Quyển 2 - Chương 80-2: Đuổi giết và phản kích 2
Cứ như vậy, mấy người rời đi rất sớm, dĩ nhiên, đúng là Phương Duy vô cùng không muốn những người này đi, nhưng cũng hiểu, bây giờ đám người Triển Phi muốn đến thành phố M tìm kiếm thảo dược có thể áp chế virus tang thi, mạt thế đã lâu như vậy, hiện giờ có thể ức chế virus tang thi là toàn bộ hi vọng của loài người.
Cứ như vậy, đoàn người lên chiếc xe quân dụng chở hàng, mấy người đều nhìn hình xăm bò qua bò lại trên người Sở Thanh, cảm thấy có chút thú vị, thậm chí cũng muốn một con sủng vật như vậy, dù sao có vẻ chơi rất vui, nhưng Mạc Phỉ Phỉ biết được chân tướng lại không có suy nghĩ đó.
Buổi sáng bởi vì tò mò, Mạc Phỉ Phỉ len lén hỏi Sở Thanh làm thế nào lấy được hình xăm này, mà câu trả lời của Sở Thanh cũng khiến Mạc Phỉ Phỉ kinh hãi, bởi vì Sở Thanh đáp nếu muốn lấy được hiệu quả như vậy ít nhất sau khi bị Hắc Quả Phụ cắn phải không ch.ết mới được, nhưng đây cũng là một vấn đề lớn, phải biết độc tố của Hắc quả phụ trước khi mạt thế đến chưa bị biến dị đã khiến người ta có thể không chịu được, huống chi là sau khi biến dị, mà mặc dù Sở Thanh có thể không bị độc ch.ết nhất định là có nguyên nhân đặc biệt, nhưng nguyên nhân đó cũng không nhất định là yếu tố chung, cũng không phải người nào bị cắn cũng sẽ không ch.ết!
“Ông Mạc, tiếp theo chúng ta sẽ tới chỗ nào? Bây giờ hành trình của chúng ta đều do ngài sắp xếp.” Sở Thanh đặt quyền lựa chọn trong tay ông Mạc, để ông Mạc tự chọn, chuyện đắc tội với người ta liền không cần để cô làm rồi, hơn nữa…
Sở Thanh ở trong lòng thần bí cười một tiếng, hiện giờ vì loài hoa màu lam đó cũng chưa có tác dụng ức chế virus tang thi, cho nên lúc này chỗ ông Mạc muốn đi chỉ có một, đó chính là thành phố M, d.đ.lqdhiện giờ hi vọng duy nhất chính là đi thành phố M, chỉ có vậy mới có thể tìm được biện pháp giải quyết trước tiên.
"Chúng ta...... Đến thẳng thành phố M đi, bây giờ ại...... Chỉ có nơi đó là nơi chúng ta cần đến nhất!” Mặc dù trên đường có rất nhiều nơi không thể đi đúng là có chút tiếc nuối, nhưng vì toàn nhân loại, ông không thể ích kỷ như thế.
Hiển nhiên, người đội khoa học hiểu đạo lý này, mặc dù muốn nói gì, thì cũng đều ngậm miệng lại, dù sao hiện tại nói cái gì cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, như vậy còn không bằng cái gì cũng không nói!
Mà trong lòng Sở Thanh đã hiện lên suy nghĩ quả nhiên là thế, ngày đó sau khi cô thử qua dược tính của thuốc kia liền mơ hồ đoán được ý tưởng về bước kế tiếp của ông Mạc, không có cách nào, bây giờ căn bản chính là giành giật từng giây, mỗi một giây đều có người biến thành tang thi, mỗi một giây đều có người ch.ết đi, lúc này trong tay đội khoa học không chỉ là nghiên cứu của họ, mà còn là sinh mạng của vô số người, vì vậy mặc kệ như thế nào bọn họ cũng sẽ không tùy hứng, dĩ nhiên, cũng không thể tùy hứng!
