Chương 4
Editor: Song Ngư
Linh Lung ngủ một giấc đến khi tự tỉnh, mới vừa mở mắt ra thì lại chìm vào trong bóng tối, nguồn sáng trong phòng đã bị cô tắt hết, bức màn dày nặng chiếm nửa bức tường cũng được kéo sát lại, không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì bên ngoài bầu trời được.
Chờ đến khi tỉnh táo lại thì cô bật đèn đầu giường lên, vừa mới mở WeChat ra thì đã có mấy tin nhắn mới nhảy ra, cô nhìn thoáng qua lời dặn dò của trợ lý nhỏ nhà mình, lúc này Linh Lung mới không nhanh không chậm mở Weibo ra.
Tuy nói cô chẳng phải ngôi sao lớn nổi tiếng trong giới giải trí nhưng bởi vì trước đây có rất nhiều bloggers đề cử, hơn nữa thương hiệu trang phục nhỏ do cô sáng lập ký hợp đồng với nhiều bộ phim mới có rating cao như vậy, quần áo của diễn viên cũng dần trở nên quen thuộc với khán giả, càng ngày càng có nhiều người muốn đào ra thân phận "Bà chủ nhỏ ở hậu trường", nếu không có ekip quan hệ công chúng của Trình Tư Hạo thì gương mặt cô đã "nổi tiếng" từ lâu rồi.
Tuy nhiên vì để ngăn chặn sự tò mò của những người này, Linh Lung dứt khoát nghe theo gợi ý của Trần đạo chứng nhận một Weibo độc lập, trên Weibo đó chỉ đăng những tin tức liên quan đến trang phục, bây giờ cô là cái Weibo người mới trong giới trang phục của cô cũng có cỡ 1 triệu fans.
Như bây giờ, bộ phim mới "Chưa bao giờ" của Trần đạo sắp bấm máy, chuyện các nhóm đạo cụ cũng được đưa lên để tuyên truyền cho phim, đặc biệt Two Secret lại một lần nữa trở thành trang phục được chỉ định bởi chính đoàn phim, nên thậm chí có rất nhiều fans nhắn tin trực tiếp cho Linh Lung tỏ vẻ mong chờ.
Linh Lung đành phải chia sẻ trên Weibo chính thức, bốn chữ ngắn ngọn rõ ràng: Gặp ở đoàn phim, kết thúc trước sau như một là dòng chữ ghi tên của thương hiệu do cô sáng lập-----Two Secret.
Sau khi đăng Weibo xong thì Linh Lung không quan tâm bình luận và lượt thích đang tăng lên chóng mặt, mà chọn một vài tin nhắn hôm qua mà trả lời, sau đó thoát khỏi Weibo rồi xuống giường rửa mặt.
Bữa tiệc liên hoan buổi tối được ấn định lúc 8 giờ, Linh Lung ra khỏi phòng vệ sinh thấy thời gian còn sớm nên không nhanh không chậm cực kỳ kiên nhẫn trang điểm nhẹ cho bản thân. Làn da của cô vốn dĩ đã trơn mịn và trắng sáng nên chỉ cần đánh ít phấn nền là sắc mặt càng thêm hồng hào, trên môi thì chọn một cây son màu cà chua gần đây đang nổi tiếng trên mạng, thoạt nhìn có thêm vẻ quyến rũ.
Hai hàng lông mày của Linh Lung có hình dáng rất chuẩn, gần như không cần phải chỉnh sửa gì hết, cô chỉ cần ngẫu nhiên rảnh rỗi thì dùng cọ vẽ mày quẹt lên vài ba đường cho lên màu thôi. Còn về trang điểm mắt, cô chỉ vẽ thêm đường kẻ mắt màu nâu, đôi mắt màu đen rõ ràng càng thêm có trong trẻo có thần thái, sau khi trang điểm xong thì ngữ quan càng thêm xinh đẹp.
Lúc chọn trang phục, khỏi cần nói, Linh Lung tất nhiên chọn thương hiệu trang phục do mình sáng lập: Two Secret.
