Chương 70: Ngoại truyện 22
Ba năm đại học tiếp theo, ngày nào cũng là tình yêu nồng cháy.
Tưởng Đạc được tiếp nhận điều trị tâm lý tốt nhất trong nước, trạng thái tinh thần của anh hồi phục rất tốt, bệnh tình không còn tái phát nữa.
Cho đến năm cuối cấp, Lục U đăng kí nguyện vọng cho Tưởng Đạc tại Đại học Maryland.
Tưởng Đạc không hề muốn ra nước ngoài học thêm, ch.ết cũng không muốn.
Anh cực kì không có tiền đồ, chỉ muốn ngày nào cũng được vùi trong chăn của Lục U, bám lấy cô, cùng ăn sáng, cùng nhau đi học môn tự chọn, cùng nhau đến thư viện, sau đó cùng nắm tay nhau trở về ngôi nhà nhỏ ấm cúng của hai người.
Chính là một phút cũng không muốn tách nhau ra.
Nhưng thái độ của Lục U có vẻ rất kiên quyết, nhất định bắt anh phải đi.
“Anh có thể nhận cố vấn cho nhiều người, kiếm thêm rất nhiều tiền, làm thêm nhiều công việc bán thời gian, cũng có thể học lên tiến sĩ, liều mạng kiếm tiền, sẽ không để cho em thất vọng.”
Mỗi tối trước khi đi ngủ, anh đều ôm cô năn nỉ một hồi, cầu xin cô đừng đẩy anh ra.
Bởi vì Tưởng Đạc sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào của Lục U, nên anh chỉ có thể cầu xin cô mà thôi.
Nhưng khoảng thời gian đó Lục U như bị quỷ ma mê hoặc, nói rằng bạn trai của XX đã trúng tuyển vào một trường đại học danh giá ở nước ngoài, ngày nào cũng khoe khoang lượn lờ trước mặt cô.
Tưởng Đạc cũng hiểu con gái ở độ tuổi này ít nhiều cũng có sự so bì.
Là một người bạn trai, anh không phải là người hoàn hảo nhất, anh không có gia đình chống đỡ cho mình, làm gì cũng phải dựa vào bản thân, mặc dù con đường có vất vả nhưng anh chưa bao giờ bỏ cuộc.
“Lục U, hãy cho anh thời gian, anh sẽ trở nên tốt hơn, sẽ cho em một cuộc sống đủ đầy hơn.”
“Em cho mà, không phải đã để anh ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu rồi sao.” Lục U thừa cơ hội nói tiếp: “Ngành Tội phạm học ở Đại học Maryland là tốt nhất trên thế giới, hơn nữa nếu anh muốn thi thì nhất định sẽ đỗ.”
Tưởng Đạc biết Maryland là sự an bài tốt nhất, không có gì có thể chê trách. Nhưng... đi nhiều năm như vậy, anh không thể tưởng tượng được những ngày xa cách cô, có lẽ mỗi ngày đều là một cơn ác mộng.
“Rất tốt, nhưng không có em.”
“Ca ca, chúng ta còn cả một tương lai rất dài.” Lục U ôm lấy mặt anh, kiên định nói: “Em chưa bao giờ cầu xin anh điều gì. Anh hãy đồng ý với em chuyện này nhé, chỉ một chuyện này thôi.”
“Em muốn anh đi thì anh sẽ đi, nhưng anh thật sự không muốn.”
“Xin anh đấy.”
“Đừng mơ.”
Lục U nắm lấy tay anh nhưng lại bị anh đẩy ra, tắt đèn rồi tự mình nằm xuống.
Lục U ngồi trong bóng tối một lúc rồi cũng nằm xuống.
Tưởng Đạc gối lên cánh tay của mình, nhìn trần nhà tối đen, trái tim như muốn vỡ nát.
Mà anh không biết, Lục U ở bên cạnh cũng vô cùng đau lòng.
- -
Sau này Tưởng Đạc trúng tuyển vào Đại học Maryland, trở thành sinh viên Trung Quốc duy nhất trúng tuyển vào năm đó.
