Chương 2
Gần như có thể nói là thảm hại, Tiễn Diệp trở lại cửa nhà bếp, đem cái hộp thả xuống đất, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, dạ dày đều nhanh đảo lộn. Hắn không rõ vì sao mình phải phản ứng mạnh như vậy! Giống như thằng ngốc! Không giết người, không phóng hỏa, phải đi cũng không nhất định chật vật như thế này chứ!
“Tiễn Diệp, cậu làm sao vậy?” Lão Trịnh bất thình lình đẩy cửa ra, thấy Tiễn Diệp ở cửa lại càng hoảng sợ, vốn muốn hỏi hắn vì sao lâu như vậy mới về, nhưng thấy sắc mặt gần như trắng bệch của Tiễn Diệp thì sửa lại lời nói, “Sắc mặt của cậu như thế nào lại khó coi như vậy? Giống như trúng tà!”
Trúng tà? Tiễn Diệp mệt mỏi nở nụ cười, người đàn ông đó đó so với ma quỷ còn đáng sợ hơn.
“Xin lỗi, tôi … ” nhìn cái hộp trên mặt đất một chút, “Có người sai tôi đi cửa hông đem cá này đến, cho nên về chậm một chút! Xin lỗi!” Thành thật nhận lỗi, hơn nữa Tiễn Diệp mang theo khuôn mặt có chút khổ tâm, cho dù là ai cũng chẳng thể tức giận.
Lão Trịnh vốn không có ý định trách mắng hắn, vội vàng xua tay, “Không có việc gì! Bột mì đã có người đem tới rồi, cậu đem cá về vừa lúc, bên trong đang chờ dùng đấy!”
“Vậy là tốt rồi …” Tiễn Diệp mỉm cười thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu thực sự không có việc gì?” Nhìn vẻ mặt vẫn đang tiếp tục trắng bệch đến dọa người của hắn, lão Trịnh lại lo lắng.
Tiễn Diệp xoa xoa mồ hôi trên cằm, nói: “Không sao, yên tâm đi!” Nói xong định bụng vác cái hộp lên, bị lão Trịnh một tay đoạt lấy, nói cái gì cũng không cho hắn cầm nữa. Tiễn Diệp không thể làm gì hơn, liền ôm lấy hai bao bột mì đi theo sau vào nhà bếp.
Nửa giờ sau, Tiễn Diệp cắt phải tay lần thứ tư, kĩ thuật dùng dao của hắn tốt lắm, hoàn toàn có thể so tài cùng bậc thầy, chẳng qua là không khống chế được chuyển động khiến chính mình cũng phải cười nhạo bản thân.
“ch.ết tiệt!” Nhíu nhíu mày, không hề kinh động đến bất cứ ai, hắn đưa ngón tay vào miệng ʍút̼ một cái, đảm bảo không còn thấy máu sau đó đổi tay tiếp tục thái dưa chuột thành sợi. Từ khi tay phải bị thương, hắn đã quen dùng tay trái làm việc rồi.
“Oh! Good!” Một vị đầu bếp tóc vàng người Mỹ chỉ vào dưa chuột Tiễn Diệp thái mà giơ ngón tay cái lên.
Tiễn Diệp mỉm cười, đây là hắn dùng máu “đổi lại” mới được, có thể không tốt sao?
Bên kia, bánh ga-to của lão Trịnh cũng đã được rồi, ông gọi Tiễn Diệp đến xem, hắn liền để dưa chuột đã thái xong sang một bên rồi đi tới.
Đích thật là một chiếc bánh vô cùng đẹp, tổng cộng gồm ba tầng, dùng bơ tươi cùng trái cây trang trí vừa tuyệt vời vừa đồng đều, ở tầng trên cùng là một con phượng hoàng đuôi thật dài *.
Tiễn Diệp thở nhẹ một tiếng, thật đẹp! Giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
“Thế nào?” Lão Trịnh dường như đối với tác phẩm này của mình rất hài lòng.
“Vâng! Dùng phượng hoàng trang trí bánh ga-to thực sự là hiếm thấy — ” Tiễn Diệp nhìn chằm chằm đôi mắt màu đỏ của con phượng hoàng, nói.
“Bởi vì khách hàng lần này rất yêu thích phượng hoàng, ông chủ đặc biệt điều tr.a được như vậy, cho nên mới mất cả buổi suy nghĩ muốn lấy lòng người ta, cuối cùng nửa tháng trước đã bảo tôi tập làm!”
