Chương 3
Trên hành lang thẳng tắp, tiếng bước chân dồn dập từ từ đến gần, càng ngày càng vang, càng ngày càng cấp bách. Tiễn Diệp giống như có mãnh thú đuổi ở sau lưng, không dám quay đầu, lại càng không dám dừng lại, đó chính là loại cảm giác hắn đang có. Không có cách nào lừa gạt chính bản thân mình, hắn biết rõ mình hiện tại đang sợ hãi.
Người đàn ông kia dường như đại diện cho một đoạn quá khứ xấu xa của bản thân, thấy được y, thứ gì đó trong hắn ngyên bản đã bị vùi lấp lại một lần nữa bị phơi bày.
Tâm, bắt đầu buồn bực bất an. Như vậy, căn bản không giống hắn, không giống Tiễn Diệp.
Chờ cho đến khi Tiễn Diệp từ trong tư tưởng của bản thân mà lấy lại tinh thần thì mới phát hiện mình đã đi qua phòng nghỉ, hắn phải quay lại thay y phục thì mới có thể rời đi. Không thể tránh được, buộc phải quay về, nhưng mà vừa mới xoay người lại thì đâm phải một bức “tường” mang theo nhiệt độ cơ thể, tâm cứng lại, trong bóng đêm, ngẩng đầu thấy được khuôn mặt Cận Sĩ Triển, Tiễn Diệp vô ý thức lùi về phía sau một bước, gần như một loại bản năng.
Thấy được động tác của hắn, Cận Sĩ Triển khẽ cười, một tay đem Tiễn Diệp đặt tại trên tường làm cho đối phương hầu như không có cơ hội phản kháng. Dáng người chênh lệch quá lớn, Tiễn Diệp cao 177cm, mà Cận Sĩ Triển xấp xỉ 190cm.
Lưng dán vào bức tường lạnh buốt, Tiễn Diệp cảm thấy bản thân đang bắt đầu nổi gai ốc.
Cận Sĩ Triển vươn hai tay đem Tiễn Diệp vây ở trong phạm vi của y, tạo nên một tư thế có chút mờ ám, cúi đầu nhìn đối phương, nói một câu: “Đã lâu không gặp.”
Tiễn Diệp quay đầu, không nói gì, cũng không biểu lộ một chút cảm xúc nào.
” Cậu sao lại gầy thành như thế này?” Đây là nghi vấn của Cận Sĩ Triển sau khi nhìn đến cái cắm mảnh khảnh của Tiễn Diệp.
Tiễn Diệp nhíu mày, không có cách nào đem chuyện này lý giải thành sự quan tâm của Cận Sĩ Triển, như vậy sẽ làm hắn cảm thấy chán ghét.
“Tránh ra!” Hắn đưa tay đẩy người đang chắn ở phía trước, nhưng bằng khí lực của hắn thì không có khả năng đẩy được một ngọn “núi”như y.
“Thế nào? Sợ tôi?” Cận Sĩ Triển có điểm nghiền ngẫm hỏi.
“Có một số chuyện tôi không muốn nói lại lần thứ ba, tránh ra!” Tay kia của Tiễn Diệp gắt gao siết thành nắm đấm.
“Không cần lạnh nhạt như thế chứ?” Cận Sĩ Triển thoáng nhướn mày, khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo một tia lãnh khốc, “Dù sao tôi cũng là người đàn ông đầu tiên của cậu … ” nửa câu sau bị Tiễn Diệp vung nắm đấm cắt ngang, y bắt được cú đấm của Tiễn Diệp, nắm trong tay, nhìn đôi mắt dài nhỏ phía sau cặp kính. Thân thể cứng đờ cùng hận ý trong mắt Tiễn Diệp đều nói rõ hắn hiện tại đang phẫn nộ! Vô cùng phẫn nộ.
Phát hiện này làm cho Cận Sĩ Triển thấy hứng thú nổi lên, y lần đầu tiên chứng kiến người đàn ông kêu Tiễn Diệp này bày ra vẻ mặt như thế. Mặc dù số lần bọn họ tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng trước đây lúc ở trên giường, y cho rằng người này này thật yếu đuối.
Là cái gì đã thay đổi hắn? Vì sao hắn lại ở đây? Nghĩ đến mấy vấn đề này, Cận Sĩ Triển thấy tất cả tựa hồ không còn buồn chán như trước nữa. Y cúi đầu ghé sát vào bên tai Tiễn Diệp: “Hôm nay tôi mới biết được cậu là người nóng nảy đó.”
