Chương 69: Ngoại truyện 21

“Anh có muốn ôm em không?”
Cô đỏ mặt, môi mím chặt, ánh mắt có chút sợ hãi nhưng cũng rất mong chờ.
Giây tiếp theo, Tưởng Đạc kéo tay cô, vội vàng lao ra khỏi cổng trường, cả đường đều nắm tay cô rất chặt như sợ cô sẽ đổi ý.


Anh đưa cô chạy tới vườn hoa nhỏ ở đối diện trường, thành thạo đi xuyên qua vườn hoa, đi tới bên cạnh bức tường thấp vắng bóng người.
Trên bức tường thấp có những cây dây leo xanh như ngọc, con đường đá cũng đã phủ rêu xanh.
Ngay cả gió cũng hơi xao động.


Hai người nhìn nhau thêm vài giây, Tưởng Đạc vươn tay ra, ngập ngừng đặt lên bờ vai gầy của cô.
Cơ thể hai người đồng thời run lên.
Cách đó không xa truyền tới vài tiếng chó sủa.
Hai người gần như bật cười cùng một lúc.
Tưởng Đạc cười rất ngượng ngùng, cũng rất dịu dàng.


Lục U lập tức ôm bụng, cười ra tiếng heo kêu: “Thế này đúng là ngốc thật mà!”
“Đúng vậy, rất ngốc.” Tưởng Đạc sờ sờ phía sau đầu, gương mặt đã phiếm đỏ: “Rõ là cố ý mà.”
Mặc kệ đã từng cách nhau bao xa, cảm giác thân thuộc giữa hai người chưa bao giờ thay đổi.


Vậy nên hai người làm lành gần như ngay lập tức.
“Vậy chúng ta ôm nhau như bạn bè đi?” Lục U đề nghị: “Cái ôm làm lành... như những người bạn tốt ấy?”
“Được thôi.”
Tưởng Đạc vươn tay ra ôm chặt lấy cô.


Cơ thể anh mang theo hơi thở trẻ trung độc nhất vô nhị, rất nóng bỏng, cũng rất mạnh mẽ.
Lục U bị anh ôm vào lòng, cảm giác mình sắp bị ép thành cục bột.
Anh dùng sức hơi mạnh quá rồi.
Nhưng... Lục U lại rất thích độ mạnh này, nó khiến cô cảm thấy an tâm.


available on google playdownload on app store


Độ mạnh này có nghĩa là anh sẽ không đẩy cô ra nữa, sẽ không bao giờ nữa.
“Đây không phải là cái ôm tình bạn.” Lục U nói nhỏ bên tai anh: “Tuyệt đối không phải.”


Tưởng Đạc nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương thơm dịu dàng ngọt ngào trên tóc cô: “Bạn bè cái con khỉ.”
Khóe miệng Lục U lại cong lên, sau đó giang tay ôm lấy eo của anh: “Ca ca, em rất nhớ anh.”
“Những lúc thế này, yên lặng một chút.”
“Anh à, em thích anh lắm.”


“Câm miệng!”
Anh sắp không chịu được nữa rồi.
- -


Cả hai đỏ mặt bước ra khỏi khu vườn nhỏ, rõ ràng hai người không làm gì cả, nhưng chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy giống như vừa làm việc xấu. Cả hai đều có chút thấp thỏm, vẫn duy trì khoảng cách với nhau, đem thứ tình yêu mơ hồ cất giấu thật sâu, chỉ trao đổi qua ánh mắt.


Khi đi qua cột đèn giao thông, Tưởng Đạc rất tự nhiên nắm lấy tay cô, giống như khi còn nhỏ.
Nhưng trong lòng Lục U lại có rất nhiều cảm xúc, từng chút từng chút quấn quanh trái tim cô.
Giữa hai người không bao giờ còn có thể trở lại giống như khi còn bé được nữa.


