Quyển 2 - Chương 80-3: Đuổi giết và phản kích 3

“Mày biết từ khi nào?” Vốn cho rằng không ai nhìn ra sự khác thường của mình, nhưng không ngờ người thiếu niên trước mắt này trông vậy mà đã sớm phát hiện, thật là đáng ghét!


“Từ lúc anh kể chuyện cũ, tôi liền hơi nghi ngờ, mà khi anh kể đến trường mộ phần, căn bản tôi đã biết anh không phải người mình, mà là thám tử kẻ khác đưa tới, phải nói, những tang thi ở Lương thành chính là kế hoạch của các người đi.” Thật ra Sở Thanh vốn cũng không biết về chuyện ở Lương thành, nhưng sau đó, ông Mạc nói đến vị trí thí nghiệm, huyện Tương, chỗ đó chính là nơi bắt đầu d.đ.lqdnghiên cứu thí nghiệm, mà muốn khai phá kế hoạch tạo thần lại một lần nữa, như vậy lúc đầu lựa chọn địa điểm nhất định lòng yêu thích huyện Tương sẽ không thay đổi, cho nên khi người con trai này nói đến trường mộ phần, Sở Thanh đã biết, chắc chắn người này là do chỗ kia phái tới.


Mà mục tiêu của anh ta cũng không nhằm vào số ít, mà muốn nhiễu loạn mọi người, một khi lòng người rối loạn, vậy thì kết quả cuối cùng nhất định sẽ có ai đó xuất hiện ở đây giết hết mọi người.


"Mày rất thông minh, người phá hủy kế hoạch S chính là mày đi, vốn cho rằng mày chỉ là một nhân vật nhỏ không quan trọng gì, nhưng không ngờ cuối cùng kế hoạch S lại bị hủy trong tay mày.” Trên mặt anh ta hiện lên vẻ khinh thường, mặc dù anh ta nói lời kích thích Sở Thanh, nhưng lại hoàn toàn không có ý định yên lặng, nói đùa sao, nếu như lúc này thả lỏng, nhất định anh ta sẽ ch.ết ở chỗ này, bây giờ anh ta hiểu Sở Thanh lợi hại thế nào!


“Không phải tôi thông minh, mà là các anh quá mức ngu xuẩn, kế hoạch tạo thần là cái gì, trên thế giới này thứ có thể tạo ra loài người chính là thần, nhưng loài người lại không có khả năng tạo ra tần, dù miễn cưỡng làm, vậy thì kết quả cuối cùng chế tạo ra cũng chỉ có ác ma!" Sở Thanh nói xong lời này, sắc mặt của ông Mạc hơi khó nhìn, ông cúi đầu xuống.


Đúng vậy, thiếu niên này nói một chút cũng không sai, thần có đủ năng lực tạo ra nhân loại, nhưng loài người cũng không phải thần, bọn họ không có năng lực tạo ra thần linh, nếu như ban đầu ông hiểu được đạo lí này, không phải bây giờ đã chẳng có tất cả những chuyện này sao!?


available on google playdownload on app store


“Đến đây đi, nói một chút mục đích của các anh, tôi cảm thấy các anh cũng không phải muốn tìm chúng tôi nói chuyện chứ.” Sở Thanh nói là các anh, mà không phải anh, hiển nhiên đã biết đối phương không chỉ có một người, mà là vài người, điểm này cũng không ngoài ý muốn của anh ta, nếu có thể biết anh ta không phải người phe mình, tự nhiên sẽ đoán được anh ta cũng không chỉ tới một mình.


“Chờ đã, các cậu, các cậu có ý gì?” Hiện giờ Triển Phi cảm thấy hơi hỗn loạn, những lời vừa rồi là có ý gì, d.đ.lqdchẳng lẽ Trụ Tử này không phải người mình?


"Chính là ý tại mặt chữ, người này không phải đồng đội của chúng ta, mà là kẻ địch, anh thế mà lại nhìn nhầm người, phó đội trưởng Triển!” Giọng Sở Thanh mang theo vẻ hả hê, trong quân đội xuất hiện kẻ địch, chuyện như vậy làm sao có thể không khiến Triển Phi buồn bực?


Mà sau khi Sở Thanh nhắc nhở Triển Phi lập tức hiểu ý của cô, cũng nghĩ tới chuyện Lương thành.


