Chương 13: Có loại nhân duyên thật không muốn có

Trong phòng làm việc giám đốc tập đoàn E.L Thượng Hải, Will ngồi tựa đầu về phía sau chiếc ghế êm ái, hai mắt nhắm lại một cách lười biếng, hình ảnh của Helen ở đại sảnh cao ốc E.L khiến anh hồi tưởng về Hân Di. Anh tất nhiên trong lòng phủ nhận, cô gái đó không thể giống Hân Di, loại người không có liêm sỉ câu dẫn đàn ông có thể so sánh với Hân Di của anh ư?


Tiếng gõ cửa vang lên, Alex bên ngoài mang một xấp tài liệu bước vào đặt lên bàn làm việc: “Giám đốc, hồ sơ cậu cần đều ở đây. Nhưng vì sao hôm nay cậu lại quan tâm đến lí lịch nhân viên.”


“Alex, cha tôi nói rằng cô chưa gửi cho ông ấy báo cáo tuần vừa rồi.” - Anh không nhìn Alex nói, tuỳ ý mở một tập hồ sơ mà cô trợ lý vừa mang vào. Ánh mắt dò tìm.


Alex nghe xong vội quay đầu ra ngoài để viết cho xong báo cáo mà gửi về sếp tổng, công việc như núi lại bị vị giám đốc trẻ tuổi kia vừa đến đã ra lệnh đi mang hết hồ sơ nhân viên vừa xin vào E.L, xem ra cậu ta nghĩ cô quá rãnh rỗi.


Tìm mãi trong tập hồ sơ Alex mang vào cũng tìm ra lí lịch của cô nhân viên vệ sinh anh vừa chạm mặt. Nhìn tấm ảnh được dán trong hồ sơ, làn da ong mật, mái tóc được bím hai bên nhìn hệt như một cô gái quê mùa ngây ngô. Anh hơi nhếch môi cười, ai có thể nghĩ được cô gái này là loại nữ nhân rẽ tiền.


“Loại người của cô ta, không xứng đáng để bước chân vào E.L.” - Anh nhìn bức ảnh trong tập hồ sơ của Helen nói, trong lòng cảm thấy rất tức giận với cô dù hiện tại cô và anh không còn ai liên quan đến cuộc sống của nhau.
Nói xong, Will nhấn số nội bộ gọi cho phòng nhân sự, cho mời trưởng bộ phận tìm gặp.


available on google playdownload on app store


“Dạ, giám đốc cho gọi.” - Trưởng phòng nhân sự hơi kinh ngạc khi được cho gọi lên phòng giám đốc điều hành.
“Mời cô ngồi.” - Will gật đầu, sau đó bước về phía ghế tiếp khách, trên tay cầm theo hồ sơ của Helen.


Trưởng phòng nhân sự e dè, ngồi xuống ghế hơi cuối đầu trong lòng không khỏi thấp thởm lo lắng, không biết là lành hay dữ khi diện kiến vị giám đốc điều hành. Cũng bởi trước nay, nếu không có gì thật sự quan trọng, bọn họ chỉ có thể thông qua Alex… anh chỉ xuất hiện chớp nhoáng khi bước vào đại sảnh, rồi mất hút trong phòng làm việc.


“Đừng quá căng thẳng.” - Anh rót vào tách trà đẩy về phía vị trưởng phòng có vẻ run rẩy: “Tôi chỉ muốn hỏi cô một chút việc. Tôi cảm thấy hồ sơ này có vấn đề một chút, tự hỏi vì sao cô gái này có thể làm việc ở E.L”.


Will đẩy hồ sơ trên tay anh về phía vị trưởng phòng. Cô gái chỉnh lại cặp mắt kính nhìn qua bộ hồ sơ, đây không phải là do ạnh Trạch đã nhờ vả cô nhận vào, cũng chỉ nhận vào làm ở bộ phận vệ sinh, giám đốc lại để ý chuyện này nhỏ này ư, thật không thể hiểu nổi. Nhưng mà làm phật lòng anh Trạch, cô thật không muốn Trạch Hy thất vọng.