Tiễn Diệp nhắm mắt, cắn răng, mím chặt môi, thậm chí ngay cả hô hấp cũng đình chỉ, bởi vì quanh mũi tất cả đều là hơi thở của Cận Sĩ Triển, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn quả thực nhận ra được vị đạo của người đàn ông này, dẫu sao …
“Làm sao vậy?” Tiễn Diệp không hề có phản ứng khiến Cận Sĩ Triển cảm thấy có chút không thú vị, hiếm khi thấy có chút hứng thú gì đó, “Không phản kháng sao?” Hé miệng ɭϊếʍƈ vành tai của Tiễn Diệp mà nói, còn cố ý làm ra âm thanh rất khiêu gợi.
Tiễn Diệp mạnh mẽ mở mắt ra, vung tay lên muốn cho Cận Sĩ Triển một cái bạt tai, nhưng không ngờ bị đối phương trước một bước bắt được tay đặt trên tường, sức lực lớn vô cùng.
Nhưng mà đó là cánh tay bị thương của hắn, Cận Sĩ Triển đã nhận ra sự khác biệt trong lòng bàn tay, vết sẹo gồ ghề, dùng đầu ngón tay cũng cảm thấy được. Loại trình độ này, thiếu chút nữa là tàn phế. Có phần sửng sốt, y hỏi: “Tay làm sao vậy? Ai làm?”
“Quản cái rắm nhà anh!” Tiễn Diệp cố sức rút tay về, hắn rất ít mắng chửi thô tục, hôm nay xem như là phá giới. Nhưng Cận Sĩ Triển không biết.
“Hay là –” y nheo mắt nhìn Tiễn Diệp, nói ra suy đoán trong lòng ” Tay cậu như thế này bởi vì ly khai Niếp Phong Vũ phải không?”
Không nghe thấy phản bác, Cận Sĩ Triển càng thêm khẳng định phỏng đoán của bản thân, người này đã tự do rồi sao?
“Hay là Niếp Phong Vũ không cần cậu nữa? Hắn chưa bao giờ muốn lưu lại một phế nhân bên cạnh mình –”
Tiễn Diệp vẫn không nói gì, nhưng cơ mặt không cách nào nén co giật đều đang chứng minh hắn cũng không phải không có cảm giác. Nhưng mà, vì sao không phản kháng? Cận Sĩ Triển muốn biết cực hạn của hắn là ở đâu? Bỗng một ý tưởng tàn nhẫn xuất hiện trong đầu y.
“Này! Cậu ta rất giống Nguyên Chiến Dã phải không?”
Tiễn Diệp đột nhiên nâng đầu gối công kích phần bụng Cận Sĩ Triển, lực đạo to lớn tạo ra một trận kình phong. Cận Sĩ Triển sau khí né tránh thì lùi một bước về phía sau, còn chưa ổn định thân mình, đợt tấn công tiếp theo của Tiễn Diệp đã tới rồi, chân đá hung ác quét ngang qua khiến y vô thức mà lựa chọn phương pháp né tránh nhanh nhất, hai tay chống xuống đất trực tiếp lộn ngược ra sau một vòng, cuối cùng rơi xuống ngoài phạm vi công kích của Tiễn Diệp.
Nhưng mà âu phục cùng giày da thật sự là không thích hợp để thực hiện loại động tác yêu cầu kĩ thuật cao này.
Cận Sĩ Triển đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên tay, diện vô biểu tình mà nhìn Tiễn Diệp.
“Cho dù tôi là phế nhân cũng không tới phiên anh quản!” Nâng kính mắt lên một chút, Tiễn Diệp từ bên cạnh Cận Sĩ Triển trực tiếp đi qua.
Không có ngăn cản, Cận Sĩ Triển thậm chí cũng chưa hề quay đầu lại. Thẳng cho đến khi tiếng bước chân xa dần của Tiễn Diệp biến mất hẳn, y hơi hơi nghiêng đầu, nở nụ cười.
“Tiễn Diệp, cậu đúng là đã cho tôi một món quà sinh nhật không tệ đó.”
Đi tới góc không người, Tiễn Diệp tựa ở trên tường, gần như mất đi khí lực toàn thân, chậm rãi theo mặt tường trượt xuống dưới, thở hổn hển thật sâu, vẫn nhịn đến bây giờ, khi chỉ có một mình mới có thời gian thở gấp một hơi, đây đã là thói quen cả đời này của hắn.