“Lương thành chính là kế hoạch của các cậu?” Mặc dù không biết Sở Thanh nói kế hoạch tạo thần là có ý gì, nhưng không cản trở Triển Phi hiểu ý nghĩa của nó, lại thêm những tang thi bên ngoài Lương thành kia, đại khái Triển Phi đã biết chân tướng thật sự rồi: “Bây giờ đã là mạt thế rồi, các người muốn hủy diệt thế giới này hay sao? Biết rõ tang thi chính là lũ quái vật không nên tồn tại, các người còn không tiêu diệt, lại vẫn để cho chúng nó mạnh hơn!?”


Triển Phi không thể ngờ trên thế giới này vẫn còn có người điên cuồng như vậy, vì mục đích của mình, hoàn toàn không quan tâm tới loài người, chế tạo ra quái vật còn đáng sợ hơn cả tang thi nguyên bản!


“A, dù tao có nói thì chúng mày cũng không thể hiểu được, thứ thế giới này cần chính là sự tinh lọc, chỉ có thiếu tướng mới có thể tinh lọc thế giới này, mà những tang thi kia chỉ là vũ khí trong tay thiếu tướng, vũ khí này sẽ chỉ làm mạt thế càng thêm trở nên tốt đẹp, mà những người chúng mày lại phá hỏng kế hoạch của thiếu tướng!”d.đ.lqdon Giọng gã ta chợt trở nên giận dữ không kềm được, nhất là đang nhìn Sở Thanh, hận không thể giết ch.ết cô.


“Phá hỏng kế hoạch tinh lọc? Đừng nói đường hoàng như vậy chứ, phải là phá hủy dã tâm thống trị loài người của kẻ đó chứ, nếu như quả thật muốn thanh lọc thế giới, cũng sẽ không lựa chọn hủy diệt nó, chẳng qua kẻ đó cũng chỉ là cần sức mạnh, không sợ quân đội thương vong, những lời đó của anh đi lừa trẻ con may ra còn được." Sở Thanh ngáp một cái, trong mắt mang theo vẻ khinh thường, thiệt là, lại bị người ta coi là đứa ngốc rồi, cảm giác như thế thật làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu!


Mà gã ta lại bị những lời của Sở Thanh mà trở nên cuồng bạo, bạo khởi muốn giết ch.ết Sở Thanh, nhưng anh ta lại quên mất người bên cạnh Sở Thanh, cũng quên mất thân thủ của Sở Thanh, một dị năng giả hệ cường hóa thật sự có thể đủ để giết Sở Thanh sao?


Nhìn quả đấm chậm rãi tới gần mình, khóe miệng Sở Thanh nâng lên nụ cười mỉm, khi sắp bị quả đấm to kia đánh trúng, Sở Thanh gợi lên khóe miệng nâng lên một cái tay, ngăn ở trước mặt mình, sau đó nắm tay của đối phương, chỉ nghe rắc rắc một tiếng xương cốt tan vỡ, sắc mặt anh ta tái nhợt ngã xuống đất, ánh mắt nhìn Sở Thanh như nhìn một vật lạ, anh ta biết Sở Thanh là dị năng giả hệ lôi, nơi này còn có d.đ.lqdngười bình thường, cô tuyệt đối không dám dùng dị năng hệ lôi, như vậy nhất định cô sẽ phải ch.ết!


Chỉ là không có nghĩ tới, kết quả sau cùng lại là quả đấm của anh ta bị bóp nát, điều này không thể nào!


"Đúng rồi, quên không nói, thật ra tôi cũng là dị năng giả hệ cường hóa, chẳng qua là cảm thấy gầy yếu như vậy, sẽ làm người khác cảm thấy rất quái dị, cho nên tôi vẫn luôn không có nói ra." Khóe miệng Sở Thanh vẫn còn treo nụ cười thanh thanh đạm đạm, nhưng lời nói ra ngoài miệng lại làm cho mọi người đổ mồ hôi lạnh toàn thân ngay tại chỗ, Sở Thanh còn có thẻ biến thái hơn một chút nữa không, thế nhưng phải có nhiều hệ dị năng như vậy, nhất định chính là biến thái!