Cô lén lút nhìn Tưởng Đạc, vẻ mặt thiếu niên trông rất tự nhiên, cũng đang rũ mắt xuống nhìn cô.
Trong khoảnh khắc hai người nhìn nhau, sống lưng Lục U nhất thời run lên, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, mặt càng đỏ hơn.


Sau khi đi qua cột đèn giao thông, Tưởng Đạc buông cô ra, nói: “Em có thể tự nhiên hơn được không, như vậy khiến anh rất xấu hổ đấy.”
“Ồ!”
“Ồ?”
“Ồ!” Lục U đưa tay lên che đi khuôn mặt ửng hồng, đau khổ nói: “Anh làm em càng lúng túng hơn ròi.”


Tưởng Đạc ɭϊếʍƈ đôi môi khô khốc nói: “Vậy chúng ta sẽ trở lại như bình thường, giống như trước đây?”
“Được thôi.”
“Khi nào anh có thể hôn em?”
“…”
Lục U: “Cái này mà là ở cạnh nhau như bình thường à!”
Tưởng Đạc nhìn trời: “Tiện mồm hỏi tí thôi.”


“Được rồi.”
“Vậy rốt cuộc là khi nào?”
“…”
Lục U lại che mặt: “Anh bảo em phải trả lời anh thế nào đây!”
“Vậy anh đành đợi vậy.”
- -
Lục U cùng anh về nhà, nhưng đến ngã ba đường, Tưởng Đạc đột nhiên dừng lại.
“Học bù thì không thể về được.”


Lục U khó hiểu nhìn anh: “Hể?”
“Anh biết có một nơi.”
Tưởng Đạc nói xong liền đưa Lục U đến thư viện tỉnh, quen đường quen lối quẹt thẻ đi vào phòng tự học.


Thời gian này không nhiều người lắm, Tưởng Đạc tìm được một chiếc bàn nhỏ nằm giữa giá sách ở nơi tương đối yên tĩnh, anh đặt cặp sách xuống.
Lục U nhìn xung quanh rồi hỏi: “Sao anh lại muốn đến đây?”
“Yên tĩnh.”
“Anh sợ sau khi về nhà thì Lục Ninh làm phiền à.”


Tưởng Đạc lắc đầu nói: “Lục U, em biết hoàn cảnh của anh, có người không muốn anh sống tốt, mà bây giờ anh... đang ăn nhờ ở đậu.”
Lục U nhìn anh, đột nhiên hiểu ra tại sao anh lại trở thành như bây giờ.


Khi mọi đứa trẻ cùng tuổi đang ôm lấy giấc mộng hão huyễn, anh đã bắt đầu lên kế hoạch để sinh tồn.
Vào thời điểm ngay cả đến sống còn trở nên khó khăn, cô còn trách anh vì đã đánh mất ước mơ của mình.


Lục U lấy sách và vở bài tập ra, bàn tay nhỏ khẽ run lên vì tức giận, cũng vì cảm thấy có lỗi vì sự hiểu lầm trước đây của mình: “Chúng ta... bắt đầu giảng từ đầu nhé.”
Tưởng Đạc lắc đầu: “Em làm việc của em đi, anh tự đọc sách.”


Lục U biết mình không cần giải thích, anh tự đọc sách còn học nhanh hơn, cũng hiểu cặn kẽ hơn.
Vì vậy, cô đem tất cả các ghi chú tham khảo chất thành đống trước mặt anh, sau đó không làm phiền anh nữa, bắt đầu làm việc của mình.


Nhưng ôn tập với Tưởng Đạc khiến cô rất khó tập trung, thỉnh thoảng lại phải ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh đọc sách rất chăm chú, đôi mắt sâu như màn đêm.
Đẹp trai quá đi mất, phải ngắm thật kĩ mới được.


Tưởng Đạc dường như đã nhận ra sự phân tâm của cô gái nhỏ, anh không ngẩng đầu lên mà dùng đầu bút gõ nhẹ lên đầu cô: “Đọc sách hay là nhìn anh?”
Lục U thu lại biểu cảm mê trai, lại cắm mặt vào sách.
“Ca ca.”
“Ừm.”
“Tương lai của chúng ta, chính là ở phía trước.”