Khách hàng? Tiễn Diệp nhíu mày một chút …
“Này! Tiểu Trương, chữ trên bánh đã viết xong chưa? Nghìn vạn lầm đừng phạm sai lầm đó! Bằng không thì chúng ta sẽ ch.ết rất thảm!” Lão Trịnh quay đầu kêu một tiếng.
“Yên tâm đi anh Trịnh! Tôi cũng đã kiểm tr.a ba lần rồi! Happy birthday to Mr … ”
Một chữ cuối cùng Tiễn Diệp không nghe rõ, bởi vì cửa nhà bếp đột nhiên bị đẩy ra.
“Mang bánh cho khách được chưa?”
“Được rồi!” Lão Trịnh trả lời một tiếng.
“Gọi người đẩy qua đi! Bếp trưởng cũng phải đến.”
Lão Trịnh cởi tạp dề dính chút bột ra thay tạp dề nửa người mới vào, vỗ vỗ vai Tiễn Diệp, “Cậu theo tôi cùng đi chứ!”
Mặc dù trong nháy mắt có chút chần chừ, nhưng cuối cùng Tiễn Diệp vẫn gật đầu một cái. Không có lý do gì để từ chối, không phải sao?
Cẩn thận từng tí mà đẩy chiếc bánh vĩ đại, Tiễn Diệp cùng lão Trịnh đi theo sau người đàn ông ban nãy. Tiễn Diệp vẫn cúi đầu, trên mặt cũng nhìn không ra biểu tình đặc biệt gì, nhưng khóe miệng khẽ cong lên khiến hắn nhìn qua có vẻ hơi bất an.
“Cậu có khỏe không? Thực sự không sao chứ?” Lão Trịnh, sau khi len lén quan sát vẻ mặt hắn lần thứ ba, rốt cục mở miệng hỏi.
Tiễn Diệp ngẩng đầu, mỉm cười, “Không sao.”
Lão Trịnh vốn đang muốn hỏi lại gì đó, sau khi thấy được dáng vẻ tươi cười của Tiễn Diệp thì lại quên mất. Nụ cười của Tiễn Diệp phảng phất có thể khiến cho người ta thấy an tâm, khiến cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
Khi ba người đi tới buổi tiệc ngoài trời, toàn bộ vườn hoa gần như sáng rực một mảnh, đèn chiếu sáng đặc biệt được mang ra khiến cho bên ngoài cùng bên trong đều sáng như nhau. Ánh sáng mãnh liệt khiến cho hai mắt Tiễn Diệp có điểm khó chịu, hắn xém chút nữa muốn tháo kính ra để che mắt, nhưng vẫn nhịn xuống.
“A! Bánh ga-to đã đến!”
“Thật đẹp nha!”
“Bánh ga-to đẹp quá đi –”
Tiếng trầm trồ nổi lên, Tiễn Diệp đẩy chiếc bánh đi theo lão Trịnh. Sau khi được lão Trịnh ra hiệu bảo có thể để bánh ở một chỗ, Tiễn Diệp cúi đầu đứng ở phía sau ông ta.
“Cận, bánh ga-to của anh thật đẹp nha!’ Trong đám đông có người nói một câu.
Tiễn Diệp nhận thấy tiếng nói kia rất quen thuộc, hắn nhớ lại hẳn là người vừa mới gặp.
“Ừ … hoàn toàn chính xác.” Thanh âm mang theo ý cười vang lên, thậm chí còn có thể nghe ra một loại cảm giác trào phúng trong đó.
Cái này không giống như là phản ứng cần phải có khi thấy một cái bánh ga-to đi?
Tiễn Diệp run sợ một chút, hơi ngẩng đầu, quả nhiên thấy được chủ nhân của tiếng nói.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau trong nháy mắt, Tiễn Diệp thoáng cái cứng người.
Người đàn ông kia, y đang dùng một loại ánh mắt vô cùng mờ ám mà nhìn hắn.
Chế giễu … châm chọc … hưng phấn … khinh thường … Tiễn Diệp không hiểu, hắn bây giờ chỉ có một loại cảm giác, đó là vết thương ở sâu trong nội tâm một lần nữa bị xé ra, cảm giác rỉ máu tàn khốc.
Cận Sĩ Triển, tại sao? Sao lại ở chỗ này gặp phải người đàn ông ấy —
Nhớ đến chiếc bánh, vậy hôm nay hẳn là sinh nhật y rồi. Tiễn Diệp nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác, ở trong lòng đem ngày hôm nay gọi là ” một ngày khốn khổ”.