"Mày…mày……” Lúc này gã đàn ông to lớn kia mới biết mình đạp phải đinh sắt, nhưng ngay sau đó anh ta lại chợt cười, cười đến sáng lạn như vậy: "Ha ha, coi như bây giờ mày có tất cả ở đây thì có ích gì, chúng mày cũng sẽ ch.ết, hôm nay cũng sẽ ch.ết!"


"Đội...... Đội trưởng, phía sau có người ở đuổi theo chúng ta, trước...... Trước mặt không có đường rồi!" Nhìn phía trước mặt bỗng nhiên xuất hiện sườn núi, sắc mặt của tài xế cũng thay đổi, anh ta không thể ngờ lại xuất hiện chuyện như vậy!


"Hẳn là đường đá bị phá hỏng." Sở Thanh mím môi một cái, đại khái có thể đoán được là chuyện gì xảy ra, những người này thật là không chừa thủ đoạn nào, vì diệt trừ bọn họ lại dám làm ra loại chuyện như vậy!


Chuyện này khiến tất cả mọi người luống cuống, lúc này nếu như không có đường, nhất định chính là một con đường ch.ết, hiển nhiên đối phương đã không phải chuẩn bị chỉ một hai ngày rồi!


"Không sao, chạy qua!" Trong mắt Sở Thanh mang theo ánh sáng lạnh, "Phải còn một đoạn đường, hiện tại từ từ chạy qua, sau khi d.đ.lqdon?đến nơi tôi sẽ nghĩ cách." 


Vuốt nhẹ hình xăm con nhện trên cổ, khóe miệng Sở Thanh nâng lên nụ cười, đột nhiên cảm thấy thật sự là mệnh chưa tới đường cùng, nếu không có vật nhỏ này, hôm nay có thể phiền toái một chút, nhưng chỉ cần có nó, lát nữa tự nhiên bọn họ sẽ có cách rời đi.


Mà hình như Hắc Quả Phụ cũng cảm nhận được suy nghĩ của Sở Thanh, từ từ bò ra ngoài.


"Ha ha, Sở Thanh, bây giờ mày còn có thể mạnh miệng một lát, mày yên tâm, chỉ lúc nữa mày sẽ hối hận, mày cho rằng hôm nay chúng mày còn có thể chạy được sao, có điều thật đáng tiếc, vốn dĩ tao còn rất muốn lôi kéo chúng mày, dù sao cả đội ngũ chỉ có mấy người chúng mày là có thực lực hơn người một bậc, nhưng lại không ngờ chúng mày thế mà không thức thời, lại dám phá hỏng kế hoạch của thiếu tướng, thật là ch.ết chưa hết tội!" Vừa bắt đầu giọng anh ta rất ôn hòa, giống như là đang nói chuyện hòa hợp với bạn bè, nhưng đến đoạn sau anh ta lại trở nên cắn răng nghiến lợi, xem ra vị Thiếu tướng kia đối với hắn mà nói không phải tầm thường đâu.


Chỉ có điều bây giờ Sở Thanh cũng không tiếp lời, dù sao chuyện này đối với  cô mà nói không quan trọng chút nào, dù sao mặc kệ là  gã đàn ông to lớn này, hay là những kẻ khác, cũng sẽ ch.ết, đều phải ch.ết!


Mà anh ta nhìn nét mặt Sở Thanh thì càng ngày càng khó chịu, tại sao lại như vậy, không phải bây giờ bọn họ phải rối loạn lên sao, tại sao bây giờ còn trấn định như vậy!


Không thể không nói ngay từ lúc đầu anh ta đã nghĩ sai một chuyện, đó chính là năng lực của người lãnh đạo, không biết bắt đầu từ lúc nào, trong lòng những người này, Sở Thanh đã là lãnh đạo của cả đội, là linh hồn của cả đội, chỉ cần Sở Thanh không loạn, như vậy mọi người cũng sẽ d.đ.lqdkhông hỗn loạn lên.