Câu nói này khiến ngòi bút của Tưởng Đạc khựng lại một chút.
Đẩy sương mù đi, có thể nhìn thấy bầu trời.
- --
Thành tích của Tưởng Đạc vẫn kém như trước, cứ mỗi lần có danh sách là tên anh lại nằm trong top cuối.


Tâm trạng của Từ Tình đã khá hơn rất nhiều, bà ta thường cùng với một số phu nhân ở trong quán cà phê của tiểu khu uống cà phê, phơi nắng, tâm trạng rất vui vẻ, cùng những người phụ nữ xung quanh nói về thành tích của Tưởng Hằng.


“Chúng tôi chuẩn bị cho con đi du học, điểm thi TOEFL đã đủ rồi, cũng thuận lợi nhận được offer.” Bà ta tự đắc ra mặt: “Học quản trị kinh doanh, sau này nhà họ Tưởng của chúng tôi không phải đều thuộc về nó hay sao”


Có một người phụ nữ không có mắt lại nhắc tới Tưởng Đạc: “Cái đứa kia của nhà cô đâu?”


Sắc mặt Từ Tình trở nên lạnh lùng: “Với điểm số hiện tại của nó còn chẳng thi nổi đại học. Cả ngày chỉ biết tiêu tiền hoặc đi gây gổ với người khác, cô còn mong đợi gì ở nó chứ.”


Lập tức có một người phụ nữ chen miệng vào: “Còn không phải sao, tôi thấy cả người nó bây giờ dát toàn hàng hiệu nổi tiếng, tiêu xài hoang phí, so với Tưởng Hằng chỉ có hơn chứ không kém. A Tình à, cô đối với nó... đúng là rất tận tâm, nếu là tôi ấy mà, có đứa con hoang như vậy thì nửa xu tôi cũng không cho.”


Từ Tình lộ ra vẻ khinh thường.
Lúc bà ta còn trẻ thực sự quá ngu ngốc, bà ta liên tục nhắm vào nó, không cho ăn, đánh đập, mắng mỏ khiến mẹ chồng và chồng đều kín đáo chê trách bà ta.


Sau này bà ta dần hiểu rằng, đánh mắng không thể khiến nó bị “trừng phạt” thật sự, mà còn khiến bản thân bà ta mang tiếng ác độc.
Thế thì thà làm ngược lại, nuôi cho nó thành kẻ vô dụng, đồng thời hủy hoại hoàn toàn tương lai và tiền đồ của nó.


Vì vậy, sau này tiền trong túi Tưởng Đạc càng lúc càng nhiều, nhưng điểm số lại tụt dốc không phanh, xung quanh cũng có rất nhiều bạn bè xấu, càng ngày giống một tên khốn kiếp không ra người không ra ngợm.


Trước đây, hiệu trưởng trường tiểu học Gia Vân, người đã từng tiếp xúc với rất nhiều người ưu tú, đã khen Tưởng Đạc là thiên tài hiếm có.
Mà khi nhìn thấy nó trở thành như bây giờ, Từ Tình thực sự cảm nhận được niềm vui của sự trả thù.


Bà ta muốn ném nó vào nơi dơ bẩn nhất, không bao giờ có thể ngóc đầu dậy được.
Sau kỳ thi đại học, sẽ chẳng bất ngờ nếu nó thi trượt.


Bà ta đã liên hệ với một trường cao đẳng nghề hạng ba vô cùng tệ hại, trong đó có không ít côn đồ, bà ta đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ, sau khi nó vào đó sẽ có một đống người kiếm chuyện với nó.


Không phải nắm đấm của nó cứng, thích đánh nhau hay sao, đến lúc đó, sẽ hoàn toàn tống nó vào ngục giam.
Khi đó, cuộc sống của Từ Tình sẽ hoàn toàn an yên.
Tuy nhiên, ngay khi tính toán của bà ta vang lên tiếng leng keng thì một điều bất ngờ đã xảy ra.