Đau đớn từ lòng bàn tay liên tục truyền khắp toàn thân, thân thể đã thật lâu không vận động qua có phần cảm giác càng yếu kém, đưa tay che dạ dày đau âm ỷ, hắn hiểu rõ, mình đã không còn là Tiễn Diệp trước đây nữa.
Không ai biết Tiễn Diệp trước kia, không ai hiểu Tiễn Diệp trước kia, ngoại trừ người đàn ông đó … ngoại trừ Cận Sĩ Triển!
Ý thức bắt đầu mơ hồ, khí lực đều đã bị dùng hết, ngay cả một vật có thể chống đỡ hắn lên cũng không có.
“Làm sao vậy?”
Mơ hồ nghe thấy dường như có người đang gọi hắn, Tiễn Diệp không muốn ngẩng đầu, nếu có người nguyện ý đưa hắn đi bệnh viện cũng tốt, hoặc là, để hắn như vậy ch.ết ở chỗ này … cũng được …
“Ách! Thực sự là tự tìm phiền toái! Tôi cũng không phải là người tốt gì cho cam!”
Thở dốc, rên rỉ, thét chói tai …
Người kia là ai? Hết thảy đều trở nên xa lạ, chỉ có đau đớn của thân thể mới là căn cứ duy nhất chứng tỏ sự sống.
Hắn đang sa ngã, bởi vì không có ai ở đây ư …
” Cậu … gọi là Tiễn Diệp à?” Kẻ đang liên tục trừu sáp trên người hắn ghé vào lỗ tai hắn hỏi, thanh âm bởi vì dục vọng mà trở nên khàn khàn, nhưng vẫn không có cách nào che dấu sự hờ hững ở nơi sâu nhất.
Đó là tạm thời thỏa mãn dục vọng sau những trò tiêu khiển vô vị.
Trả lời hắn chính là thanh âm bị va chạm mà vụn nát, ngay cả hô hấp cũng gián đoạn, hai chân vô lực không thể khép lại bị tách ra ở hạn độ lớn nhất, hắn chán ghét cái tư thế ɖâʍ đãng này.
Nhưng đây chính là hắn, người hắn chán ghét nhất … chính là bản thân hắn.
Hắn là ai? Đầu óc đã không có cách gì suy nghĩ …
“Tiễn Diệp …” Nâm nhân phía trên dường như đang dò xét mà gọi một tiếng.
Tiễn Diệp? Thì ra hắn gọi là Tiễn Diệp …
Lúc tỉnh lại, trong đầu Tiễn Diệp có vài giây đồng hồ trống rỗng, ánh đèn trên đỉnh đầu lờ mờ lại khiến hắn cảm thấy chói mắt, giật giật ngón tay, hắn biết mình không phải đang nằm ở trên giường nhà mình.
Ga giường trơn nhẵn mềm mại, chỉ cần nhẹ lướt qua cũng có thể cảm giác được sự nhẵn nhụi của vải vóc, nằm ở trên đó quả thật có thể nói là một loại hưởng thụ xa xỉ. Trong không khí có hương vị cà phê nhàn nhạt, hắn đã thật lâu không có ngửi qua.
Không phải nhà của hắn, cũng không phải bệnh viện. Thế đấy … nhắm nhắm đôi mắt mệt mỏi, ch.ết tiệt! Làm sao lại có nước mắt?
Cận Sĩ Triển vẫn ở trong phòng, y ngồi trên sô pha ở cách giường không xa, chiếc sô pha màu đen to lớn có thể cho phép y tùy ý giang dài tứ chi, bày ra bất kì tư thế thoải mái nào mà y muốn. Y là qua thật lâu mới phát hiện mình hiện tại đang ngồi ở vị trí có thể thấy rõ ràng người đang nằm ở trên giường, hoặc có thể nói là theo dõi …
Người kia mặc áo sơ mi màu trắng cùng quần âu màu đen, an tĩnh nhắm hai mắt, một nửa mái tóc tản ra trên ga giường, một nửa che khuất hai mắt, hai chận thon dài bởi vì động tác trong lúc mơ ngủ của hắn mà hơi hơi giơ lên, đường con nơi mông như ẩn như hiện, mà y cũng thấy rõ trên mặt nam nhân thoáng biểu hiện thống khổ, vẻ mặt như thế, tựa hồ như thật lâu trước đây đã từng trông thấy qua.
