Chương 12: Khung ảnh từ đôi bàn tay
“Bị trật khớp rồi, để tôi đưa cô đi.” -Trạch Hy nhìn qua bàn chân xưng to của cô, xem ra không thể di chuyển được.
Cô dường như không để tâm đến lời anh nói, càng không hề tỏ ra một chút đau đớn nào, ánh mắt chỉ nhìn về phía trước, cô hiện tạo giống như một bức thuỷ tinh điêu khắc vô cùng tinh tế, chỉ e động vào sẽ vỡ tan tành.
Không đợi cô trả lời, Trạch Hy toan choàng tay qua người để bế cô lên thì từ phía xa nghe một giọng nam nhân trầm trầm, trong lời nói chứa đầy uy lực.
“Helen, em làm sao vậy?”
Hành Trung vừa định đi mua bao thuốc lá, bước ra khỏi con hẻm thì nhìn thấy cô và Trạch Hy… Nhưng dường nhu, biểu hiện của Helen chính là không ổn, không ổn một chút nào.
“Anh là ai?” - Trạch Hy bế cô lên, nhìn về phía Hành Trung đang bước đến.
“Câu này tôi phải hỏi cậu trước, Helen là em gái tôi, cậu là ai lại dám bế con bé.” - Hành Trung từ tay Trạch Hy bế cô vào lòng.
“Á, thì ra là anh trai của cô ấy. Tôi là một người bạn của Helen, cô ấy bị trật chân nên tôi muốn giúp cô ấy về nhà, thật lòng không muốn mạo phạm.” - Trạch Hy lịch thiệp nói.
Tống Hành Trung nhìn qua bộ dạng của Trạch Hy khẽ đánh giá, con người anh ta từ đầu đến chân đều ăn vận trang phục đắt tiền, chiếc xe hiếm có bên cạnh cũng không tìm ra chiếc thứ hai ở Thượng Hải, Helen làm sao có loại bạn như vậy.
“Cậu về đi, đã có tôi lo cho Helen.” - Hành Trung nhìn Helen hỏi nhỏ:”Đừng sợ, đừng sợ, đã có Trung ca bên cạnh em.”
Helen lúc này mới cử động, đưa mắt nhìn về Hành Trung bật khóc như một đứa trẻ: “Trung ca, em muốn về nhà.”
“Anh sẽ đưa em về, đừng lo, đã có Trung ca bảo vệ em.”
Tống Hành Trung không quan tâm đến sự bỡ ngỡ khó hiểu của Trạch Hy, anh bế Helen trên tay mà bước vào con hẻm nhỏ rồi khuất bóng. Trạch Hy tựa lưng vào chiếc xe hơi đắt tiền, đôi tay gõ nhịp vào mui xe theo một giai điệu nhẹ nhàng, cô gái đó vì sao đang bình thường lại trở nên kì lạ như vậy, anh nhất định phải tr.a cho rõ.
Helen uống thuốc an thần và ngủ yên giấc trong căn phòng cũ kĩ của bọn họ. Tống Hành Trung ngồi phía sau nhà châm điếu thuốc thứ mười, đôi mắt anh nhìn về phía xa xôi mà suy nghĩ, tâm trí anh rối bời không thể đưa ra được giải đáp.
Vài hôm sau cô vẫn chưa thể di chuyển vì bàn chân vô cùng đau nhức, cô lại cảm thấy khó chịu khi phải ngồi một chỗ như thế này. Dì Nguyệ cũng viện lý do này mà cho cô nghĩ việc, thật là xui xẻo cho cô mà, nghĩ đi nghĩ lại cũng tại ánh mắt của tên mắt xanh khốn kiếp, lần đó nếu từ chối Trạch Hy thù có lẽ cô hiện tại đã có thể bay nhảy rồi.
“Tiểu Mai, Tiểu Vũ…” - Cô gọi lớn.
Không một tiếng đáp, có lẽ bọn trẻ đã ra ngoài. Ôi bọn trẻ nhẫn tâm bỉ rơi cô một mình ở nhà sao?
“Trung ca, anh có nhà không vậy?” - Cô lại gọi.
Lại không ai trả lời… Hoàn toàn thất vọng.
“Không phải là bọn họ, nhưng là tôi có được không?” -Giọng nói từ phía bên ngoài, một giọng nói đầu quen thuộc.
“Anh Trạch.” - Cô khá bất ngờ.