“Giám đốc, cô ấy làm ở bộ phận vệ sinh của E.L, tôi cảm thấy hồ sơ này không có vấn đề gì cả. Vả lại chúng ta đang cần người, vừa hay hôm nay cô ấy có biểu hiện rất tốt, rất khó có một cô gái trẻ vừa có sức khoẻ vừa nhiệt tình với công việc như cô ấy.” - Cô ta phân bua, là một nhân viên vệ sinh mà thôi, anh ta có lẽ không tính toán.


Anh nhúng vai, sau đó bước đến bàn làm việc của mình, mặc cho vị trưởng phòng kia phân bua ra sao, anh ngồi xuống ghế lại noi: “Thuợng Hải đông người như vậy, người muốn vào E.L làm việc có lẽ xếp hàng dài từ nơi này đến Tân Thiên Địa. Tôi nói hồ sơ này có vấn đề chính là có vấn đề. Trong hôm nay, tôi không muốn cô ta bước vào E.L nữa bước.”


Là lệnh của cấp trên, có mười Trạch Hy, cô cũng không dại gì để mất cái ghế đang có trong E.L.
Helen đang miệt mài làm việc lau dọn ở hành lang, trên trán ướt đẫm mồ hôi, thật sự không thể tin nổi cao ốc này nhìn bên ngoài hoành tráng nhưng bên trong mới biết nó rộng lớn hơn sức tưởng tượng của cô.


“Helen, đây là lương hôm nay của cô.” - Trưởng bộ phận đến đưa một phong bì, rồi lại nói: “Từ mai không cần đến nữa.”


Cô cầm trên tay phong bì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô đã làm việc rất chăm chỉ vậy vì lí do gì lại đuổi cô không một lí do. Helen vội chạy theo vị trưởng bộ phận, hỏi lí do.


“Dì à, con đã làm gì sai ạ, rõ ràng đã nhận con vào làm việc lại không một lí do mà sa thải. Dìà, con hứa sẽ chăm chỉ hơn, sẽ làm việc tốt hơn có thể, xin dì đừng.đuổi con” - Giọng nói cô vội vã, cô không cam tâm mà.


Trưởng bộ phận lắc đầu, nhìn Helen cũng cảm thấy có chút tiếc nuối vì cô làm việc khá chăm chỉ trong khi tuổi còn trẻ như vậy. Bà ta ngừng lại vỗ vai Helen mà nói: “Cô làm mọi việc rất tốt, có lẽ đã đắc tội với cấp trên nên vừa rồi giám đốc đã xuống lệnh sa thải cô. Tôi cũng chỉ là người làm công, thật không thể giúp gì.”


Cô khựng lại, giám đốc E.L chẳng phải là tên mắt xanh đáng ghét đó sao. Cô vừa vào chưa được một ngày anh ta đã đuổi cô đi, nghĩ đi nghĩ lại cô cũng đã làm gì khiến anh ta ghét cô như vậy. Cô chỉ muốn hoàn lương đi làm bằng công sức của mình, anh ta nhẫn tâm tiệt đường sống của cô. Cô tức giận không nguôi, cầm phong bì tiền lương trên tay ngồi dưới đại sảnh mà chờ, biết rõ thân phận cô muốn gặp anh ta là không thể, vậy nên cô kiên trì chờ đợi, cô muốn nói lí lẽ với tên hách dịch đó.


Đến giờ tan ca, mọi người trong công ty đều rời khỏi vị trí mà ra về cả, cao ốc ban ngày đông người qua lại tất bật công việc đến hiện tại chỉ còn lại vài người vội vã rời đi. Nhưng tuyệt nhiên cô không nhìn thấy anh ta.
“Anh ta ngủ trên phòng làm việc ư?” - Cô đứng lên nói.


Đợi thêm một chút, cô quyết định tự mình lên phòng làm việc tìm anh ta. Hiện tại thì bảo vệ cũng đã hết ca ra về, chỉ còn lại bảo vệ toà nhà đang đứng bên ngoài. Cô trốn vào một gốc không cho bọn họ nhìn thấy, nhanh như sóc nhỏ chạy luồn đến cầu thang máy bấm nút mở cửa. Bước vào thang máy tưởng an toàn, nào ngờ phải có thẻ thì thang máy mới hoạt động.