Khi bọn họ làʍ ȶìиɦ … có lẽ gọi là làʍ ȶìиɦ cũng không bằng, chẳng qua là phát tiết, đơn giản cắm vào cùng bắn ra, hắn cũng từng lộ ra biểu tình này, không chỉ là thống khổ đơn thuần.
Y thậm chí ngay cả việc hắn có bắn tinh hay không cũng không rõ ràng lắm.
Đây là quan hệ giữa y và Tiễn Diệp, nghe ra thậm chí có chút đáng hổ thẹn. Nhưng y là Cận Sĩ Triển, với y mà nói không có gì là không có khả năng, y muốn thì nhất định phải có được, ngoại trừ một lần đó, điều y đạt được lại không phải thứ y muốn, mà là …
Đáy lòng tuôn ra một tia không vui, Cận Sĩ Triển quay đầu, y cảm thấy chán ghét bản thân.
“Ưm … ” Người trên giường phát sinh một tiếng rên rỉ rất nhẹ.
Cận Sĩ Triển quay đầu lại nhìn hắn, phát hiện tay hắn giật giật, sau đó lại anh tĩnh như cũ.
Lúc nào cũng an tĩnh như thế! Tựa như một người không có linh hồn. Ý thức được điểm này, Cận Sĩ Triển nhíu nhíu mày, hình dáng phản kháng vừa rồi của Tiễn Diệp lại hiện lên trong đầu y.
“Tỉnh?” Y hỏi một tiếng.
Tiễn Diệp chờ cho nước mắt dần biến mất mới trợn mắt, nguyên lai đau đớn đã tiêu thất rồi, nhưng mà thân thể vẫn là thật lạnh. Sau khi cố gắng gom lại một chút sức lực, hắn chậm rãi ngồi dậy, nhanh chóng quét mắt một vòng quanh phòng, nội thất sang trọng đến xa xỉ, nói là cung điện cũng không sai, chính là phong cách hắn ghét nhất. Xác định xong điểm ấy hắn mới đem tầm mắt dừng lại trên người Cận Sĩ Triển.
Hai người diện vô biểu tình mà đối mặt với nhau.
Mãi cho đến khi Cận Sĩ Triển bày ra bộ dáng tươi cười châm chọc hỏi: “Có phải tôi hẳn là phải cởi hết quần áo của cậu, sau đó nằm bên cạnh mới có thể làm cho cậu lộ ra vẻ mặt khác?”
Tiễn Diệp thản nhiên nhìn y một cái, chuyển tầm mắt, “Không cần thiết phải thế.”
“Có đúng hay không cho dù tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở chỗ của người khác cũng chưa bao giờ sợ hãi?” Đối với thái độ của hắn, Cận Sĩ Triển cũng không tỏ thái độ nhiều lắm.
Sợ hãi? Khóe miệng Tiễn Diệp khẽ nhếch lên một chút nhưng tựa hồ sự thay đổi đó cũng khó nhìn ra, hiện tại người lạ so với cái người trước mắt này còn tốt hơn nhiều lắm. Hắn đưa tay sờ sờ bụng mình, trong người vẫn rất lạnh, muốn rời đi.
“Thân thể cậu đã xảy ra chuyện gì?”
Khi hắn xuống giường, Cận Sĩ Triển đột ngột hỏi.
Tiễn Diệp không nói gì, tìm kiếm giày của mình.
“Trước kia cảm thấy khuôn mặt của cậu coi như là ôn nhuận, hiện tại như thế nào — ”
“Mặc kệ chuyện của anh!” Khẽ quát một tiếng, Tiễn Diệp rốt cục lộ ra biểu tình căm giận, gần như là trừng mắt với Cận Sĩ Triển. Cái trừng mắt này khiến cho Cận Sĩ Triển bật cười.
Biến thái! Tiễn Diệp mắng một câu, theo thói quen mà đấy đẩy mắt kính, tay vừa mới nhấc lên mới phát hiện nguyên lai mình không đeo kính. ch.ết tiệt!
“Cậu đang tìm cái này sao?” Cận Sĩ Triển chẳng biết từ đâu lôi ra một cặp kính, sau khi đeo lên mới phát hiện độ cũng không phải là nặng lắm, trong phạm vi người thường có thể chịu được.
Người đàn ông dã tính bởi vì đeo kính mà trở nên nhã nhặn, nhưng vẫn là không có cách nào che dấu cái loại nhãn thần dã thú này.