Trong lúc làm bài thi, thậm chí anh còn nghĩ sẽ viết bừa, nếu không trúng tuyển thì anh sẽ không cần đi ra nước ngoài nữa.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không làm vậy.
Cô cầu xin anh như vậy, anh còn có thể làm gì được đây. Coi như vì thể diện của cô gái nhỏ, muốn có một người bạn trai có bằng thạc sĩ, tiến sĩ của Đại học Maryland, còn lý do gì để anh không dốc hết sức nữa đây.
Nhưng trong khoảng thời gian đó, quan hệ của Tưởng Đạc và Lục U... có chút cứng nhắc.
Đêm trước khi anh đi, trong lòng mang theo chút oán khí, anh không “nhẹ nhàng”, cũng không xin lỗi mà chỉ chuyên tâm phát tiết. Cô gái nhỏ không nói lời nào, còn để tâm đến tâm tình của anh, cố gắng phối hợp với các yêu cầu vô lý của anh.
Hôm sau ra sân bay, Lục U khóc sướt mướt tiễn anh đi.
Trong lòng Tưởng Đạc cực kì hối hận về chuyện tối hôm qua, muốn nói xin lỗi nhưng không còn mặt mũi mở miệng, cuối cùng chỉ có thể im lặng, không nói thêm lời nào.
Lục U vẫn nắm chặt ống tay áo của anh, cắn chặt môi dưới, cũng không nói được gì, chỉ cúi đầu lau nước mắt.
Anh có hơi oán trách: “Là em bảo anh đi đấy.”
Cô gái nhỏ gật đầu: “Anh mau vào đi, chuẩn bị xếp hàng rồi, đừng lên nhầm máy bay.”
“Anh đi đây.”
“Ừm.”
Tuy nói như vậy nhưng tay cô vẫn nắm chặt góc áo của anh, không chịu buông ra.
“Đừng khóc.” Tưởng Đạc nhíu mày.
Cô bây giờ như thế này, anh không có dũng khí đi vào check-in: “Em còn khóc nữa thì anh thật sự không đi được đâu.”
Lục U vội lau đi nước mắt: “Không khóc nữa nè, anh yên tâm đi đi.”
“…”
Sau khi nhận ra mình nói sai, Lục U vội vả miệng: “Pi pi pi, bỏ hết bỏ hết, mọi chuyện đều tốt, thuận buồm xuôi gió.”
Trái tim Tưởng Đạc mềm nhũn ra, ôm cô gái nhỏ vào lòng, âu yếm hôn cô một cái thật sâu rồi nói: “Anh muốn mỗi ngày đều phải gọi video, mỗi sáng, trưa, tối đều phải gửi tin nhắn cho anh, nói cho anh biết em đang làm gì, nếu có đứa con trai nào rủ em đi xem phim... “
Lục U vội vàng cam đoan: “Em kiên quyết từ chối!”
“Nếu em không muốn từ chối, em có thể lừa anh.”
“Em cảm thấy em không có bản lĩnh đó đâu.” Lục U cam chịu nói: “Nếu có thể lừa được anh thì trình độ lừa đảo của em phải bước trước luật hình sự ít nhất 50 năm.”
Rốt cuộc khóe miệng của Tưởng Đạc cũng nhếch lên, trong khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên Lục U nhìn thấy anh cười.
“Nếu em muốn lừa anh, anh cũng sẵn lòng tin em.” Tưởng Đạc hôn lên trán cô: “Em nói gì anh đều tin cả.”
“Đây là... tính tự giác của cờ hó dán người sao?”
“Ừm, coi là vậy đi.”
Loa sân bay thúc giục check-in lần cuối, Tưởng Đạc chỉ có thể buông cô ra, xoay người bước vào, đầu cũng không dám nhìn lại.
Mỗi bước đi đều như găm một chiếc đinh vào trái tim anh.
Không thể quay đầu lại, nếu không sẽ không bao giờ đi được nữa.