Cận Sĩ Triển từ trong vòng vây của mọi người đi tới trước chiếc bánh, nhìn thoáng qua con phượng hoàng ở phía trên, nhếch khóe miệng lên cười cười, đem tầm mắt hướng về phía lão Trịnh cùng người phía sau ở bên cạnh ông ta.
” Anh là người làm chiếc bánh này sao?” Y hỏi một câu.
Những lời này sẽ khiến người ta sinh ảo giác, suy cho cùng là đang hỏi lão Trịnh hay đang hỏi Tiễn Diệp? Nhưng thân là người làm ra bánh ga-to lão Trịnh đương nhiên tiếp lời Cận Sĩ Triển.
Tiễn Diệp tiếp tục cúi đầu, bên tai là tiếng lão Trịnh cùng Cận Sĩ Triển nói chuyện với nhau, nhưng hắn hoàn toàn không biết bọn họ đang nói cái gì. Hắn thầm nghĩ rời khỏi chỗ này nhanh một chút, chỉ cần có thể nhanh li khai, đi nơi nào cũng không có gì quan trọng!
“Vậy cắt bánh đi!” Sau khi cùng lão Trịnh nó vài câu, Cận Sĩ Triển gật đầu ra hiệu.
Thiếu niên bên cạnh y cười nói: “Này! Chưa thổi nến và ước một điều mà đã cắt bánh thì không tốt lắm đâu!”
Cận Sĩ Triển cười cười, “Nguyện vọng thì phải dựa vào chính mình thực hiện, đâu phải chỉ cần thổi mấy ngọn nến là có thể đạt được. Cắt đi!”
“Thật không chịu nổi anh! Anh cắt?”
Lắc đầu, Cận Sĩ Triển dùng cằm chỉ chỉ hướng Tiễn Diệp cùng lão Trịnh, “Tới đi.”
Lão Trịnh vừa mới chuẩn bị đi tới lấy dao, Cận Sĩ Triển nhíu mày một chút, “Tôi là gọi cậu ta đến cắt.” Ánh mắt tránh lão Trịnh mà rơi thẳng tới trên người Tiễn Diệp ở phía sau không xa.
Tiễn Diệp cắn môi một chút.
Tầm mắt của mọi người đều hướng tới Tiễn Diệp, người đàn ông bình thản này trong nháy mắt dường như đã khiến cho tất cả phải chú ý.
Muốn nhìn một chút xem hắn có cái gì đặc biệt. Đây là suy nghĩ trong lòng mọi người, trong ánh mắt cũng xen lẫn một loại cảm giác giống như nghi ngờ, soi mói.
Mà loại ánh mắt này là loại Tiễn Diệp ghét nhất. Hắn không có gì đặc biệt, bình thường đến không thể bình thường hơn nữa! Chỉ là một người bình thường mà thôi.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Không nghe thấy sao? Có phải muốn tôi đích thân đến mời cậu không?” Trong giọng nói của Cận Sĩ Triển mang theo phần nào ý cười xấu xa khiến Tiễn Diệp nhíu nhíu mày, sự lãnh đạm từ trước tới nay bắt đầu dần dần tan rã, thay vào đó là một loại tâm tình khác.
“Tiễn Diệp … ” Lão Trịnh khe khẽ gọi hắn một tiếng, giọng nói tràn ngập lo lắng.
Nếu như hiện tại rời khỏi đây, lão Trịnh cùng A Cường đều có thể sẽ khó xử. Sau khi hiểu rõ, Tiễn Diệp khẽ nhắm mắt, lúc ngẩng đầu lên trong mắt đã tràn đầy an tĩnh.
Dùng ngón giữa đầy kính lên một cái, Tiễn Diệp đi tới trước chiếc bánh ga-to, tiếp nhận dao từ thiếu niên bên cạnh Cận Sĩ Triển. Trong lúc nhìn thoáng qua cậu ta, hắn liếc mắt một cái, phát hiện thiếu niên này quả thật trông … có chút giống người kia. Thất thần trong nháy mắt, hắn ngay lập tức thu hồi tâm tư, hỏi cậu ta: “Muốn cắt ở đâu?” Cũng chẳng thèm nhìn Cận Sĩ Triển lấy một cái.
Cận Sĩ Triển khẽ nhướn mày.
“Ưm … ” thiếu niên hình như đang cân nhắc, nhưng ánh mắt lại đang đánh giá Tiễn Diệp, hiện tại đối với cậu ta, lực hấp dẫn của người đàn ông thanh tú này còn lớn hơn cả chiếc bánh trước mặt.
