nghe cái đầu của mày hả? Chạy xuống đó làm chi? Tôi thầm chửi rủa mình, không ngừng đặt những câu hỏi nhảm nhí, vô dụng trong đầu mình rồi không biết sao để trả lời. Tôi thiệt là kỳ lạ, ngày nào cũng ngồi than lên than xuống là mình sao cứ FA dài dài hoài, vậy mà khi được người ta "tỏ tình" thì lại chạy như ma đuổi, mà tôi còn không biết nó có phải là tỏ tình không nữa. Ngồi nghĩ ngẫn ngơ, điện thoại trong túi tôi bỗng nhiên rung lên khiến tôi giật bắn người. Tôi chán nản lôi điện thoại ra, mở một mắt nhìn màn hình. Là tin nhắn từ hắn.
"Chị ra ngoài gặp tôi chút"
Hà hà, trêu chọc người ta cho đã vô, bây giờ muốn kêu tôi ra ngoài để "lêu lêu mắc cỡ tôi hả?". Chụy không ra đấy, làm gì nhau? Tôi tự dưng lại bực mình, nếu đó không phải là điện thoại của tôi thì tôi đã sớm vất nó một cách mạnh bạo vào hộc bàn rồi. Điện thoại lại tiếp tục run lên, tôi hiếu kỳ mở ra xem.
"Chị mà không ra là tôi lên lớp của chị đó"
Há há, hù dọa tôi hả? Nhìn mặt chụy đây có quan tâm không. Chụy không có dễ dụ đâu cưng. Tôi lè lưỡi nhìn màn hình điện thoại khinh bỉ. Chụy đây cứ không ra đấy, có giỏi thì lên coi. Xì.
"Con Hạ đâu rồi? Có trai kiếm kìa?" - Giọng con lớp trưởng đanh đá vang lên khiến tôi suýt thì vất luôn cái điện thoại xuống đất.
Móe ơi, dù là con có mang tội tình gì thì đừng có mà hù con như vậy chứ! Mà cái WTH gì vậy? Trai kiếm á, không lẽ là hắn. Ồ nố nồ nô, hắn mới nhắn tin cách đây chưa được một phút mà, phóng gì như ngựa vậy? Tôi trợn mắt nhìn con lớp trưởng đang cười khoái chí, rồi quay qua cười hì hì với bạn Dĩnh Vy đang nheo mày nhìn tôi rồi dọt lẹ ra cửa. Trời thần đất địa ơi! Hắn quả là con ngựa mà. Trước mặt tôi, hắn đang đứng tựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ phong lưu, hào hoa, đẹp trai. Tôi bị lóa mắt trong vài giây nhưng sau đó liền lấy lại được bình tĩnh, dụi mắt chỉ tay thẳng mặt hắn nói:
"Lên... lên đây chi vậy ba. Chọc con vậy chưa đủ hả?"
"Vậy mấy lời hồi nãy tôi nói, chị có tin không?" - Hắn vẫn giữ nguyên tư thế, đưa mắt nhìn tôi.
Ha ha hắn định tạo cái dáng quỷ quái này cho ai xem hả? Tôi nhòm xung quanh, mấy con nhỏ mê trai lớp tôi nó mò ra đây hết rồi. Ặc cái lũ này. Tôi khẩn trương, hậm hực bước đi về phía trước, nói:
"Đi chỗ khác nói chuyện đi. Chị đây không muốn gây chú ý."
Hắn cũng biết điều, đứng thẳng người dậy, phủi quần mấy cái rồi đi theo tôi. Cũng xem như lời nói của tôi vẫn còn có tí trọng lượng chứ chưa đến nỗi "nhẹ như lông hồng" trong mắt hắn.
Đi đến chỗ gần cầu thang khá vắng người, tôi đứng lại, quay người nhìn hắn đang bước tới. Sao tôi ghét cái dáng vẻ ung dung thong dong của hắn thế nhỉ? Tôi kiên nhẫn đợi hắn tới chỗ tôi thì mới nói:
"Này nhá, chị nói cho cậu biết. Một lời của câu chị đây có ch.ết cũng không tin."
"Vậy à?" - Hắn có vẻ... thất vọng.
"Tất nhiên rồi. Cậu nghĩ chị là con ngốc hả? Xì cậu chỉ muốn lấy chị làm lý do viện cớ để từ chối con bé kia thôi." - Tôi bức xúc nói hết những suy nghĩ của mình.
"Nếu chị nghĩ như vậy thì cũng tốt." - Hắn trầm giọng nói.
