Chương 49:
Dưới chân cổng Lăng Hoa, bá tánh đang tự do ra vào trật tự, bỗng có một con tuấn mã phi đến vượt qua họ hướng về lính gác thành hô lớn:
"Bệ hạ có lệnh, phong tỏa cửa thành, không cho bất kỳ ai ra vào!"
Hai cánh cổng nặng nề từ từ đóng lại trước mắt nàng, Lục Vân Tích ngây người, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đại tướng quân Kim Ngô Vệ Lý Phong đã dẫn theo một đội nhân mã bao quanh nàng và Mạnh Dụ, thái độ cứng rắn nhưng giọng điệu lại khách khí.
"Phiền ngài dừng bước, chúng ta sẽ hộ tống ngài vào cung."
Mạnh Dụ mím chặt môi, y không nhờ bệ hạ lại hành động nhanh như vậy, có Lý Phong ở đây nên không tiện nói nhiều, y quay sang trấn an Lục Vân Tích: "Đừng sợ, ta đi với nàng."
Người mà họ mời lại là nàng!
Lý Phong nhìn sâu vào mắt Mạnh Dụ: "Bệ hạ nói chỉ mời một mình Lục tiểu thư."
Trái tim nàng như rơi xuống vực sâu, nhìn Mạnh Dụ bằng ánh mắt bất an.
Lục Vân Tích nhớ đến hành động kỳ lạ trước đó của Mạnh Dụ, nàng chỉ là một nữ tử nhỏ bé, sao bệ hạ lại muốn gặp nàng? Ngoài vì Mạnh Dụ ra, nàng chưa nghĩ ra được còn lý do nào khác.
Hay là Mạnh Dụ thật sự đã đi xin cho nàng rời khỏi Giáo Phường Tư nên đã chọc giận tân đế?
*
"Sao trong cung yến hôm nay lại không nói?"
Y không thể ngờ được, người mình đau khổ tìm kiếm suốt nhiều năm lại bị chính huynh đệ tốt nhất che giấu dưới mí mắt, thậm chí suýt chút nữa đã đưa nàng rời khỏi kinh thành, nếu không phải người này là Mạnh Dụ thì đã bị y chém thành ngàn mảnh rồi.
Ai ngờ, y cho bậc thang mà Mạnh Dụ không chịu bước xuống, cũng lạnh lùng nói: "Thần đã nói thần có nữ tử ái mộ trong lòng, mong bệ hạ thành toàn."
"Ngươi lặp lại lần nữa?"
Lửa giận lại bùng cháy, Nguyên Tử Triều vung tay cầm chiếc cốc trên bàn ném về phía người đang quỳ trên sàn, nước trà nóng chảy đầy sàn, đồ sứ nát vụn gần chân Mạnh Dụ, y định ném thẳng cái cốc vào mặt Mạnh Dụ nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng.
Mạnh Dụ vẫn không lùi bước: "Thần nói, cầu bệ hạ thành toàn."