Trong kỳ thi đại học, Tưởng Đạc chính là một quả bom. Không chỉ đỗ thủ khoa đầu ra của trường cấp ba Thanh Phù, thậm chí anh còn là thủ khoa của tỉnh.
Nhà họ Tưởng vậy mà lại có một thủ khoa cấp tỉnh!
Hơn nữa còn là đứa con hoang bị coi là bất trị nhất.
Họ hàng ai cũng cảm thấy thật khó tin.


Từ Tình càng không thể ngờ được. 
Bài thi thử cách đây không lâu, không phải thành tích của nó vẫn đếm ngược hay sao?


Từ Tình không thể tin được số điểm hơn 700 kia là kết quả thi của Tưởng Đạc. Bà ta còn khuyến khích con trai đi ám chỉ với Tưởng Dật Thành rằng Tưởng Đạc có lẽ gian lận hoặc giở những thủ đoạn không chính đáng gì đó.
Thậm chí là dùng tiền để thuê người thi hộ.


Tưởng Dật Thành nghe xong thì vô cùng tức giận, ông nói những đường ngang lối tắt như vậy chỉ có một đứa không nên thân như anh ta mới có thể nghĩa ra. Ông còn nói sẽ cho anh ta một tỷ, xem anh ta có tìm được người thi hộ hay không.
Từ đó, Từ Tình không dám khích Tưởng Hằng nhắc tới chuyện này nữa.


Và bà ta cũng dần hiểu ra, tất cả những chuyện xảy ra trong quá khứ đều là thủ thuật che mắt của Tưởng Đạc, thằng nhãi này vẫn luôn lừa dối bà ta!
Giờ tỉnh ngộ cũng đã muộn, Tưởng Đạc đã chọn cuộc sống tốt nhất cho mình, bà ta không còn có thể tùy ý thao túng anh như hồi còn bé nữa.


Bà ta đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để hủy hoại anh rồi.

Những người khác đều ngơ ngác, Lục U lại càng ngơ ngác hơn.


Cô cho rằng Tưởng Đạc có thể vào được trường đại học trọng điểm đã là tốt lắm rồi, thậm chí cô còn lo lắng, hy vọng kết quả của hai người không cách nhau quá xa, nếu không thì không thể đăng kí vào cùng một trường được rồi.


Lúc có điểm, Lục U bị vả mặt mấy cái, lúc này mới nhận ra tên hề chính là cô.
Mỗi ngày sau giờ học cô đều ở lại bổ túc cho anh, cô lo lắng điểm của anh không thể cải thiện được, ấy thế mà người ta lại cướp luôn cả vị trí số một của cô, tóm được cái danh thủ khoa của tỉnh. 


Tâm trạng rất... phức tạp.
Vào giữa tháng Tám, lúc đăng kí giấy nhận thư thông báo trúng tuyển, cô gặp Tưởng Đạc.
Trong lòng hơi ưu tư, cô châm chọc gọi một tiếng: “Thủ khoa ca ca, chào anh ha.”


Tưởng Đạc kí vào giấy nhận thư trúng tuyển, liếc cô một cái: “Gọi hay thế nhỉ, gọi thêm mấy tiếng nữa đi.”
“Hứ!”
Lục U tức giận rời khỏi nơi nhận đồ chuyển phát nhanh.
Tưởng Đạc đuổi theo cô, đưa tờ giấy báo nhập học cho cô giữ: “Cầm giúp anh, để ở nhà anh không an toàn.”


Lục U nhận lấy giấy báo.
Bìa của bưu kiện giống hệt như của cô, đều là bức ảnh cổng trước theo phong cách hoài cổ của Đại học Thanh Phù.
“Em có thể mở ra xem một chút được không?”
“Tùy em.”


