Chương 3
Editor: Song Ngư
Beta: Halex
Trình gia và Linh gia là cuộc hôn nhân chính trị, nói ra cũng thật nực cười, một doanh nghiệp như Linh gia so với Trình gia thì chỉ là hạng tầm thường mà thôi. Toàn bộ tỉnh Z lấy thành phố Tương Hải làm trung tâm thì Trình thị kiểm soát tất cả mạch máu kinh tế, làm lũng đoạn gần như tất cả tài nguyên cốt lõi, nói cách khác, trong các giao dịch ở Tương Hải thì bất kỳ đó là gì thì chắc chắn cũng không thể tránh thoát được sự giám sát của Trình thị.
Nếu nói Trình thị là ông chủ lớn ở Tương Hải thì công ty con còn lại của Trình thị trải rộng ở các tỉnh và thành phố khác chính là toàn bộ vảy rồng trên thân con rồng, trùng trùng điệp điệp, nhiều không kể hết.
Mà gần hai năm nay, sau khi Trình Tư Hạo lên nắm quyền Trình thị thì thế lực mở rộng ra nước ngoài càng thêm mạnh mẽ.
Ai mà có thể tưởng tượng được người nối nghiệp duy nhất của Trình thị, CEO của doanh nghiệp lớn nhất Tương Hải là L.E sẽ liên hôn với một Linh gia nhỏ bé không đáng kể chứ.....
"Em nghĩ gì đấy?"
Người đàn ông cầm lấy tay của cô, khi anh phát hiện bàn tay cô có hơi lạnh thì biểu cảm cũng nghiêm túc hơn: "Tăng nhiệt độ của điều hoà lên một chút đi."
Lưu Hoài ngồi hàng ghế trước lập tức làm theo.
Lưu Hoài là trợ lý của Lưu Hoại, đi theo anh đã hai năm.
"Không có gì." Linh Lung nhanh chóng giấu đi sự cay đắng tận sâu trong đôi đồng tử, cô chớp mắt và nói: "Em đang nghĩ xem bây giờ Linh Tư đang làm gì."
Lúc nãy sau khi Linh Tư nghe xong câu kia thì biểu cảm đúng là......Không thể diễn tả bằng lời được, cô ta không thể tin mà mở to mắt nhìn cô, cố tình trong ánh mắt kinh ngạc đó còn mang theo sự tức giận nhưng không dám nói, đúng là làm Linh Lung nhìn mà thoải mái hết cả người.
Lần này về Linh gia cũng xem như không hề uổng công.
Trong khi Linh Tư, người vừa được nhắc tới đang đập phá mọi thứ trong nhà làm người hầu sợ tới mức không dám bước ra.
"Đúng rồi, ba ngày sau em cũng phải vào đoàn rồi, địa điểm là ở Giang Tân."
Là một thành phố rất gần với Tương Hải, lần này Linh Lung đi cỡ khoảng 2 tháng.
"Ba ngày sau sao?" Trình Tư Hạo vô thức nhíu mày lại, anh luôn không phản đối Linh Lung làm việc, luôn đặt yêu thích của cô lên hàng đầu, hơn nữa mấy năm nay, sự phát triển của Linh Lung trong ngành sản xuất trang phục cũng có sự quạt gió thêm củi của anh, thậm chí mỗi lần trước khi cô chọn phim thì Trình Tư Hạo cũng sẽ tìm hết tất cả tin tức của bộ phim đó, anh sẽ phân tích đánh giá giá trị thương mại của nó rồi giúp cô chọn một vài đoàn phim đầy triển vọng.
Trình Tư Hạo nhớ tới tin tức Linh Tư được xác nhận vào vai nữ phụ số hai thì sắc mặt tối thêm vài phần: "Chuyện đoàn phim em có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian, không muốn đi thì không đi cũng được."
