- Chương 1:
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:
- Chương 78:
- Chương 79:
- Chương 80:
- Chương 81:
- Chương 82:
- Chương 83:
- Chương 84:
- Chương 85:
- Chương 86:
- Chương 87:
- Chương 88:
- Chương 89:
- Chương 90:
- Chương 91:
- Chương 92:
- Chương 93:
- Chương 94:
- Chương 95:
- Chương 96:
- Chương 97:
- Chương 98:
- Chương 99:
- Chương 100:
/2
Từ một nô lệ ẩn nhẫn trở thành cẩu hoàng đế cố chấp.
Năm 15 tuổi, Nguyên Tử Triều người đầy vết thương khuất nhục quỳ dưới mưa lớn, trước mặt là gian phòng ấm áp, nơi phu tử đang giảng bài cho con cháu thế gia những đạo lý mà hắn không hiểu.
"Sáng ngộ đạo, tối chết cũng cam lòng."
Sau này xoay người đắc thế, nô lệ ti tiện ngày ấy đã bước lên đỉnh cao quyền lực, tra tấn từng người đã từng sỉ nhục hắn.
Đế vương trẻ tuổi nửa quỳ dưới đất buộc chiếc chuông vàng vào chân nàng, Vân Tích run run, nhắc lại chuyện cũ hòng tìm đường tự cứu mình: "Ta chưa từng tổn thương ngươi."
Ước nguyện 10 năm cuối cùng cũng thành hiện thực, Nguyên Tử Triều ghé vào tai nàng nói: "Năm ấy nàng dạy ta sáng ngộ đạo, tốt chết cũng cam lòng, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng."
"Nhưng trước khi chết, ta muốn có được nàng."
Nàng là đạo của hắn, hắn nguyện ý tối chết vì nàng.
Năm 15 tuổi, Nguyên Tử Triều người đầy vết thương khuất nhục quỳ dưới mưa lớn, trước mặt là gian phòng ấm áp, nơi phu tử đang giảng bài cho con cháu thế gia những đạo lý mà hắn không hiểu.
"Sáng ngộ đạo, tối chết cũng cam lòng."
Sau này xoay người đắc thế, nô lệ ti tiện ngày ấy đã bước lên đỉnh cao quyền lực, tra tấn từng người đã từng sỉ nhục hắn.
Đế vương trẻ tuổi nửa quỳ dưới đất buộc chiếc chuông vàng vào chân nàng, Vân Tích run run, nhắc lại chuyện cũ hòng tìm đường tự cứu mình: "Ta chưa từng tổn thương ngươi."
Ước nguyện 10 năm cuối cùng cũng thành hiện thực, Nguyên Tử Triều ghé vào tai nàng nói: "Năm ấy nàng dạy ta sáng ngộ đạo, tốt chết cũng cam lòng, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng."
"Nhưng trước khi chết, ta muốn có được nàng."
Nàng là đạo của hắn, hắn nguyện ý tối chết vì nàng.