Tiễn Diệp mặt như màu đất.
Không hề để ý đến người trước mặt, trực tiếp đi về phía cửa. Cận Sĩ Triển cũng không ngăn trở, nhìn Tiễn Diệp đi tới trước một cánh cửa rồi đẩy ra, vài giây sau lại đóng lại rồi quay về.
“Thế nào?” Cận Sĩ Triển nhếch miệng lên xấu xa mỉm cười, ” Không phải muốn đi WC sao?”
Tiễn Diệp đứng ở giữa phòng, phòng lớn đến đáng sợ, gần như không có bất cứ thứ gì để hắn dựa vào, hai tay run lên, lòng bàn tay nắm chặt đến phát đau, hắn đã thật lâu không có bị “kích thích” như thế này!
Cận Sĩ Triển từ ghế sô pha đứng lên, chậm rãi đi tới chỗ Tiễn Diệp, bóng người cao to trên mặt đất trở lên càng lớn, cảm giác đủ áp bách.
Tiễn Diệp không hề động.
Cận Sĩ Triển đem kính tới, mang đến trên mũi Tiễn Diệp, lúc thu tay về, đầu ngón tay theo mũi hắn đi xuống, động tác cực kì mờ ám.
Tiễn Diệp hơi hơi ngẩng đầu, khuôn mặt Cận Sĩ Triển rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.
Không hề biểu cảm, không có nhãn thần, thậm chí khiến cho người ta nghĩ ngay cả hô hấp cũng không có, hắn an tĩnh chờ động tác tiếp theo của Cận Sĩ Triển.
Hơi hơi nhíu mày, rất nhiều ý niệm nhanh chóng hiện lên trong đầu Cận Sĩ Triển, sau đó hai tay chế trụ vai Tiễn Diệp, không chút nào mất sức bao vây bờ vai mảnh khảnh, cúi đầu, tại bên tai Tiễn Diệp ái muội nói: “Không muốn theo tôi ôn lại chuyện xưa sao?”
Bọn họ trong lúc đó, hồi ức duy nhất không phải chính là dục vọng sao?
Khóe miệng Tiễn Diệp giật giật, ngực chậm rãi phập phồng.
Không nhận được sự đáp trả của hắn, Cận Sĩ Triển dường như chưa từ bỏ ý định, dùng môi nhẹ nhàng vỗ về bên tai Tiễn Diệp: ” Cậu rất mẫn cảm, chỉ cần bị chạm vài cái là thắt lưng liền mềm xuống … chân của cậu thích kẹp chặt thắt lưng của tôi, còn có thể vô ý thức mà cọ sát … ” Cận Sĩ Triển dùng toàn bộ trí óc tìm kiếm tất cả những thứ liên quan đến Tiễn Diệp trong trí nhớ, mặc dù ít đến thảm hại.
“Cậu thích nhất là cảm giác phía sau, lúc tôi cắm vào cậu luôn luôn nắm chặt ga giường, thắt lưng cũng căng thẳng … ”
Trời ạ! Chính y cũng không biết thì ra mình nhớ được nhiều như vậy!
“Mỗi khi bị tôi cắn ở trên lưng, phía dưới cậu lúc nào cũng siết rất chặt … ”
Hai tay cảm nhận được sự run rẩy của người bên dưới, Cận Sĩ Triển thấy rất có cảm giác thành tựu.
“Khi cậu kêu thì thích cắn môi. Là sợ khiến tôi biết cậu tại dưới thân tôi đạt được khoái cảm sao?” Vành tai Tiễn Diệp chậm rãi biến hồng, giống như màu sắc của cánh hoa vậy, phát hiện tình huống này, Cận Sĩ Triển suýt chút nữa là cái gì cũng không cần, muốn há miệng cắn một cái, cổ áo lại đột nhiên bị kéo, giây tiếp theo, môi Tiễn Diệp đã trực tiếp dán trên môi hắn.
Lạnh buốt băng giá.
Cận Sĩ Triển cau mày, khí lực Tiễn Diệp rất lớn, cổ gần như bị ghìm đến không thở nổi, y theo bản năng mà mở miệng, cái lưỡi ẩm ướt liền tiến vào, không mảy may khách sáo.
Trong nháy mắt, Cận Sĩ Triển cảm thấy có điểm không đúng.