"Chúng ta đồng ý ý kiến của ông Mạc, hôm nay, chúng ta đã không còn quá nhiều thời gian để lãng phí." Mặc dù trong nội tâm không cam lòng, nhưng là bọn họ cũng biết đây là lựa chọn chính xác nhất, lợi ích của toàn nhân loại là quan trọng hơn tất cả!
Cứ như vậy, Sở Thanh gật đầu một cái, người lái xe trước mặt nghe được lời của ông Mạc, điều chỉnh lộ tuyến, hướng tới thành phố M, vào giây phút này trong lòng anh ta cũng thực sự thở phào nhẹ nhõm, không có cách nào, thật ra anh ta cũng không tình nguyện để đội khoa học chạy xung quanh như vậy, hiện tại mạt thế đã không còn an toàn như trước kia, ai biết có thể gặp phải nguy hiểm gì hay không.
Kế tiếp mọi người đều thả lỏng rất nhiều, thậm chí là nhàm chán kể chuyện xưa, cũng không biết là người nào ngẩng đầu lên, dám nói muốn kể chuyện ma quỷ gì đó, sau đó một người từ từ dùng giọng điệu quỷ dị cất lời.
“Có một chuyện xưa này, là một câu chuyện cũ của bạn ta đã trải qua, dĩ nhiên, mọi người cũng không cần để ý, bây giờ đã d.đ.lqdon là mạt thế, còn có chuyện gì đáng sợ hơn chứ?” Tên nhóc làm lính này hiển nhiên vô cùng thật thà, khi kể chuyện còn giải thích rất nhiều thứ, hi vọng không hù sợ mọi người, sau đó, mới chậm rãi nói: “Một ngày nọ, một đoàn du lịch muốn đi tham quan, nơi bọn họ đi chính là thành phố T, nhưng không biết vì sao, chợt thay đổi lộ trình muốn đi thành phố M, kết quả, thay đổi lộ tuyến như vậy, thì có chuyện lạ lặng lẽ đến gần đám người kia.”
Mà người ở đây nghe xong, trên mặt đều lộ ra vẻ kì lạ, thành phố M sao? Mặc dù vừa rồi bọn họ muốn đi thành phố T, nhưng thay đổi hành trình lại là thật, tại sao lại có cảm giác là lạ đây?
Người con trai thật thà đó tựa như không nhìn thấy phản ứng của mọi người, cười một tiếng quỷ dị, sau đó từ từ nói: “Ngày hôm ấy cực kì nóng bức, mọi người trong xe đều rất yên lặng, không ít người cũng vì thời tiết khác thường mà sắp ngủ thiếp đi, không biết lúc nào sấm sét lại vang dội, sau đó đổ mưa to.”
Ùng ùng ——
Hình như để cho tương xứng với chuyện xưa của người kia, bên ngoài cũng phát ra tiếng sấm, lúc này trên mặt người con trai thật thà kia lộ ra nụ cười lúng túng, anh ta chỉ muốn khiến mọi người hết chán, nhưng lại cũng không phải muốn hù dọa người gì, trong nháy mắt anh ta cũng không biết nói tiếp hay là im lặng lại.
“Sao không nói tiếp? Tôi vẫn đang nghe!” Hình như cảm thấy đối phương lúng túng, Mạc Phỉ Phỉ nói một câu, thật ra thì đối với thời tiết bên ngoài cô chẳng có cảm xúc đặc biệt gì, cũng chỉ là không cẩn thận khiến nội dung chuyện cũ giống với tình huống bên ngoài mà thôi, cũng không phải là chuyện lớn gì.