"Hả?" Đột nhiên anh nói một câu làm Linh Lung phải mất vài giây mới hiểu được anh đang nói chuyện gì, bàn tay nằm trong lòng bàn tay của anh khẽ giật, khoé miệng tươi cười: "Không sao cả, có cô ta thì càng thêm vui."
Linh Lung nhìn ra được Trình Tư Hạo còn muốn nói thêm điều gì nên cô hơi quay sang, biểu cảm nghiêm túc: "Em hiểu ý của anh, nhưng dù sao cô ta cũng ở trong giới giải trí, sớm hay muộn gì em cũng phải chạm mặt thôi, anh đừng nên ra tay đổi cô ta đi, nếu thế thì vì cô ta sẽ làm chậm trễ tiến độ quay phim đấy, vốn dĩ là người không liên quan, anh hà tất phải lãng phí tiền của làm gì."
Phải nói rằng bây giờ Linh Lung khuyên bảo cũng chả phải để bắt chẹt ai, vốn dĩ chỉ là một người không liên quan mà thôi, cứ coi cô ta như người xa lạ là được rồi, lãng phí nhiều tiền trên người cô ta thì cũng chỉ là công cốc mà thôi.
Nếu mà Trình Tư Hạo ra tay đá bay Linh Tư ra khỏi đoàn phim thì chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, chẳng qua là với cái cách giàu sang của anh thì anh sẽ trực tiếp ném một mớ tiền vào đoàn làm phim, anh còn có thể thay luôn cả nhà đầu tư, bây giờ là thời đại có tiền là có tất cả.
"Thêm nữa," cô cười ranh mãnh, nhìn giống như vui vẻ khi thấy người gặp hoạ vậy, "Anh nghĩ em sẽ có hại sao?"
Trình Tư Hạo thấy cô kiên trì nên cũng không nói gì nữa, bây giờ Linh Lung đã biết cách phản công rồi.
Trình Tư Hạo cúi đầu thưởng thức ngón tay trắng nõn thon dài của cô và dặn dò: "Em nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, có việc gì thì cứ gọi cho anh."
Linh Lung cất đi bộ dáng "đầy gai nhọn" lúc ở nhà khi nãy, cô ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi, anh cũng thế."
Bên trong xe lại trở nên yên lặng. Linh Lung quay đầu nhìn về phía phong cảnh thiên nhiên lướt qua bên ngoài cửa sổ xe màu đen, hai bàn tay đan chéo vào nhau làm cho cô không thể xem như không có gì được, một bàn tay khác đặt trên cửa sổ xe của cô hơi run, hai hàng lông mi thường chớp phía dưới ánh sáng làm nốt ruồi lệ kia lúc sáng lúc tối phản chiếu lên trên cửa kính xe, khiến trong lòng cô vô thức trở nên bất an.
Nếu nói ra thì sợ không tin, hai người mang tiếng là vợ chồng, cũng đã làm hết những chuyện vợ chồng nên làm, Trình Tư Hạo là một người chồng rất rất tốt mà cô cũng cố gắng làm một người vợ tốt, nhìn qua thì hai người rất hài hoà, ân ái làm sao, tự nhiên làm sao. Nhưng không một ai biết hai người là một đôi vợ chồng có danh có thật nhưng ngay cả một câu "Anh thích em" bình thường nhất cũng chưa từng nói qua, thậm chí khi ở chung với nhau thì cực kỳ tôn trọng nhau, phần tôn trọng đó cũng theo đó mà làm tăng thêm sự xa lạ và khoảng cách.
Ba ngày sau, Linh Lung dẫn theo trợ lý Thi Di tới thành phố Giang Tân, hai người mỗi người chỉ mang theo một cái vali để đồ dùng cá nhân của mình, còn quần áo của đoàn phim thì đã cho người lái xe mang đến đây trước một ngày rồi.