Trạch Hy mang trên tay một giỏ trái cây lớn, một bó hoa hồng trắng và một túi thuốc. Cô nhìn anh đầy ngạc nhiên, anh ta có thể xuất hiện ở nơi này ư? Vả lại tìm ra nơi này cũng là một thử thách lớn với một người lạ, không ngờ anh ta có thể tìm ra. Nghĩ tới nghĩ lui, mối quan hệ cũng không thân thiết đến mức đến tận nhà thăm bệnh, hoặc anh ta thấy có lỗi vì chuyện đêm qua cô đã bị thương.
“Không hoan nghênh tôi sao?” - Trạch Hy thấy cô nhìn anh ngây người, lại lên tiếng.
“À không, mời anh ngồi… Anh đến tận đây khiến tôi khá bất ngờ, lại còn cả hoa và quà… Cũng không bị gị đáng kể mà.” - Cô xua tay đáp.
“À, trái cây và thuốc là của cô, nhưng hoa là của bạn gái tôi.” - Trạch Hy đắt giở trái cây lên bàn, mang thuốc đến bên cạnh cô nói tiếp: “Tiện đường đi ngang qua, ghé thăm cô một chút.”
Lầm này Helen thật sự muốn đào lỗ chôn chính mình, cô vò mái tóc bù xù chưa được chải. Anh ta và cô là mối quan hệ gì lại nghĩ anh ta tặng cả hoa cho cô, thật sự là cô đang quá ảo tưởng rồi, thật sự điên rồi.
“Thành thật cảm ơn anh Trạch, tôi sẽ ăn trái cây thật ngon.” -Cô xấu hổ ái ngại không biết nói gì.
“Không phiền cô nghĩ ngơi, tôi có hẹn với bạn gái. Sớm khoẻ lại nhé, Helen.” - Trạch zhy cáo từ ra về.
Trạch Hy bước ra khỏi con hẻm, mở phía sau cánh cửa quăng bó hoa hồng trắng vào phía trong không chút thương tiếc khẽ nói: “Trạch Hy, phải tỉnh táo lại thôi.”
Sau khi Will đính hôn, Hân Dư chuyển hắn vào ở bên trong căn biệt thự ở khu biệt thự cao cấp Ô Di, cô ta vô cùng sung sướng vì cuối cùng cũng đã thực hiện được kế hoạch làm bà chủ lớn của một công ty thời trang uy tín cao cấp bật nhất Thượng Hải. Chỉ là hữu danh vô thực, nhưng đối với cô ta điều này không quan trọng, mọi người nhìn vào ai ai cũng nể cô là được.
Từ khi trở thanh phu nhân của giám độc thời trang E.L, Hân Dư đi đâu cũng được chào đón, trở thành một bà chủ dưới mắt nhiều người. Cô ta đắm chìm trong sự hạnh phúc của tham vọng, trang phục trên người Hân Dư trở thành xu hướng thời trang, cô ta trở nên xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn trong mắt vô số người, chỉ trừ một người… luôn xem cô như một em gái nhỏ, không hơn không kém.
Will ngồi một mình trong phòng làm việc bên trong khu biệt thự Ô Di, kể từ khi đính hôn lượng công viẹc tại E.L lại tăng lên đáng kể khiến anh không còn thời gian nghĩ ngơi. Xu hướng thời trang hiện tại E.L hướng đến chính là trang phục giữ ấm thời trang, năm nay Thượng Hải có tuyết rơi, khiến lượng hàng tiêu thụ tăng đáng kể. Anh kéo chiếc tủ phía dưới bàn làm việc, nhìn chiếc hộp nhỏ vẫn được anh giữ gìn nguyên vẹn, bên trong vẫn còn hai mảnh giấy nhỏ chưa khui.
Chiếc chìa khoá nhỏ kia anh vẫn để Hân Dư giữ lại vì đó là kỉ vật của Tiểu Di để lại cho cô ấy. Anh cũng muốn thực hiện lời hứa của anh và cô, sinh nhật làm thứ mười tám của cô, anh sẽ mang nó quay về nơi xưa kia, hai đứa trẻ đã hẹn ước. Tuy chỉ còn một mình anh nhưng anh vẫn quyết tâm giữ đúng lời hứa với Tiểu Di.
“Will, em vào được không?” - Hân Dư từ bên ngoài gõ cửa.
“Tiểu Dư, em vào đi.” - Anh đáp, kéo ngăn tủ cất chiếc hộp vào bên trong.
“Em mang sữa cho anh, dạo này em nghe Alex nói công việc khá nhiều, liệu em có thể giúp gì cho anh?”
Will mỉm cười lắc đầu, anh nhìn cô một lúc lại nói: “Sợi dây trên cổ em?”