"À? A, a, tôi tiếp tục nói.” Phát hiện mọi người cũng không có vẻ mặt khác thường gì, người con trai thật thà thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục kể: “Thời gian trôi qua, mưa càng lúc càng lớn, trời cũng càng ngày càng đen, mọi người dần dần lạc mất phương hướng, không biết từ lúc nào d.đ?lqdlại lái đến một khu rừng rậm gần đó, mà người trong xe hình như nghe thấy bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng khóc, có rất nhiều người mang một chiếc quan tài, quan tài đó rất dài, ít nhất phải dài hơn mười thước, trong quan tài dường như cũng không phải con người, tất cả mọi người sợ hãi, người trong xe cũng giục tài xế, có ch.ết cũng phải nhanh chóng rời đi, nhưng ngay lúc này, xe chợt lắc lư một cái, hoàn toàn dừng lại.”
Lần này, xe lại giống như thích phối hợp với người con trai thật thà kể chuyện, xe cũng lắc mạnh một cái, sau đó chỉ nghe tài xế ngồi phía trước nói một tiếng "shit!" Sau đó xe thì dừng lại.
Lúc này vẻ mặt của mọi người thật sự quỷ dị, phải biết một lần hai lần nói trùng hợp thì không phải vấn đề gì, nhưng liên tiếp ba lần trùng hợp cũng có chút không được bình thường.
“Tôi xuống xem một chút xe làm sao, mọi người cứ ngồi trên xe đi.” Bởi vì không nghe thấy người phía sau nói, tài xế xuống xe, đi kiểm tr.a xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, mà vẻ mặt của mọi người lại trở nên kỳ quái.
"Cái đó, tôi còn muốn nói không cần đi xuống đâu, thật giống như có gì đó là lạ…” Lúc này chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể cảm thấy không được bình thường, chỉ kể chuyện cũ, thế nhưng những chuyện trong đó lại thực hiện từng cái một, nếu như thích hợp mới gọi là kì lạ!
“Không sao, chuyện anh kể, hẳn không phải chuyện của anh, không phải cũng là vì muốn mọi người vui vẻ hay sao?” Sở Thanh cười, cũng không có ý trách đối phương, người con trai kia thấy biểu hiện của Sở Thanh, vẻ mặt càng thêm lúng túng, nhưng lại cũng không từ chối, suy nghĩ lát nữa nên nói tiếp như thế nào.
Rồi sau đó tài xế lại hơi nhíu mày, vừa rồi lắc lư như vậy là do nổ lốp, nhưng vì vừa rồi tốc độ của xe không nhanh, cho nên không xảy ra nguy hiểm gì, lúc này anh ta chạy nhanh lên xe, nói ra việc này, mọi d.đ.lqdngười vừa nghe đều cười, vừa rồi bọn họ nghĩ linh tinh cái gì không biết, làm sao có thể là ma quỷ gây rối chứ!
"Nếu không còn chuyện gì là tốt rồi, mọi người xuống xe trước đi, dù sao chúng ta đều ở trên xe thì tài xế cũng không dễ dàng đổi bánh xe được.” Nói xong những lời này, Sở Thanh nhảy xuống xe trước một bước, sau đó người phía sau cũng từ từ đi xuống, mà người con trai thật thà kia có lẽ vì đang lúng túng nên mới xuống xe cuối cùng, trên mặt dường như có chút vẻ hối lỗi.
“Hazzz, đừng lo lắng, không phải do anh, chẳng qua là trùng hợp mà thôi, xe này chúng ta cũng đã đi một thời gian rất dài, bây giờ hỏng bánh xe mà thôi, không phải chuyện lớn gì, đừng nghĩ rằng là do anh kể chuyện cũ gây ra!” Một người trong quân đội có quan hệ không tệ với người kia đi lên, vỗ vỗ vai của anh ta, khuyên mấy câu, sắc mặt anh ta trở nên dễ chịu hơn nhiều, ít nhất không lúng túng như vừa rồi.
"Ừ, tôi biết rõ đó chỉ là trùng hợp, không liên quan gì tới tôi.” Anh ta cũng cười một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa, dù sao chỉ cần biết chuyện gì xảy ra là tốt rồi!