Bên trên là chiếc áo tay bèo màu trắng chiết eo, bên dưới là chiếc váy cotton màu đen, sự kết hợp không quá phô trương mà cũng quá khiêm tốn. Linh Lung nhìn bản thân trong gương, đôi môi chúm chím, rất tốt, rất phù hợp với tối nay.
Bữa tiệc được tổ chức tại một nhà hàng bên cạnh khách sạn của đoàn phim, Thi Di sợ cô không biết đường đi nên đứng chờ cô ở cửa, nhưng làm Linh Lung kinh ngạc chính là nhà sản xuất Giản Dung cũng đứng ngoài cửa cố ý chờ cô.
Thi Di giới thiệu hai người xong, Giản Dung vẫn đầy ý cười: "Nhà thiết kế Linh, nếu sau này có vấn đề liên quan đến sinh hoạt thì cứ nói với tôi, còn trên công việc thì có thể trực tiếp tìm Trần đạo."
Giọng nói vốn dĩ ngay thẳng lại cố tình chậm vài nhịp, nghe ra có vẻ rất nghiêm túc khi làm việc.
Linh Lung được yêu chiều mà sợ hãi, nhà sản xuất đều là mấy ông thần tài vung tiền như mưa, có thể không hay tức giận đã là may rồi, cô đã đi theo Trần Chí quay biết bao nhiều bộ phim nhưng mà đây là lần đầu tiên thấy có nhà sản xuất lịch sự như vậy.
Thái độ của Linh Lung cũng khachs áo, mỉm cười nói: "Sau này anh cứ gọi thẳng tên của tôi là được."
Một vài nhân viên trong đoàn phim đều bắt chước Thi Di gọi cô là "chị Linh", đám Trần Chí thì gọi cô là "Linh Lung", mà một nhà sản xuất có tiếng như Giản Dung lại đột nhiên gọi cô là "nhà thiết kế Linh Lung", nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ cục.
Tận cho đến khi ba người cùng nhau vào nhà hàng thì Linh Lung cố ý đi chậm lại để đứng cạnh Thi Di, sau đó ánh mắt nhìn thoáng quá người đằng trước, Thi Di lập tức hiểu ý, ánh mắt cô ấy nhìn khắp nơi, chột dạ không dám nhìn cô: "Nhà sản xuất Giản vẫn luôn như thế đấy ạ, thái độ với ai cũng khá nhiệt tình, vừa rồi anh ấy còn xuống dưới đón em nữa cơ."
Thi Di nghiêm túc, thực sự cô ấy nói không sai, hai người vừa nãy còn giao tiếp nữa đấy.
Tuy Linh Lung có hơi nghi ngờ nhưng cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, chỉ kịp nói xong hai câu này thì hai người đã tới cửa phòng bao.
Mấy diễn viên ngoại trừ nam nữ chính đều có mặt đông đủ cả, buổi chiều chụp ảnh tạo hình, nghe nói nam nữ chính đều rất vừa lòng nên trực tiếp đến địa điểm tiếp theo luôn, tối nay có thể đến hay không cũng không chắc chắn.
Còn một người nữa chưa tới tất nhiên chính là cô em gái của cô, người cần tới còn chưa có tới nên Linh Lung không có hứng thú quan tâm lắm, cô vừa định tìm một góc ngồi xuống chợp mắt một lát thì Trần Chí đã gọi cô qua.
Linh Lung vào cửa chưa được hai phút, bởi vì sự thân thiết của cô và Trần Chí, cùng với gương mặt xinh đẹp chả thua gì minh tinh của cô nên một vài diễn viên phụ trong phim liền quay sang hỏi thăm nhân viên công tác thân phận của cô.
Nhân viên công tác hết sức vui vẻ trả lời: "Chị Linh là nhà thiết kế của Two Secret đó, trang phục diễn viên của đoàn phim chúng tôi hình như đều trực tiếp do chị ấy cung ứng, chị ấy không chỉ xinh đẹp mà tính cách cũng tốt nữa, chúng tôi thích cô ấy lắm."