Đêm qua Linh Lung bị người nào đó lăn lộn nên không ngủ ngon giấc, trên máy bay cô vẫn luôn ngủ bù, chờ đến khi lên đến taxi thì Thi Di mới tìm được cơ hội để nói chuyện với cô: "Chị Linh, vừa nãy đạo diễn Trần có nhắn tin cho chúng ta, bảo sợ chúng ta ngồi máy bay mệt mỏi nên kêu chúng ta cứ về thẳng khách sạn đi, không cần đến đoàn phim nữa, chuyện tạo hình trang phục cứ để ông ấy sắp xếp là được, buổi tối lúc liên hoan thì ông ấy sẽ gọi điện thoại."
Linh Lung cũng không lấy làm lạ, chuyện tạo hình không phải nhất định phải có cô, ngồi máy bay cả ngày làm cô có hơi mệt mỏi, tinh thần cũng không được tốt lắm nên cô dựa lên vai của Thi Di, buồn ngủ không mở nổi mắt: "Chị biết rồi."
Thi Di thề, cô ấy thật sự rất thích chị Linh, không chỉ riêng trình độ của chị Linh trên trang phục mà còn là gương mặt nữ thần có thể hạ gục trong nháy mắt kia của chị Linh khiến cho cô ấy thích ngay từ cái nhìn đầu tiên!
Có trời đất làm chứng, cô ấy cũng không phải là phản bội mà chỉ là thấy chị Linh quá mệt mỏi nên mới đi báo cáo lại với ông chủ thật sự đứng sau bức màn.......
Nhưng không nghĩ tới hiệu suất của anh Trình thật sự nhanh đến vậy.......
Thời gian quay về trước đó một ngày:
Vào 10 giờ rưỡi đêm, một chiếc xe Rolls-Royce màu đen chạy bon bon trong đêm.
Tài xế đeo găng tay tập trung nhìn con đường phía trước, đôi mắt không hề chớp nhìn không ra sự mệt mỏi nào, ngược lại càng có thêm sự tỉnh táo.
Lưu Hoài ngồi ở ghế lái phụ, anh ấy nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi phía sau ẩn mình trong ánh sáng màu đen, cả người là bộ tây trang được cắt may khéo léo, chỗ cúc tay áo đã được anh cởi ra, chắc là mới ra khỏi bữa tiệc nên chỗ cà vạt ngay cổ hơi lỏng lẻo làm cả người anh bớt đi một phần nghiêm túc và thêm vào đó là một phần tuỳ hứng.
Trình Tư Hạo khép hờ đôi mắt lại, hai hàng lông mi màu đen mang theo mệt mỏi tạo nên một cái bóng dưới mí mắt, đôi môi ngấm rượu hơi mím chặt, ánh mắt ngoài cửa sổ xe nghiêng chiếu vào thẳng trên chiếc mũi thẳng tắp của anh làm gương mặt tuấn tú kia càng thêm phần bí ẩn.
Một lát sau, Trình Tư Hạo như nhớ tới chuyện gì mà bỗng dưng mở đôi mắt đang khép hờ ra, đáy mắt trong trẻo nào có tia buồn ngủ, giọng nói của anh trầm thấp rõ ràng: "Bên Trần Chí đã sắp xếp hết chưa?"
Lưu Hoài còn chưa nói gì thì anh lại nới lỏng cà vạt ra và nói tiếp: "Nhân tiện kết nối với bên công ty sớm một chút, đồng ý bữa tiệc ngày mai rồi nhanh chóng xác định khoản đầu tư luôn."
Anh mới vừa nói xong thì bổ sung thêm: "Còn nữa, cũng cần nhắc nhở bên Thi Di một chút."
Trên mặt Lưu Hoài vẫn không gợn sóng: "Vâng."
Nhưng trong lòng anh ấy đã có thể tưởng tượng ra bộ dáng bận bịu như chó con của anh ấy trong thời gian sắp tới rồi, Trình tổng đúng là yêu bà chủ mà, vì bà chủ mà trực tiếp đầu tư một số tiền khổng lồ để làm ông chủ lớn sau lưng bà chủ, đúng là vì yêu mà vung tiền như rác mà!