Cứ như vậy, mọi người hi hi ha ha cười rộ lên, cũng không để ý tới chuyện này, chỉ một lát sau mọi người đã sửa xong xe, hiển nhiên đã không còn chuyện to tát gì, mọi người cũng không nói gì, cũng leo lên xe, tiếp tục đi.
Mà hình như Sở Thanh thật sự thích câu chuyện kia, cười nhìn người con trai kia, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao, tôi thật sự tò mò với chuyện cũ này, chuyện cũ này không nên kết thúc ở đây chứ.”
Hình như cảm thấy Sở Thanh rất hiếu kỳ, anh ta hơi do dự, rồi vẫn tiếp tục kể: “Lúc đó, không biết làm sao, bên ngoài chợt vang lên một tiếng bịch thật lớn, quan tài đó liền rơi xuống đất, có thứ gì đó ở bên trong rơi ra, là thứ gì thì tất cả mọi người không thấy rõ, nhưng bạn của tôi lại nhớ rất rõ ràng, thứ đó giống như một con người, nhưng lại có vẻ đặc biệt dài, chẳng những là tay chân, ngay cả cổ cũng dài...”
Nghe đến đó, tất cả mọi người dựng lỗ tai lên, nghe bên ngoài không có âm thanh gì kỳ quái mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, vẫn luôn có cái gì đó ở bên ngoài phối hợp, thật đúng là không nên quá rốt suột như vậy rồi!
“Đại khái tôi biết đây là thứ gì rồi.” Sở Thanh hơi nghiêng đầu, mang trên mặt nụ cười quỷ dị, làm cho người ta có cảm giác lạnh buốt sống lưng: “Thứ đó gọi là trường mộ phần, trong truyền thuyết thì thứ cất giấu trong quan tài đó chính là kết giới và vật phẩm kết hợp với kết giới, đã nói trong truyền thuyết Bán Nhân Bán Quỷ, sau khi chôn sống những thứ ấy là có thể trấn áp sát khí cùng âm khí, coi như là đồ tốt!"
Thản nhiên, có mấy lời Sở Thanh không nói, vật kia đúng là chưa tính là đồ không tốt, nhưng cũng là tương đối, ít nhất người bị hi sinh kia cùng người nhà của người đó nhất định trọn đời không được siêu sinh, trường mộ phần d.đ.lqdvì bảo vệ đất đai phồn vinh mới có thể tồn tại, nói cách khác là dùng số ít tính mạng con người để đổi lấy đại đa số sự giàu sang của người khác.
"Là …là vậy sao, thì….thì ra thật sự là thứ này sao, hắc hắc, tôi còn cho là tên nhóc đó đang lừa gạt tôi.” Người con trai thật thà kia gãi gãi đầu, nụ cười trên mặt có chút ngu si đần độn, nhưng lại cũng không khiến người ta cảm thấy ghét: ”Ôi ôi, thì ra tôi cho những thứ đó là mê tín dị đoan, nhưng không ngờ lại là đồ thật, rõ là.... thật là làm người ta giật mình.”
"Đúng rồi?" Sở thanh nhìn anh ta, trên mặt vẫn treo nụ cười ấm áp: “Anh là người ở nơi nào?”
“Hả? Tôi là người huyện Tương…” Vừa dứt lời, sắc mặt anh ta chợt trở nên khó coi, giống như nói chuyện gì không nên nói.
“Này, Trụ Tử, anh làm sao vậy?” Nhìn vẻ mặt anh ta trở nên khó coi, người bên cạnh hơi khó hiểu, đây là chuyện gì xảy ra, mới vừa rồi còn tốt, sao đột nhiên lại trở thành như vậy?
Người con trai kia nhìn Sở Thanh, trong mắt mang theo thần sắc như nhìn kẻ thù, sự tức giận ấy sao mà rõ rệt, giống như hận không thể xé Sở Thanh thành mảnh nhỏ, mà Sở Thanh lại mỉm cười nhìn anh ta, trong mắt không có bất kì cảm xúc đặc biệt nào, nhưng chính như vậy mới khiến người ta càng thêm tức giận.