Cô sực nhớ tấm thẻ trong túi chưa trả lại cho bọn họ, quả nhiên thang máy đã chịu di chuyển, nhưng anh ở tầng nào cô hoàn toàn không biết. Cô lại nhớ là bản đồ toà nhà này vẫn còn trong túi xách, khi sáng trưởng bộ phận đã căn dặn một vài nơi cô cần dọn dẹp theo sơ đồ.


“Thì ra là tầng 18.” - Cô chọn tầng 18.
Cô vừa bước ra khỏi thang máy nhìn thấy bên ngoài phòng làm việc của giám đốc là một cô gái đang ngủ gục trên bàn làm việc, giấy tờ trên bàn để lung tung, máy tính vẫn đang ở chế độ mở, xem ra làm việc quá mệt mỏi.


Cô gõ cửa phòng của anh, chẳng hiểu vì sao lúc đi thì rất hỏi báo nhưng đến tận cửa thì trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Vào đi.” - Giọng anh từ bên trong phát ra, cô đôi chút giật mình.
“Phải đòi lại công bằng, đòi lại lí lẽ.” - Cô khẽ nói đẩy cửa bước vào.


Anh không nhìn về phía cửa cứ nghĩ rằng Alex tìm anh vì giờ này có lẽ mọi nhân viên đã ra về, anh hỏi: “Alex, có chuyện gì sao, cô đã nộp báo cáo cho ông ấy rồi sao?”


Cô đứng bất động, thà anh ta nhìn cô rồi phát hiện cô đã đến, cô sẽ công kích anh ta ngay lập tức. Hiện tại cả nhìn cũng không nhìn, còn nghĩ cô là một người khác đến tìm.


Một lúc không nhận được câu trả lời từ Alex, Will đưa tay tìm ly nước vừa uống vừa nhìn ra phía cửa, liền ho sặc sụa, làm ướt cả giấy tờ trên bàn.
“Anh không sao chứ.” - Cô bước một bước.


Will xua tay, ý bảo cô không được phép đến gần anh. Sau khi lấy lại bình tĩnh, anh ngồi trên bàn làm việc, hai tay chắp lại để trên đùi nhìn Helen vẫn đang đứng trước cửa. Anh nghĩ rằng cô sẽ tức giận, nhưng không ngờ cô lại đến tìm anh thế này.
“Xem ra tôi nên tuyển thêm bảo vệ.” - Anh nói.


“Giám đốc, tôi đã làm gì sai để anh sa thải tôi.” - Cô hỏi.


“Cô sinh ra trên cõi đời này chính là cái sai lớn nhất. Cô là một tên trộm, lại là loại phụ nữ dễ dàng vì tiền bán thân, cũng có thể nói cô rất khéo léo trong việc câu dẫn đàn ông.” - Will nhúng vai: “E.L của tôi, không nên có những thành phần như cô Helen đây.”


“Xem ra anh rất hiểu tôi nhỉ.” - Helen không muốn chối cải, vì có nói ra điều gì anh ta đều không tin.
“Tôi không có nhiều thời gian, mời cô ra khỏi nơi này ngay lập tức. Cô đang làm ô nhiễm nơi làm việc của tôi.” - Will thẳng thừng buông lời xúc phạm.


Cô nhìn cô từ đầu đến chân, biết rõ ràng sẽ không thể đòi lại công bằng lại mang xác đến cho anh ta sỉ nhục. Cô là ai, anh là ai, kẻ chiến thắng chưa đấu đã phân rõ ràng. Cô còn chưa nói ra một câu lí lẽ đã bị anh khiến cho ê chề đến nghẹn cả cuốn họng. Cô lùi về sau một bước, nhìn lại bản thân mình qua tấm gương phản chiếu, là không tự lượng sức mình.