- -
Không lâu sau khi Tưởng Đạc rời đi, nhà họ Lục phá sản, trong một đêm nợ nần chồng chất.
Bố tự tử không thành, mẹ đổ bệnh phải nhập viện, Lục U gần như trưởng thành chỉ sau một đêm, gánh vác trách nhiệm thuộc về cô.
Điều may mắn duy nhất của Lục U chính là không để Tưởng Đạc gánh chịu cùng cô.
Phá sản không phải chuyện một sớm một chiều, thật ra nửa năm trước đã bắt đầu có dấu hiệu rồi. Vậy nên cô mới kiên trì đẩy Tưởng Đạc đi như vậy, cho dù có bị anh hiểu lầm cũng không sao cả.
Giống như những gì Tưởng Đạc yêu cầu, mỗi sáng, trưa và tối cô đều nhắn tin cho anh, trước khi đi ngủ còn gọi video với nhau. Nhìn khuôn mặt đối phương gần trong gang tấc nhưng lại không thể chạm vào được, cô dùng ánh mắt để truyền đạt nỗi nhớ vô tận cùng với tình yêu sâu đậm của mình.
Đúng như Tưởng Đạc từng nói, nếu cô không muốn nói thật, cô có thể lừa anh.
Cho nên Lục U vừa lừa đã lừa anh suốt nhiều năm, khiến anh nghĩ rằng cô vẫn bình thường, hoàn thành xuất sắc việc học, tìm được việc làm, sống dưới sự che chở của bố mẹ, vui vẻ hồn nhiên.
Thậm chí cô còn nghĩ, thật ra Tưởng Đạc... cũng không thông minh như vậy, nhiều năm như vậy còn không nhìn ra.
Như vậy cũng tốt, anh có thể yên tâm hoàn thành việc học ở nước ngoài, sau khi trở về nước có thể phô diễn tài năng, trở thành người như anh muốn.
Cảnh sát nhân dân uy phong lẫm liệt, giúp đỡ chính nghĩa, thật tốt quá.
Đây là hy vọng và ánh sáng duy nhất trong lòng Lục U.
Nhưng có lẽ Lục U sẽ không bao giờ biết được, mặc dù cô bảo tất cả mọi người đều lừa Tưởng Đạc, nhưng trong cuộc gọi video đầu tiên sau khi nhà cô gặp biến cố, anh đã nhìn ra rồi.
Sao có thể không nhìn ra được chứ.
Đôi mắt cô đỏ hoe, giọng nói khản đặc, gương mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi, nhưng cô nhất quyết nói rằng hôm nay mình rất vui...
Thực sự rất ngốc.
Tập đoàn Lục thị phá sản là chuyện lớn như vậy, anh chỉ cần lên mạng là có thể đọc được tin tức ở mọi nơi.
Cô che giấu chuyện này bao nhiêu năm, anh diễn với cô từng ấy năm.
Cuối cùng, thậm chí còn không biết là ai lừa ai.
Có lẽ Lục U biết Tưởng Đạc đã biết, Tưởng Đạc cũng biết Lục U đã biết anh biết...
Nói tóm lại, hai người cứ như vậy tự lừa mình lừa người.
Khoảng thời gian nhẹ nhàng nhất chính là lúc gọi điện video mỗi tối. Hai người tưởng tượng về một tương lai tươi sáng, nói về chuyện tương lai sinh con trai hay là con gái, rồi đặt tên là gì.
Giống như chỉ cần không nói toạc ra thì chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Dùng tất cả khả năng để bảo vệ đối phương không gục ngã.
Nhiều năm sau, Tưởng Đạc đi du học nước ngoài trở về, sau khi hạ cánh, anh gần như lảo đảo chạy về phía cô, dùng hết sức lực để bảo vệ cô trong vòng tay.
Lục U vốn dĩ đang cầm hoa, nở nụ cười chờ anh xuất hiện.
Không ngờ anh lại lao đến như thế, suýt chút nữa khiến an ninh sân bay nghĩ rằng anh làm chuyện xấu, phải chạy theo anh.