Trước đây trong lúc làʍ ȶìиɦ kịch liệt nhất, hai người cũng không hôn một cái.
Nụ hôn của Tiễn Diệp, nguyên lai là cái mùi vị này … Cận Sĩ Triển nếm thử sự phục vụ đưa lên tận miệng. Y cũng là không có cách nào kiềm chế.
Mặc dù người đàn ông này …
“Ah!” Thân thể thoáng cái bị đè ngược xuống, Cận Sĩ Triển sửng sốt một chút, bản thân mình thì nằm trên mặt đất, thảm trải sàn dày dặn khiến cho làn da nhanh chóng phát nhiệt. Y không biết Tiễn Diệp lại có khí lực như vậy, đem chính mình so với hắn cao hơn nhiều như thế đè ngã xuống, đương nhiên y không phản kháng cũng là một nguyên nhân.
Tiễn Diệp tách hai chân ngồi vắt ngang ở trên người Cận Sĩ Triển, Tư thế mờ ám này khiến cho Cận Sĩ Triển nhíu nhíu mày, nụ hôn còn đang tiếp tục kéo dài, nhưng chẳng bao lâu sau Tiễn Diệp đã rời khỏi môi Cận Sĩ Triển, đổi thành vuốt ve nơi gáy y, đầu lưỡi thỉnh thoảng lại khẽ ɭϊếʍƈ, hai tay tự do di chuyển trên khuôn ngực rắn chắc của y, tư thế giống như là quỳ lạy.
Loại phục vụ này Cận Sĩ Triển cũng thường nhận được, chẳng qua bởi vì lúc này người đó là Tiễn Diệp mới khiến cho y trong lòng có một loại cảm giác khác thường.
Tiếng thở dốc khe khẽ của Tiện Diệp tựa như mèo, ngồi thẳng người lui về phía sau một chút, ngón tay di chuyển trên lưng y, linh hoạt mà cởi dây lưng với vào trong, qua lại trên bộ phận tráng kiện từ trên xuống dưới vài lượt.
Cận Sĩ Triển cảm thấy một cỗ nhiệt lưu từ chỗ đó xông lên, chảy khắp tứ chi cùng não bộ, y thậm chí còn cảm giác được vết sẹo trên bàn tay Tiễn Diệp!
Y không biết rằng như thế cũng có thể gia tăng khoái cảm.
“Hừ!” Một tiếng cười khẩy phát sinh từ trong miệng người phía trên, Cận Sĩ Triển ngẩng đầu thấy Tiễn Diệp không hề có một tia biểu cảm thích thú, thậm chí còn có bộ dáng cười châm chọc, bởi vì đã không còn đeo kính mắt, y càng thấy rõ được ánh mắt lạnh lẽo kia của hắn.
Người này, lúc làm chuyện sắc tình nhất, gian ác nhất cũng mang theo biểu tình sạch sẽ nhất.
“Anh bị tôi niết hai cái cũng ngạnh sao.” Tiễn Diệp lạnh lùng nói, nhìn thoáng qua bộ phận được bao bọc bởi quần trong, diện vô biểu tình từ trên người Cận Sĩ Triển đứng dậy, nhặt lên kính mắt ban nãy bị vứt sang một bên, không quay đầu lại mà ly khai.
Lần này không có mở sai cửa.
Cận Sĩ Triển nằm trên mặt đất khoảng một phút, trước mắt tất cả đều là nụ cười nhạt sau cùng của Tiễn Diệp, tràn đầy xem thường cũng chế nhạo, tựa như một loại ác quỷ cám dỗ nhân loại phạm tội sau đó lại quay sang cười nhạo sự ngu xuẩn của loài người.
Chậm rãi ngồi dậy, Cận Sĩ Triển cắn răng, lộ ra biểu tình căm phẫn quen thuộc đã rất lâu không thấy qua.
Sau đó nhìn hạ thân mình một chút, hung hăng đấm xuống nền nhà. Đi tới điện thoại ở phía trước vài bước, cầm ống nghe lên không chút suy nghĩ bấm một dãy số, khi đối phương tiếp mày thì ngay lập tức gầm nhẹ: “Tìm cho tôi một người đến đây! Ngay lập tức! Không cần biết là nam hay nữ! Tùy cậu!”
Đáng ch.ết … Tiễn Diệp!
Nhân loại bị ác ma mê hoặc mà phạm tội, lẽ nào kẻ có tội chỉ có mình ác ma …
—-
*Hết*