Cô rời khỏi cao ốc E.L thì nước mắt đã tuông trào không dứt, anh ta vì sao không hiểu con người cô ra sao lại dễ dàng phán xét cô như thế. Cô không phải là loại người như anh ta nghĩ, cô nhất định không phải. Cô ngồi ở chiếc ghế bên dưới toà nhà mà khóc lớn, khóc như một đứa trẻ bị người lớn mắng oan. Cô chưa từng khóc nhiều như hôm nay, chưa có kẻ nào có thể khiến cô tổn thương như vậy.


Will rời khỏi cao ốc, đang đứng đợi bảo vệ lấy xe anh vô tình nhìn thấy Helen đang ngồi khóc phía chiếc ghế ở vệ đường. Cô vừa khóc vừa dùng hai tay lau hai bên mi mắt giống hệt đứa trẻ khiến anh hơi bật cười. Xe được mang đến, anh lên xe lái vụt qua cô.


“Này, đừng khóc nữa.” - Will bước đến đứng gần cô.
Helen nhìn về phía Will có chút ngạc nhiên, nhưng rồi quay đi như không quen biết.
Will nhìn đôi mắt cô sưng húp, hai bím tóc đưa tới đưa lui, cô ta vừa khóc vừa thắt tóc ư, thật buồn cười.


Anh đá chân vào ghế cô đang ngồi lại nói: “Cô khóc trước công ty tôi, người khác đi ngang lại nghĩ chúng tôi ức hϊế͙p͙ cô.”
Cô lau đi giọt nước mắt đứng lên lườm anh rồi bỏ đi, còn không phải chính do anh ta đã khiến cô trở nên như vậy.


“Anh muốn gì?” - Cô quay đầu lại hỏi Will, vì sao lại đi theo cô.
“Tôi muốn biết cô có muốn thay đổi ngoại hình hay không, tôi sẽ tài trợ.” - Anh đáp.
“Anh tốt như vậy, tôi nhìn không ra.” - Cô không muốn bị mắc lừa.


“Làn da của cô thật không hấp dân, phụ nữ phải thật trắng mới có sức hấp dẫn, mái tóc này cô không nên thắt hai bên như vậy, tôi nghĩ gương mặt cô hợp với tóc ngắn. Còn nữa, cổ họng cô không tốt ư, là bị bệnh gì lại khàn khàn như vậy, tôi sẽ điều trị giúp cô.” - Will cầm bím tóc của Helen mà nói.


Cô lùi lại một bước để giữ khoảng cách với tên điên dại này, vừa lúc nãy xúc phạm cô không còn lời lẽ nào cay nghiệt hơn, hiện tại lại trước mặt cô tỏ ra tốt bụng muốn cô xinh đẹp hơn. Hắn ta có chứng rối loạn đa nhân cách à, hoặc là rối loạn sinh lý, chẳng lẽ tới tuổi này còn chưa dậy thì.


“Anh điên rồi.” - Cô quay đầu bước đi không quan tâm lời anh ta nói.
“Tôi nói thật, tôi sẽ tài trợ cho cô tất cả… Chỉ cần cô đồng ý.” - Will vẫn cương quyết thuyết phục.


Cô không muốn nghe những lời nói vô nghĩa từ anh nữa, chiếc xe bus vừa dừng lại cô nhanh chóng bước lên xe. Will nhìn theo chiếc xe bus lăn bánh rời đi, anh nắm chặt đôi tay lại khẽ nói: “Tôi nhất định bắt cô phải thay đổi, cô không xứng đáng mang hình bóng của Tiểu Di.”


Cô quay về đến nhà thì trời đã tối hẳn, Trung ca và bọn trẻ đang ăn cơm bên trong. Vừa hay cô đang đói cồn cào, chỉ có nơi này là khiến cô thoải mái nhất, không còn âu lo phiền muộn nữa.
“Helen, hôm nay công việc thế nào?” - Trung ca hỏi.
“Dạ, rất tốt.” - Cô không muốn Trung ca phải lo lắng cho cô quá nhiều.