Sau đó, khi nhìn thấy anh ôm cô gái nhỏ, họ mới nhận ra rằng đó là một sự hiểu lầm.
Tưởng Đạc ôm cô rất chặt, cả bó hoa trong tay cô đều bị anh bóp nát.
Lục U cũng ôm lấy anh, giờ phút đó cô cũng hiểu ra, Tưởng Đạc đã biết tất cả rồi.
Giấu giếm bao nhiêu năm nay, giấu luôn nỗi cô đơn.
…
“Lục U, chuyện trước đây chúng ta móc ngoéo còn tính không?” Bước ra khỏi sân bay, Tưởng Đạc hỏi cô.
“Chúng ta móc ngoéo nhiều chuyện lắm, hứa sẽ chia sẻ đồ chơi với nhau nè, hứa không đánh nhau nè, hứa cùng nhau đi học nè... nhiều lắm.”
“Chúng ta còn từng nói rằng sẽ mãi mãi ở bên nhau, đến ch.ết cũng không chia lìa.”
“Ớ, có sao?”
Tưởng Đạc duỗi ngón út ra: “Thế bổ sung thêm một cái nhé?”
Lục U mỉm cười, duỗi ngón út ra móc vào tay anh, đóng dấu, ngay giây tiếp theo, anh đeo một chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô.
Viên kim cương không lớn, nhưng lại rất đẹp.
Rất đẹp rất đẹp, đẹp đến mức khiến Lục U kinh diễm ở cả hiện tại và tương lai.
……
Nhiều năm sau.
Lục U bừng tỉnh sau một giấc mộng dài, mở mắt ra, ánh nắng ban mai mờ ảo chiếu vào phòng qua tấm rèm mỏng.
Nơi này là phòng ngủ của Tưởng Đạc ở Long Thành Dữ Hồ, là ngôi nhà hai người sống đã nhiều năm.
Lục U nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình, đã nhiều năm trôi qua nhưng gương mặt ấy vẫn tuấn tú, lại thêm vài phần cương nghị, trưởng thành.
“Ca ca! Dậy đi!” Lục U đẩy anh: “Đừng ngủ nữa!”
Tưởng Đạc ngái ngủ mở hé mắt ra, nhìn vợ đang mở to mắt, căng thẳng nhìn mình.
Anh vô thức ôm cô vào lòng, tay đặt lên miệng cô: “Đừng nghịch.”
“Thật đó, đừng ngủ nữa, vừa rồi em nằm mơ, rất thật đấy!”
Tưởng Đạc rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo, xách cái gối tới rồi nằm ngang ra: “Hửm?”
“Anh có nhớ tuần trước chúng ta đến công viên giải trí không, có một cửa hàng tên là "Sứ giả thời gian" ấy, em đã viết một bức thư cho quá khứ của mình, sau đó... sau đó hình như em thực sự nhận được bức thư đó rồi!”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, chúng ta thực sự đã trải qua một chút chuyện không giống với hiện tại!”
“Nó khác nhau thế nào?”
“Tựa như em đã thích anh từ hồi cấp ba, đến năm lớp Mười hai thì chúng ta ở bên nhau, sau khi lên đại học cũng dính chung một chỗ. Mãi cho đến năm ba đại học, anh nhận được thư nhập học từ Đại học Maryland thì chúng ta mới tạm xa nhau vài năm. Nhưng sau khi anh quay lại thì chúng ta đã kết hôn rồi, những chuyện sau này không xảy ra nữa. “
Tưởng Đạc giơ tay véo má Lục U: “Hiện thực thì Hứa Trầm Chu vẫn là mối tình đầu của em. Còn sau khi anh trở về thì vẫn đuổi theo em như một con cờ hó.”
Lục U thở dài, dù sao cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Nhưng giấc mơ này là quá thật!
Mà Tưởng Đạc thì bình tĩnh ôm cô vào lòng.
“Làm gì đấy?”
“Em đánh thức anh.”
“Thì sao?”