Nhân viên công tác nói xong thì nhìn thoáng sang phía bên kia rồi bổ sung: "Mọi người có biết Two Secret không? Bộ quần áo chị Linh đang mặc là của thương hiệu ấy đó, mọi người có thể lên Weibo tìm kiếm, thương hiệu cũng khá có tiếng đấy."
Nhóm nữ diễn viên nghe xong thì cũng chả quan tâm gì mấy, chỉ nghe xong mấy chữ nhà thiết kế thì thả lỏng hẳn, đồng thời cũng có thêm thiện cảm với Linh Lung, may mà cô không vào giới giải trí, chứ nếu mà vào thì với gương mặt rất dễ dàng sẽ được nhấc bổng lên thôi.
Phụ nữ chính là như thế, nếu không đe doạ đến những thứ tốt đẹp của họ thì nhìn cũng sẽ thuận mắt hơn một tí.
Chẳng qua dù sao ngoài chuyên viên trang điểm thì nhà thiết kế là người thường xuyên giao tiếp trực tiếp nhất với các diễn viên, hơn nữa Linh Lung được lòng người như vậy nên lúc Trần Chí dẫn cô đi làm quen với từng diễn viên thì hầu hết ai nấy cũng cười thân thiện với Linh lung, đương nhiên là ngoại trừ Linh Tư "đại tiểu thư" ăn ở trên đường mới vừa tới.
Lúc Linh Tư bị người đại diện Vương Hoàng kéo tới mời rượu thì trên mặt vẫn còn miễn cưỡng, Linh Lung thoải mái rộng rãi ngồi giữa đám người đạo diễn và nhà sản xuất, tập trung vui vẻ mà ăn, ngay cả đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên.
Mời rượu từng người một xong rồi nhưng Linh Tư không muốn uống ly rượu này với Linh Lung tí nào, vì thế Linh Lung thì càng thêm vui vẻ tự tại, cũng nhờ Vương Hoành nhéo cánh tay Linh Tư một cái thì cô ta mới không tình nguyện nói: "Tôi mới vừa xem Weibo thì mới biết được thì ra trang phục lần này của đoàn phim là của nhà thiết kế Linh, tôi cũng muốn cảm ơn Trần đạo nhiều, nếu không có Trần đạo thì tôi cũng không biết có thương hiệu này nữa."
Vừa nói xong thì cả phòng liền trở nên yên lặng kỳ lạ chưa từng có.
Trên mặt của Linh Lung hờ hững nhưng trong lòng thì ĐM mấy tiếng, rõ ràng hai hôm trước còn bảo rất mong chờ sự hợp tác lần này mà hôm nay đã quên sạch rồi, không hổ là diễn viên.
Ban đầu Linh Tư bất ngờ nhảy bước trở thành nữ phụ số hai đã khiến không ít người phảu chú ý, cộng thêm cái họ đặc biệt của cô ta cũng làm người khác hoặc nhiều hoặc ít đoán được quan hệ của cô ta và Linh Lung, nên từ khi cô ta xuất hiện thì hầu hết sự chú ý của mọi người đều tập trung lên người của cô ta, huống chi lúc này cô ta lại nói cái câu đáng xấu hổ ấy, hiển nhiên là ẩn ý châm chọc Two Secret không phải là thương hiệu có tiếng rồi.
Mấy người trên bàn cứ anh nhìn tôi rồi tôi nhìn anh, câu nói này của Linh Tư nhắm vào Linh Lung rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn được nữa, ngay cả trên mặt của Trần Chí cũng hiện lên vài phần khó chịu, cũng chỉ là một người mới trong chương trình tạp kỹ không nổi tiếng mà chẳng biết tem tém lại gì cả.
Gương mặt của người đại diện Vương Hoàng cứng đờ, chén rượu trên tay anh ta vừa mới bưng lên, đúng là hận sắt không thành thép* mà, cho dù không biết chừng mực thì cũng nên kiêng dè Trình Tư Hạo đứng sau chứ.