Nhưng Cận Sĩ Triển ở bên cạnh lại mở miệng trước, mặc dù vẫn bị người ta không đếm xỉa đến, nhưng y cũng có vẻ rất hài lòng, đến gần Tiễn Diệp một chút, nói ” Tôi muốn con phượng hoàng kia.”
Con phượng hoàng kia, căn bản là cái đĩa nho nhỏ này không có khả năng chứa nổi nó, không phải sao?
“Này! Cận, anh làm cái gì đấy?” Thiếu niên bắt đầu vì cử chỉ giống như là cố tình làm khó của y mà bất bình. Quan hệ của cậu ta với Cận Sĩ Triển dường như không tầm thường.
Cận Sĩ Triển không trả lời, tiếp tục nhìn Tiễn Diệp một tay cầm dao một tay cầm chiếc đĩa màu trắng. Đối phương cũng cảm giác được ánh mắt của y từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi mình, nhưng hắn cũng không hề có ý giải thích hay đáp lại. Xung quanh bắt đầu nảy sinh rối loạn nho nhỏ, bọn họ đương nhiên sẽ không hiểu hành động phản kháng của Tiễn Diệp là vì cái gì?
“Tiễn Diệp!” Lão Trịnh gọi tên hắn. Tiễn Diệp đột nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua con phượng hoàng tinh xảo kia, trong lòng thầm nói: Lão Trịnh, xin lỗi!
Sau đó giơ tay chém xuống, cắt rơi … cái đầu phượng hoàng!
“Ah~~” Có người phát ra thanh âm khe khẽ, tất cả mọi người lấy làm kinh hãi. Lão Trịnh cũng ngây dại cả người, khi phản ứng kịp thì bánh ga-to chỉ còn lại thân phượng hoàng, nhìn thế nào cũng không được tự nhiên.
Phượng hoàng rơi xuống đất còn không bằng con gà, đầu phượng hoàng rơi xuống đất … cùng lắm là như cái đầu gà mà thôi!
Tiễn Diệp xoay người đem cái đĩa chứa “đầu gà” đưa tới trước mặt Cận Sĩ Triển, sau đó bởi vì chênh lệch chiều cao, hắn lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn thẳng người đàn ông này, mặt không chút thay đổi lạnh lùng nói một tiếng: “Cầm lấy đi!”
“Oa!” Thiếu niên bên cạnh Cận Sĩ Triển trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tiễn Diệp.
Cận Sĩ Triển hạ tầm mắt, cùng Tiễn Diệp im lặng đối mặt. Bọn họ chẳng ai né tránh ánh mắt của đối phương.
Cuối cùng, y vẫn nhìn nhưng đã đi tới tiếp nhận đĩa nhỏ trong tay Tiễn Diệp, mà sau khi đĩa bị lấy đi thì ngay lập tức Tiễn Diệp buông dao xuống, xoay người nhanh chóng rời khỏi nơi này. Lúc đi ngang qua người lão Trịnh, hắn nói một tiếng xin lỗi, sau đó không đợi cho đối phương có bất kì câu trả lời nào đã đi, chẳng hề quay đầu lại.
Cái này dường như đúng là chuyện rất kì quái.
“Anh cùng anh ta có quan hệ gì?”
Nhìn bóng lưng Tiễn Diệp ly khai, Cận Sĩ Triển lộ ra một mạt cười khẽ, “Cậu làm sao biết tôi cùng cậu ta có quan hệ?”
“Tôi xin anh! Ánh mắt người ta nhìn anh lúc cuối cùng giống như là hận không thể chém đầu anh như chém cái đầu gà trên đĩa!”
Cận Sĩ Triển không nói gì, chẳng qua là cười một tiếng. Y cũng khó hiểu, cậu ta thực sự cũng sẽ có biểu tình như thế sao? Thế nhưng chỉ như thế này thì còn chưa đủ!
“Tôi cùng cậu ta không có quan hệ gì!”
“Vậy anh hiện tại muốn đi đâu?” Người phía sau gọi Cận Sĩ Triển lại, “Tiệc rượu của anh còn chưa có kết thúc mà!”
Cận Sĩ Triển cũng không quay đầu lại, nói: “Tôi cùng cậu ấy không có quan hệ nên bây giờ muốn đi phát sinh chút quan hệ với người ta, tiệc rượu còn lại giao cho cậu đấy!”
“Anh làm cái gì hả?” Thiếu niên hổn hển, sau cùng mắng một câu: “Cầm thú!”
Bóng dáng Cận Sĩ Triển đã không thấy nữa rồi.
—–
*Hết*