“Anh muốn chơi với em.”
“…”
Buổi chiều, Lục U đi đến cửa hàng của Sứ giả thời gian, nhưng vì sân chơi sẽ sớm bị phá bỏ nên nơi này cũng phải đóng cửa, bên trên đã dán giấy niêm phong rồi.
Lục U đứng trước cửa hàng, thất vọng một hồi lâu.
Không lâu sau, người đàn ông râu quai nón bất ngờ xuất hiện bên cạnh cô: “Hello, lại gặp nhau rồi.”
Vừa nhìn thấy anh ta, Lục U đã vội hỏi: “Thư của tôi đâu? Anh nói gửi về quá khứ, vậy đã gửi tới chưa?”
“Trời má, cô tin thật đấy à?” Người đàn ông cười hô hố: “Không phải chứ.”
“…”
Nhìn nụ cười trên mặt anh ta, trong lòng Lục U đột nhiên bùng lên một ngọn lửa không tên: “Lừa đảo đấy phải không! Tôi tới cục công thương tố cáo ông!”
“Này, đừng đừng, chỉ đùa thôi mà.” Người nọ túm lấy Lục U rồi nói: “Bức thư đã đến hay chưa không phải cô biết rõ nhất sao? Sao lại hỏi ngược lại tôi rồi.”
“Tôi đã mơ một giấc mơ, mơ thấy tôi thực sự đã nhận được bức thư này, nhưng hiện thực dường như không có quá nhiều thay đổi.”
Người đàn ông nói một cách đầy ẩn ý: “Không có gì thay đổi có lẽ bởi vì hiện tại chính là sự an bài tốt nhất của cô. Bất kể thế nào, kết quả cũng đều giống nhau.”
Câu nói “kết quả cũng đều giống nhau “ này dường như Lục Ninh trong mơ cũng từng nói ra.
“Nhưng giấc mơ đó là quá thật.”
“Có thể, đó chính là những chuyện đã từng xảy ra.” Râu quai nón tò mò nhìn cô: “Vậy, cô thích phiên bản nào hơn?”
“Câu hỏi kiểu gì thế.”
“Vậy thì đổi một cách hỏi khác, cô có muốn giấc mơ đó trở thành hiện thực không?”
Lục U nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Dù là mơ hay thật, mỗi phút mỗi giây tôi đều có anh ấy, cho nên... tôi không thể lựa chọn.”
Râu quai nón nhún vai: “Có lẽ đó là một thế giới song song, bởi vì những người đã định trước sẽ yêu nhau nên sẽ có từ trường thu hút lẫn nhau, kết quả cũng giống như vậy.”
“Vậy sao?”
Trong lúc Lục U suy nghĩ, người đàn ông nhìn Lục U, vừa cười vừa nói —
“Có lẽ, cô nên về nhà rồi.”
- -
Khi Lục U về tới nhà thì Tưởng Nhu đang cầm bút chì màu ngồi vẽ trong phòng khách.
Tưởng Đạc đeo tạp dề, đang nấu ăn trong bếp, mùi ớt hấp dẫn bay ra, anh đang làm món cá mà cô thích.
Tưởng Nhu thấy mẹ về, đang muốn gọi cô thì Lục U cười đưa tay lên môi, ý bảo cô bé đừng lên tiếng.
Tưởng Nhu hưng phấn gật đầu, sau đó theo mẹ vào bếp, chuẩn bị dọa bố.
Bọn họ nhón chân bước vào, đi tới sau lưng Tưởng Đạc, đang chuẩn bị hù thì không ngờ Tưởng Đạc đột nhiên quay lại, lớn tiếng “hù” một cái, làm Lục U sợ đến độ ba hồn bảy vía đều dọn nhà cả.
Thậm chí Tưởng Nhu còn bỏ chạy, nhảy lên ghế xô pha, cười khúc khích.
Lục U bất mãn dánh anh một cái: “Tự nhiên dọa người ta làm gì thế.”
Tưởng Đạc nắm tay cô kéo vào trong lòng: “Em cũng biết dọa người khác là không tốt sao?”