"Tôi có mạnh miệng hay không thì rất nhanh anh sẽ biết, chỉ mong lát nữa anh biết đáp án rồi vẫn có thể bật cười, dù sao có một số việc cũng không phải  dẽ thừa nhận như vậy, nhất là hậu quả của việc chọc giận tôi!” Mặc dù tính khí của Sở Thanh không phải không tốt, nhưng một khi có người chạm đến ranh giới cuối cùng của cô, vậy thì Sở Thanh sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm, nếu như những người này chỉ là đơn độc đối phó cô, cô giết hết những kẻ đó là được, nhưng bây giờ lại dính dáng đến người bên cạnh, vậy thì hậu quả không chỉ lấy cái ch.ết mà giải quyết được rồi, đành lặng lẽ thắp một nén cho những kẻ xui xẻo kia vậy!


Xe từ từ đi về phía trước, tài xế thấy được cảnh tượng trước mặt thái độ biến thành kinh ngạc, "Cái này, sao có thể xảy ra, cầu kia biến ra bằng cách nào!?"


Đang đi dọc theo sườn núi, tài xế thấy được một cây cầu, cây cầu có thể đủ cho xe đi qua, nhưng vừa rồi anh ta cũng không thấy thứ này, đây là chuyện gì xảy ra?
Hơn nữa cầu kia lại là màu trắng, chẳng lẽ đây là cầu U Linh sao?


"Không cần lo lắng, chạy qua!" Tơ của nhện biến dị cũng không phải như vậy, dần dần sẽ đứt, hơn nữa bọn họ cũng không cần nhiều thời gian, chỉ cần đi qua cầu là được rồi!


Mà tài xế nghe Sở Thanh nói vậy liền cắn răng, bây giờ bọn họ đã không có đường lui, phía sau vẫn có người không nhanh không chậm đuổi theo, nếu như bây giờ không qua, vậy thì rất có thể sẽ bị bắt kịp, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ ch.ết, anh tuyệt đối  không thể thừa nhận kết quả như thế, hiện tại chỉ có thể đánh cuộc một lần, nói không chừng thắng cuộc thì mọi người có thể sống sót!


Khi lái xe lên chiếc cầu màu trắng kia, tài xế đột nhiên cảm thấy cầu hung hăng trùng xuống, nhưng sau đó lại vững vàng dừng lại, cũng không trùng xuống nữa, mọi người liền an tâm, mặc dù nói không biết cầu kia là cái gì, nhưng lại biết cầu kia an toàn, chỉ có điều hình như có lực cản nào đó, khiến cầu đi hơi chậm, có điều không sao, chỉ cần đi qua là tốt rồi!


Mà gã đàn ông to lớn kia toàn thân lại toát mồ hôi lạnh, đây là chuyện gì xảy ra, mới vừa rồi không phải là sườn núi sao, bây giờ sao lại xuất hiện cái cầu này?


"Muốn biết tại sao lại xuất hiện một cây cầu ở đây sao? Thật ra thì nói cho anh biết cũng không phải là vấn đề lớn lao gì, " Sở Thanh hơi cười cười, sau đó từ từ nói: "Chẳng lẽ anh quên sáng nay tôi nói đến cái gì sao, chính là tôi nhặt được sủng vật nhỏ này, hơn nữa sủng vật nhỏ này lại dệt được lưới.”


Vốn dĩ cô cho rằng tạm thời còn dùng không tới Hắc Quả Phụ này, nhưng không nghĩ hôm nay sẽ dùng tới sớm như vậy, không, có lẽ phải nói hôm nay d.đ.lqdnếu như không có Hắc Quả Phụ này, mọi người hoàn toàn có thể đã không còn mạng, phải biết, ngoài cô ra thì ở đây không ai có thể bay, muốn từ vách núi này dựa vào một mình cô mang người đi, đây tuyệt đối là chuyện không thể nào thành công.


"Cái này, chiếc cầu này lại là tơ nhện!” Lúc này rốt cuộc anh ta đã nghĩ ra đạo lí trong đó, nhưng lại càng thêm ảo não, vốn cho là tất cả đều sẽ thuận lợi thành công, về sau trên cái thế giới này cũng sẽ không còn người phá kế hoạch của thiếu tướng, nhưng bây giờ xem ra chẳng những kế hoạch của thiếu tướng có thể bị cản trở, người tới hôm nay cũng sẽ không có mấy ai sống sót trở về.