Hân Dư nghĩ rằng anh đang quan tâm đến cô liền khoe mẽ: “Anh nhận ra sao, đây là thiết kế mới nhất của hãng nữ trang nổi tiếng ở Thượng Hải, bọn họ trực tiếp thiết kế dành cho em, vì em là vợ anh.”
“Còn chiếc chìa khoá?” - Will không quan tâm đến lời Hân Dư nói mà hỏi tiếp.
Hân Dư lúc này mới sực nhớ bản thân mình đã đánh mất chiếc dây chuyền có chìa khoá của Hân Di ở nơi nào. Cô nhanh chóng chối quanh: “À, vì bọn họ nói như vậy em cũng nể mặt mà đeo lên cổ, nên đã cất giữ sợi dây đó.”
“Hân Dư, vài ngày nữa anh muốn mượn em chiếc chìa khoá ấy.” - Anh chắp tay lại che đi vùng mắt tựa lưng vào ghế dựa tỏ ra uể oải: “Sắp tới anh sẽ bay về Việt Nam, em có muốn về thăm gia đình không?”
Hân Dư hơi tái mặt, nếu anh ta biết cô đã làm mất sợi dây đó thì chuyện gì sẽ xảy ra đây? Cô luôn có một cảm giác cô có ngày hôm nay đều nhờ chiếc chìa khoá kia, anh nhìn cô vì trên cổ cô có nó, anh mỉm cười với cô vì anh nhìn thấy nó, còn Hân Dư, cô chán ghét, muốn vứt nó ra khỏi cổ nhưng không thể.
“Tất nhiên em sẽ về cùng anh rồi.” - Hân Dư đáp, sau đó vội quay về phòng để tìm chiếc chìa khoá ch.ết tiệt kia.
Helen trên tay cầm sợi dây chuyền đã nhặt được ở bữa tiệc tại Ô Di, đúng là một loại trang sức rẻ tiền mà ai cũng có thể mua được lại xuất hiện ở Ô Di thật là một chuyện bất bình thường. Cô lại không hiểu bản thân lại vô cùng thích sợi dây này, cô nhanh chóng đeo nó lên cổ.
Đôi bàn chân của cô cũng đã khỏi, có thể di chuyển được nhưng không thể chạy nhanh vì dây chằng vẫn còn căng. Tuy vậy như thế đã là rất tốt rồi, còn hơn ở yên trong căn phòng đến phát ngán ngẩm. Nhưng rồi cô cũng lại không biết phải đi đâu, công việc cũng đã mất, Trung ca gần đây lại đi đâu mất hút, vì là chuyện thường xuyên nên cũng không có gì là lạ. Cô chóng cằm ngồi nhìn ra cửa ra vào.
“Helen, cô đã khoẻ hẳn chưa?” - Trạch Hy lại xuất hiện một cách bất ngờ, khiến tim cô như muốn nhảy khỏi lòng ngực.
Anh ta hôm nay không mang theo thuốc và trái cây, trên tay là một bó hoa hồng trắng. Cô nhìn anh ta sau đó thầm nghĩ chắc chắn nó không phải là của cô, xấu hồ thì cũng một lần là đủ.
“Mừng cô đã có thể đi lại được.” - Trạch Hy đưa bó hoa về phía cô.
Cô hơi ngẩng người, đây là bó hoa đầu tiên cô nhận được từ tay một nam nhân, tất nhiên là tính từ lúc cô tỉnh lại ở bên cạnh Trung ca đến nay, cô mỉm cười đón nhận, mùi hoa hồng thơm ngây ngất, những nụ hoa tròn tròn tươi xanh.
“Anh thật khách sao? Nhưng anh Trạch, anh không làm việc sao, tôi thấy anh lúc nào cũng rong chơi cả” - Cô vừa cắm hoa vừa nói.
“Cô không biết Trạch gia tôi ư?” - Trạch Hy hỏi, đại thiếu gia như anh phải đi làm việc sao, thật đáng nực cười.
“Tôi nhất định phải biết ư, có vẻ anh chưa từng là con mồi của tôi nên tôi chua tìm hiểu qua nhà họ Trạch?” - Cô vừa cười vừa nói: “Nếu anh biết tôi trước kia làm gì, có lẽ đã không đối tốt với tôi như hiện tại.”
Trạch Hy hơi mỉm cười, giúp cô một tay thu dẹp những cành cây đã bị cô tỉa đi cho phù hợp với bình hoa. Cô nghĩ bản thân mình thần bí ư, thật ra anh biết khá rõ ràng.
“Cô nói tôi, còn cô chẳng phải cũng đang ở nhà thư giản sao?”