Anh ôm chặt eo cô, Lục U chỉ có thể xin lỗi: “Em xin lỗi mà.”
“Đợi tí nữa anh sẽ trừng phạt em.”
Tưởng Đạc buông cô ra, xoay người tiếp tục nấu ăn.
Cô dính vào lưng anh, gọi một tiếng: “Ca ca.”
“Ừm?”
“Em rất nhớ anh.”
Tưởng Đạc kiên nhẫn nói: “Đừng như thế, con gái còn đang ở bên ngoài đấy.”
“Em thích anh rất nhiều, anh trong giấc mơ, anh của hiện tại, anh trong từng phút từng giây...”
Đối mặt với lời thổ lộ đột ngột như vậy, Tưởng Đạc hơi bất ngờ: “Một lần nữa anh nghiêm túc khuyên em, đừng làm như vậy.”
“Cứ đấy.”
Tưởng Đạc dứt khoát ôm Lục U đặt lên trên bàn, Lục U thấy anh định làm thật thì vội vàng xin tha: “Em sai rồi, em sai rồi! Con gái còn ở bên ngoài đấy!”
Tưởng Đạc kiên nhẫn bế cô lên rồi lại đặt cô xuống.
Lục U nắm lấy tay anh, vui vẻ cười nói.
“Y hệt một đứa ngốc.”
Ngữ điệu Tưởng Đạc mang theo vài phần chiều chuộng bất đắc dĩ, vừa nắm tay cô vừa nấu ăn.
“Ca ca, đây có phải là tương lai anh muốn không?”
“Em nói xem.”
“Lúc học cấp ba và cả khi lên đại học, em cảm thấy em đã khiến anh khó chịu rất lâu.”
“Tự viết thư cho quá khứ của mình, sáng sớm đã lảm nhảm không ngừng, đều vì chuyện này sao?”
Tưởng Đạc không ngờ cô lại giữ trong lòng như vậy.
“Em chỉ hối hận, cực kỳ hối hận, đáng lẽ chúng ta nên ở bên nhau.” Cô dựa vào người anh rồi nói: “Khi còn bé, em rất thích anh. Nhưng không biết tại sao trong mấy năm đó em lại như một đứa ngốc, khiến anh tự mình buồn bã rất lâu. Sau này em nghe Hạ Minh Phi nói, vào ngày anh ra nước ngoài, dường như anh đã khóc ở sân bay... “
Ánh mắt Tưởng Đạc có chút cạn lời: “Anh không khóc.”
“Có.”
“Tuyệt đối không.”
“Được thôi, tốt nhất là không khóc.”
Nếu không trái tim Lục U sẽ đau đến ch.ết đi sống lại.
Tưởng Đạc nhìn cô, nghiêm túc nói: “Mặc dù yêu đơn phương có chút cay đắng, nhưng anh rất thích bản thân mình của khi đó.”
“Tại sao?”
“Khi đó, anh thích... bản thân mình thích em.”
Lúc này, Tưởng Nhu đứng ở cửa phòng bếp nói lớn tiếng: “Bố mẹ, hai người buồn nôn thật đấy!”
“Đi làm bài tập đi.” Tưởng Đạc lấy ra quyền uy của phụ thân đại nhân, chỉ vào cô bé: “Con không làm xong làm bài tập thì đừng nghĩ đến chuyện ăn cơm tối.”
Tưởng Nhu cong môi, xoay người đi ra ngoài, còn rất hiểu chuyện đóng cửa phòng bếp lại: “Hai người từ từ như vậy yêu đương đi, con còn lâu mới đói!”
Ánh sáng trong phòng bếp rất ấm áp, còn có ánh mắt dịu dàng của người đàn ông, Lục U không hề tiếc nuối.
Núi sông biển hồ, tình yêu và quá khứ...
Mặc kệ lựa chọn như thế nào, đó đều là sự an bài tốt nhất, cô và người thiếu niên yêu dấu sẽ mãi mãi yêu nhau.