"Yên tâm, hôm nay không chỉ có anh ch.ết, những người đó cũng sẽ đi theo sát phía sau anh, tôi bảo đảm anh trên đường hoàng tuyền tuyệt đối sẽ không cô đơn." Giọng nói của Sở Thanh tràn đầy dịu dàng, nhưng rơi vào trong tai anh ta không khác gì tiếng gọi của ác ma, nhìn Sở Thanh, vẻ mặt của anh ta bắt đầu vặn vẹo, anh ta không thể ngờ người này sẽ thật sự là một người lòng dạ độc ác như vậy.


"Ác ma? Đến tột cùng ai mới là ác ma, các anh vì muốn thống trị loài người, không tiếc chế tạo ra quái vật đáng sợ hơn cả tang thi, những người làm thí nghiệm cho các anh không đáng thương sao? Những người ở Lương thành không đáng thương sao? Các ngươi đã làm chuyện này thì phải tin rằng ngẩng đầu ba thước có trời cao, không phải là không báo, mà giờ thần chưa tới mà thôi."”Sở Thanh nói sao mà trong trẻo thánh thót, mặt không có một chút vẻ trái ý nào, nhưng lại thành công khiến sắc mặt anh ta càng ngày càng khó coi, thậm chí toàn thân cũng run rẩy.


Ngẩng đầu ba thước có trời cao, không phải là không báo, mà giờ thần chưa tới mà thôi? Thật sự có người như vậy sao? Thật sự là không phải không báo ứng, chỉ là thần linh chưa tới sao?
Bất kể là như thế nào, có một số việc nhất định từ lúc bắt đầu đã không cách nào thay đổi.


"Ha ha, nói rất hay, ngẩng đầu ba thước có trời cao, không phải là không báo, mà giờ thần linh chưa tới! Đám các người hãm hại nhiều người như vậy, chính là đáng ch.ết!" Giọng nói của Mạc Phỉ Phỉ mang theo thù hận rõ rệt: “Anh muốn mạng của chúng tôi, bây giờ chúng tôi cũng muốn mạng của anh, vậy là sao sao?”


"Mạc Phỉ Phỉ, nơi này còn chưa cần cô động thủ, nếu như cần động thủ chúng ta tuyệt đối sẽ không xuống tay lưu tình." Người nói là Triển Phi, anh có thể cảm thấy bây giờ Mạc Phỉ Phỉ có hơi xúc động mất kiểm soát, nếu như không khống chế được, lát nữa sẽ thật sự xảy ra vấn đề.


“Phó đội trưởng Triển, anh yên tâm, tôi không biết giết người, chỉ là tôi muốn nhìn kĩ xem những người này sẽ ch.ết như thế nào, không phải muốn mạng của chúng ta sao? Như vậy cuối cùng là ai muốn mạng của ai đây?” Những lời d.đ.lqdtuyên bố này chỉ có một lần, nếu những người này muốn bọn họ ch.ết, bây giờ bọn họ sẽ nhìn những người này ch.ết như thế nào.


"Tốt lắm. Cuối cùng đã tới, ha ha, làm tôi sợ muốn ch.ết!" Trước mặt truyền tới hiển nhiên là tiếng của tài xế, xem ra bọn họ vượt qua vách núi này rồi, mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhõm.


"Không, không thể nào, đây không phải là thật, gạt người, đều là gạt người!" Hiện tại rõ ràng anh ta đã không tiếp nhận nổi sự thật này, kế hoạch mấy ngày nay mất khí lực lớn như vậy, kết quả cuối cùng lại là thất bại, bất kể là ai cũng không có dũng khí đi tiếp nhận sự thật.


"Có phải gạt người hay không chẳng phải chính anh nhìn bên ngoài một chút như thế nào là sẽ biết sao, nếu anh thích lừa mình dối người thì cũng không sao, đối với chúng tôi mà nói không có bất kỳ sự khác biệt." Sở Thanh hơi cười cười, sau đó quay đầu nhìn người ở chỗ này, “Mặc Phỉ, anh theo tôi đi xuống, đưa tiễn những vị khách này.”


Sau khi nói xong nhảy xuống xe, mà Mặc Phỉ cũng mang theo người đàn ông kia nhảy xuống, mặc dù nói không biết cụ thể Sở Thanh muốn làm gì, nhưng ý đại khái thì anh vẫn hiểu được.
--- ------ ------ ------ ------ -------
Định làm nốt chương mà nó dài quá thể TT. Ngất~~






Truyện liên quan