“Ừ, em ăn nhiều vào.” - Trung ca gắp cá cho vào chén cô lại nói: “Em còn nhớ ông chủ Lục không, hôm nay có một phi vụ lớn, có lẽ anh ra ngoài vài ngày, em ở nhà giúp anh chăm lo cho bọn trẻ.”


Cô hơi ngạc nhiên nhìn Trung ca, thường ngày anh đi đi về về không hề nói cô biết, hôm nay lại căn dặn kĩ càng như vậy. Cô cảm thấy bất an: “Trung ca, anh có thể đừng làm nữa được không. Chúng ta ra ngoài đi làm cũng có thể sống qua ngày.”


“Helen, đây là công việc của anh, anh dù không chọn nó nhưng nó đã chọn anh. Em đừng lo cho anh, anh làm mọi chuyện đều nghĩ đến em và bọn trẻ.”


Cô biết mình không ngăn cản được Trung ca, anh một khi đã quyết thật khó mà thay đổi. Buổi tối, khi anh chuẩn bị rời đi thì cô cũng đã mặc sẵn trên người một bộ váy mà lần trước Trạch Hy đã tặng cô.
“Em ra ngoài sao? Đã rất trễ rồi.” - Trung ca hỏi.


“Em sẽ đi cùng anh, em ở nhà không an tâm.” - Cô đáp.
“Không được, em đã quyết định rời bỏ nó, anh không muốn em quay lại. Cũng đâu phải lần đầu, em đừng lo.”


Cô nhất định không đồng ý, cũng đã đến giờ nên Hành Trung đành đưa Helen đi cùng, phi vụ hôm nay khá đặc biệt, vậy nên cũng có một chút e ngại.
“Khi đến nơi anh muốn em từ xa quan sát, hiểu không?” - Hành Trung căn dặn.
“Em biết rồi.” - Cô đáp.


Địa điểm bọn họ đến chính là một quán bar lớn nhất Tân Thiên Địa, hôm nay trời Thượng Hải lại đổ một cơn mưa tuyết, nhiệt độ giảm xuống lạnh cóng người. Nhưng sự náo nhiệt của nouw ăn chơi bật nhất này không hề giảm đi. Trong vũ trường đầy ắp tiếng nhạc, khói, mùi thuốc lá, rượu tây nồng lên. Cô theo Trung ca đến một bàn đã có mặt những gương mặt bạn hữu của Trung ca mà cô từng gặp qua.


“Hôm nay có người đẹp Helen giúp đỡ, xem ra sẽ không còn vấn đề gì nữa rồi.”
“Hôm nay cô ấy không hành động, chỉ đến xem thôi.” - Trung ca đáp: “Bọn họ đến chưa?”


Tên to con nhất đám chỉ về một phòng Vip đang le lous ánh đèn càng xanh. Trung ca nói nhỏ điều gì đó với bọn chúng rồi tản ra rời đi cả, chỉ còn một mình cô ngồi lại uống rượu. Cô dõi theo bóng Trung ca, nhưng người người đông đúc, ánh sán mờ ảo khiến cô lạc mất bóng anh.


Cô lo lắng đi về phía căn phòng mà tên to con khi nãy nhắc đến. Cô đứng bên ngoài muốn nhìn vào nhưng không thể, phía sau cô một top tiếp viên ùa vào khiến cô tự khi nào lọt thỏm vào bên trong căn phòng này.


“A, đây rồi, các cô gái xinh đẹp đã đến rồi.” - Một tên già dê đứng lên hô vang đầy hào hứng.


Cô nhìn xung quanh, là bị ép vào tình thế nào đây. Đôi mắt đảo một vòng liền nhận ra một người mà cả đời cô không muốn gặp, thật không hiểu ông trời vì sao trêu đùa cô, vì sao lại đẩu cô vào tình huống này chứ…


"Giám đóc, mời anh chọn trước." - Bọn họ nhìn về phía vị giám đốc cao cấp ngồi ở vị trí trung tâm.
Anh ta từ khi top tiép viẻn bước vào chỉ nhìn về một phía, nhưng trong ánh mắt có lửa.






Truyện liên quan