“Dì Nguyệt đã cho tôi nghĩ việc, chẳng phải vì anh hôm đó mang tôi đến nơi ch.ết tiệt đó. Nghĩ đi nghĩ lại không giúp được gì lại còn hại anh xấu mặt.” - Cô lắc đầu như muốn xua tan những chuyện không vui.
“Nếu cô cần tôi sẽ giúp cô một công việc…” - Trạch Hy ngồi xuống ghế, chóng cằm cùng cô ngắm nhìn những đoá hoa.
Những đoá hoa hồng trắng xinh đẹp tinh khiết, đôi bàn tay cô khéo léo đặt chúng trong lọ hoa càng khiến nó thêm nét quyến rũ quý phái. Helen cũng chóng cằm thở dài trước lời đề nghị của Trạch Hy.
“Không bằng cấp, không kinh nghiệm, không ngoại hình… Tôi thật vô dụng, sẽ chẳng ai nhận tôi đâu.” - cô nghĩ về bản thân mà thở dài… Làn da cô không được trắng, gương mặt cũng không đẹp, giọng nói thì khàn khàn như vịt.
“Sẽ có công việc không cần những thứ đó mà, cô đừng quá tự ti. Thật ra khi cô thắt hai bím tóc như thế này, trông hơi quê một chút nhưng rất đặc biệt.” - Trach Hy hơi cười, xem ra cô hệt như một đứa trẻ.
Quả nhiên Trạch Hy nói là làm, ngay hôm sau anh ta thông báo rằng đã tìm được một công việc rất quan trọng ở trong một công ty lớn, nói rằng nếu thiếu cô thù xem như công ty không thể hoạt động, không thể một ngày thiếu vắng những người như cô. Nghe qua, ô có chút lo lắng, là công việc gì lại hoành tráng như vậy mà không cần bằng cấp lẫn ngoại hình.
Theo địa chỉ mà Trạch Hy đưatrong sáng sớm, cô đi tới toà nhà cao ốc E.L…là anh giới thiệu cô vào làm tại thời trang E.L sao, lại là công việc quan trọng… Nếu làm ở nơi này, sẽ gặp mặt tên mắt xanh đáng ghét đó sao, lại nghĩ công ty lớn như vậy, anh ta lại là giám đốc cao cấp đâu phải muốn gặp là gặp, cô không tin mình kém may mắn như vậy.
‘Cô là Tống Nhã Di.” - Một người phụ nữ đứng tuổi nhìn cô hỏi.
“Dạ vâng, là tôi ạ.” - Cô hô rõ ràng.
Dì ta không đáp, đẩy về phía cô một thùng chứa nước và một cây lau nhà rồi vừa bước đi vừa nói: “Cô lau thật sạch ở đây đi, mọi người sắp đến rồi.”
Thì ra công việc vô cùng quan trong, bộ mặt của công ty và không thể thiếu mà Trạch Hy nói chính là nhân viên vệ sinh. Cô hơi buồn cưới trước thái độ trêu chọc của anh ra, nhưng thiết nghĩ với trình độ của cô, có việc chính là đã may mắn lắm rồi. Vả lại, nhân viên vệ sinh là loại nhân viên thấp bé nhất, vậy nên động mặt tên mắt xanh xem ra là không thể.
Buổi sáng nơi này nhìn ra ngoài đã thấy màu nắng vàng ươm, mặt trời từ từ di chuyển kên cao dần cao dần chói chang. Cô lấy tay đưa cao đặt hai tay thành mộ khung hình chứa đám mây nhỏ đang tạo hình thù thú vị.
Will từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy cô trong trang phục nhân viên vệ sinh đang đưa khung ảnh bằng tay soi những đám mây khẽ mỉm cười thích thú.
-Xin chào, giám đốc. - Nhân viên đi ngang qua cuối chào anh.
-Xin chào. - Anh quay đầu đi chào lại, sau đó nhìn về phía cô vài giây,đặt hai tay vào túi quần lại quay mặt đi về phía thang máy.
~~~~~~~~~~~~
“Will, cậu xem này.” - Tiểu Di đưa hai bàn tay tạp thành một khung hình đưa lên bầu trời, thau tóm một đám mây vào lòng bàn tay.
“Giống con cá.” - Will đưa đầu lại gần Tiểu Di nhìn qua cái khe nhỏ của bàn tay be bé.
“Không phải, là con bò.” - Tiểu Di lắc đầu.
“Con cá.” - Will khẳng định.
“Con bò.” - Tiểu Di cải.
Hai đứa trẻ nằm trên chiếc ván nhỏ phía trước nhà nhìn lên bầu trời trong xanh mà cải nhau không ai nhường ai.