Tôi tự nhiên trong lòng dấy lên một cảm giác cự kỳ khó tả, bực mình ư? Chắc không phải. Ức chế muốn mắng chửi sao? Hay là sự tức giận vì thất vọng? Tôi cố kiềm nén thứ cảm xúc khó hiểu đó, khoanh tay nhìn ra chỗ khác hỏi bâng quơ:
"Vậy sao cậu không chỉ đích danh cái người cậu thích ra đi, sao lại lấy tôi ra làm bia đỡ đạn? Lỡ con bé đó biết chúng ta là chị em thì sao?"
"Chị nghĩ sao thì tùy chị. Dù tôi có nói ra thì chưa chắc chị đã hiểu được tôi." - Sao lúc nào hắn cũng phải ráng chêm thêm vài câu chọc điên tiết tôi lên thế này? - "Nhưng dù sao cũng cảm ơn chị vì đã không vạch trần tôi tại chỗ và xin lỗi chị"
Hừ xem như hắn ta cũng còn một chút liêm sỉ, cũng biết cảm ơn, cũng biết xin lỗi, không quá tệ hại. Coi như cũng nhắm mắt cho qua đi. Tôi tuy nghĩ vậy nhưng vẫn cố gắng giữ bộ mặt lạnh tanh của mình nhìn hắn. Hắn thấy tôi như vậy thì nói tiếp:
"Vậy đi chiều nay, tôi sẽ dẫn chị đi ăn đá bào, uống trà sữa để bồi thường. Được chưa?"
"Ừ như vậy còn xem được." - Tôi nói xong thì ngoảnh mặt làm ngơ bước về phía lớp học. Hắn ta là cái đồ ngốc, bộ hắn nghĩ tôi cần những thứ đó sao? Đúng là chẳng hiểu tâm lý con gái tẹo nào. Sao mắt tôi nó ươn ướt vậy? Hà hà chắc lúc nãy trợn mắt nhiều quá nên bị khô mặt đây mà.
"Sao rồi cô nương, nói gì mà lâu vậy?"
"Ôi giời ơi, Hạ ơi giờ tui mới biết tay nghề bà cao siêu như vậy. Hảo soái ca à nha."
"Chế đó là ai? Có quan hệ chi với bà? Mau khai báo"
"Khẩu vị bà lạ ghê nhể? Mặt còn non choẹt hà."
Tôi vừa mới đặt chân vào lớp, thì một đám "đại sắc nữ" liền vây quanh tôi, câu hỏi bay tới tấp nập làm tôi chóng hết cả mặt. Như vậy cũng tốt có thể khiến những cảm giác không vui lúc nãy giảm bớt đi phần nào. Tôi cười bất lực cố gắng giải thích với từng người một. Cố ngăn chặn những đòn tấn công bất ngờ của bọn FA nguy hiểm ( : )
"Người quen thôi, lên mượn đồ. Hahaha."
Tôi hướng mắt về phía Dĩnh Vy, giơ tay lên cao hết cỡ vẫy vẫy nàng mong nàng thấy được mà tới cứu giá. Vy ới ơi mau thu hồn lại mà cứu giúp cho con bé tội nghiệp là tôi đây. Thầy đi rồi có thể quay lại mà, đừng đi theo thầy nữa nàng ơi. May thay cuối cùng nàng cũng bị đánh động bởi tiếng ồn ào trên bục giảng, nàng nhìn tôi ngạc nhiên mấy giây sau đó lấy lại tinh thần phi thân như gió hú hét:
"TRÁNH RA HẾT CHO LÃO NƯƠNG VÀO" - Cái giọng nói chua như giấm này chẳng lẩn vào đâu được. Thầy vừa mới đi là nàng ta vất luôn bộ dạng thục nữ vào một xó, rống họng hết cỡ chen lấn vào vòng tròn nơi tôi đang đứng. Chắc thấy tôi bị vây cứng ngắc như vậy nàng ta khoái chí lắm đây mà.
"Nàng ơi cứu tui!" - Tôi cầu cứu nàng, nước mắt lưng tròng.
"Xê ra hết, lão tử ta đến cứu nàng đây. Yêu quái mau tránh ra" - Nàng ta không biết từ đâu lôi ra một cây thước gỗ dài, múa may quay cuồng đóng tuồng "Anh hùng cứu mỹ nhân" khiến cả lớp cười ầm lên. Tôi thì chỉ biết bất lực bị nàng quay vòng vòng.
Cũng không trách được nàng, tính khí trẻ con nó ăn sâu vào máu rồi. Lũ bạn cùng lớp tuy phiền phức thật đấy nhưng cũng nhờ vậy mà tôi có thể gạt phăng hắn ra khỏi đầu được rồi. Bạn thân là ai? Là đứa có thể xóa tan mọi ưu sầu của bạn.