Lục U mở phong bì ra, từ bên trong lấy ra một tờ thông báo, trong đó có ghi là chuyên ngành Tâm lý tội phạm của Học viện Tâm lý, Đại học Thanh Phù.
“Tâm lý tội phạm?”
Lục U không ngờ anh lại chọn chuyên ngành này, tò mò hỏi: “Tại sao ạ?”


“Lúc nhỏ anh đã hứa với một người.” Tưởng Đạc nhẹ giọng nói: “Chuyện anh đã đáp ứng chưa bao giờ thất hứa.”
“Anh đã hứa với ai thế?”
Tưởng Đạc nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô gái nhỏ, biết rằng cô nhất định đã quên mất rồi.


Từng khoảnh khắc, từng câu nói khi ở bên cạnh cô lúc còn nhỏ, Tưởng Đạc chưa bao giờ quên, đều ghi tạc vào lòng.
“Bỏ đi, dù sao em cũng không để tâm.”
Lục U thấy anh bất mãn, cô liền đuổi theo, cười tủm tỉm: “Em nhớ ra rồi, anh đã hứa với em sẽ làm cảnh sát, là điều đó phải không?”


Tưởng Đạc không đáp lời cô, chỉ cùng cô chậm rãi đi dạo dưới tán cây xanh.


“Thật sự rất lợi hại đó, muốn làm gì cũng có thể làm được.” Lục U cẩn thận nhét lại giấy báo nhập học vào lại phong bì, tò mò hỏi anh: “Thủ khoa ca ca ơi, trên thế giới này có chuyện gì anh muốn làm lại không thể làm được không? “
“Có.”


“Cái gì thế, nói mau để em vui vẻ xem nào.”
Tưởng Đạc dừng lại, cúi đầu nhìn cô: “Anh luôn muốn hôn em thật sâu nhưng vẫn chưa làm được, như vậy có tính không?”
“…”
Đây là cách diễn tả khỉ gì á!


Tưởng Đạc vẫn nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc và thành kính, như thể đang tìm kiếm sự đồng ý của cô.
“…”
Lục U cảm thấy khô nóng: “Không phải, loại chuyện này... sao anh lại muốn nói ra chứ.”
“Tại sao anh không thể nói được.”


“Anh đã xem phim tình cảm nào mà trước khi hôn còn phải hỏi chưa?”
“Anh đã xem phim hành động tình cảm, không cần hỏi trước khi hôn, nhưng sau đó em sẽ tát vào mặt anh.”
“…”
Lục U lười để ý tới anh, nhắm mắt lại.
Tưởng Đạc: “Em làm gì thế?”


Lục U kiên nhẫn nói: “Tưởng Đạc, nếu anh còn nói nữa thì em sẽ tức giận đấy.”
Tưởng Đạc mỉm cười, giơ tay ôm lấy gáy cô, hôn cô thật sâu như lời anh vừa nói.
Lục U không biết môi của anh mềm mại đến vậy, nhưng cũng rất mạnh mẽ.


Nụ hôn này không có kĩ xảo, ɭϊếʍƈ một hồi, cắn một hồi, mặc dù là nụ hôn đầu tiên nhưng anh cũng không có ý định ngừng mà tiến sâu thêm, như muốn nuốt trọn cô.
Giữa lúc thở dốc, cô mềm nhũn tựa vào trong ngực anh, sắc mặt ửng hồng: “Kĩ thuật của anh... tốt thật đấy.”


Tưởng Đạc lại cắn môi của cô: “Anh lúc nào cũng học rất nhanh.”
“Anh học ở đâu cơ?”
“Đừng hỏi nữa.”
“…”
Lục U không hỏi, nhưng Tưởng Đạc không nhịn được nói: “Em biết không, trưởng thành cũng có niềm vui trưởng thành.”
“Ngậm mồm!”


Dưới tán cây ngô đồng, Tưởng Đạc nhẹ nhàng ôm lấy cô, ngẩng đầu nhìn những đốm nắng xuyên qua kẽ lá.
Tương lai, đã tới rồi.






Truyện liên quan