Chương 111
Edit: Bảo Vy 197
Long Hương đang đứng sau lưng Nhược Ngu có thể cảm nhận được thân hình của tiểu phu nhân hơi cứng lại, trong lòng có chút nôn nóng nên chỉ có thể nhỏ tiếng nói: “Cuộc dẹp loạn với đạt được đại thắng, Tư Mã liền hồi phủ gặp phu nhân, có thể thấy là đại nhân cực kỳ nhớ phu nhân đấy, lòng ngài ấy đang rất nóng lòng......Nhị tiểu thư, tốt xấu gì người phải gặp ngài ấy một chút......”
nói ra tất cả lại nôn nóng mà gọi luôn thành “nhị tiểu thư”, nàng thực sợ là tiểu thư của mình bỗng nhiên mới phục hồi liền đã làm phu nhân người ta, vẫn gả cho nam nhân mà trước đây đã sớm lịch sự từ chối, nên trong lòng nàng ấy không thể tiếp nhận được, lại tạt một xô nước lạnh vào nét mặt ấm áp của đại nhân, hay là làm ra cái hành động động trời gì thì sao.
thật lòng mà nói, từ hôm qua khi Long Hương nghe nói Tư Mã đại nhân sắp bắt đầu về thành, nàng liền không an giấc được, bây giờ vào giờ phút này còn xanh xao, nàng liền hi vọng lần gặp gỡ hôm nay, đừng phải là lần cuối của hai người họ.
Nhược Ngu nghe thấy lời thì thầm của Long Hương, hơi liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi mới đứng dậy, dường như nàng phải hít sâu một cái, để thị nữ dẫn đường tới cổng lớn.
Lần này cổng phủ mở ra, Tư Mã đại nhân đã xuống ngựa, thân ảnh cao lớn đang đứng ngay chỗ vòm cổng, có vài tên sai vặt đang giúp đại nhân tháo bộ giáp sáng kia ra.
Nhìn thấy Nhược Ngu đi lại, Chử Kính Phong đã không cầm được ý cười trên mặt, rõ ràng mang một chút tham lam mà ngắm nhìn tiểu kiều thê đã xa cách gần hai tháng nay.
Làm sao lại gầy đi một chút rồi!
Lúc hắn đi thì tiểu cô nương ham ăn này, vẫn chưa khi nào dừng miệng, nàng ăn đến độ cặp má kia dư ra vài phần thịt má như em bé, phúng phính đến nỗi mỗi lần hắn vui lại không nhịn được mà cắn lên cặp má mềm mại đang lặng lẽ nhô ra kia. Nhưng bây giờ nhìn lại, phần thịt má không thấy đâu, nhưng còn lại là khuôn mặt ngày càng thanh tú và đáng yêu, vững vàng đứng ở chỗ cổng vòm được điêm xuyến với một nụ đào chưa trổ bông, thật là giống như mỹ nhân trong bức họa.
Tư Mã đại nhân cố gắng kiềm chế sự xúc động muốn ôm nàng vào ngực trong lòng, hắn liền hơi mở rộng vòng tay hướng tới nàng, chờ đợi tiểu kiều thê hân hoan chạy hướng thẳng vào lòng hắn.
Nhưng có lẽ là khoảng cách hai tháng, cô nương không hề có chút câu nệ của ngày xưa thì bây giờ lại giữ lễ tiết. Nhìn thấy hắn rộng mở vòng tay cũng chỉ yên lặng mở đôi mắt to dễ thương trân trân nhìn hắn, mà lại không buồn động đậy nửa bước! Sau cùng lại hơi gập người, hành lễ với hắn cách cẩn thận.
Chẳng lẽ khó chịu vì hắn đi quá lâu, liền giận dỗi rồi? Thế là hai bên không ai chịu ai một hồi, Tư Mã đại nhân hơi trầm mặc, lúc hai phe đối địch hắn vô cùng nhẫn nại, có thể nhẫn nhịn vài tháng để làm vị tướng quân anh dũng lại vì một tiểu nương tử mà tiêu hao hết sự nhẫn nại!
hắn đành thu tay lại, hơi nâng cằm trừng mắt nhìn nàng, mới có bấy nhiêu ngày nàng liền không để uy nghi của phu quân vào mắt, hắn đã mở tay ra như vậy lại không chịu ngoan ngoãn nhào vào lòng hắn, nhưng muốn hạ thể diện của đại Tư Mã oai nghiêm trước mặt chúng vị nô tì sao?
Chẳng qua là hắn quá thương nhớ tiểu nương tử này, chờ tới khi TƯ Mã tháo hết áo giáp, rồi hơi mở rộng áo sát thân, để lộ ra cơ ngực vạm vỡ ở trong, liền sải bước đi tới trước mặt mỹ nhân như họa kia, hơi ngồi xổm xuống, tay phải vừa nhấc lên liền đem tiểu tiên tử hệt như đứa trẻ này ôm nàng vào lòng theo hướng đứng thẳng và rồi vác nàng trên vai mà sải bước đi hướng về phòng ngủ.
Vì Chử Kính Phong vẫn luôn che dấu hành tung, nên người trong phủ có chuyện cũng thông bẩm với đại doanh trước tiên, vì chưa có thời gian hồi báo với Tư Mã mấy chuyện lặt vặt của vài ngày qua, dĩ nhiên cũng không có dịp để báo chuyện phu nhân đã hồi phục tâm trí. hắn liền cho rằng vẫn là tiểu biểu muội ngốc nghếch ngày trước, hắn liền chơi trò “Thiên ngoại phi tiên” mà nàng thích nhất, thẳng một đường nhanh chóng biến mất khỏi hiên nhà......
Thực ra Tư Mã hành động như vậy, hạ nhân trong phủ đều đã không lạ lẫm gì nữa rồi, bình thường lúc hai vị chủ tử ở trong phủ cả ngày với nhau như hình với bóng thì luôn than phiền là thân mật chưa được đủ. Lần này hành quân gần hai tháng, ngày ngày hắn đều nhìn thấy đám nam nhân hôi hám, thật khó cho Tư Mã đang tràn đầy tinh lực mà đè nén sự nôn nóng đang thiêu đốt tới mức nào đây.
Nhược Ngu vốn chỉ im lặng nhìn hắn, và trong lòng đang tìm lời nói với hắn, nhưng thình lình lại bị Tư Mã vác lên vai như bao khoai lang, lại không kịp kêu lên tiếng nào, bị lắc một cái trên vai kia thì những bộ trang sức vàng nạm ngọc gắn đầy đầu nàng lần lượt tanh tách rơi trên nền đất. một mái đầu được búi rất dày công cũng bị vung vẩy đến rối tung lên.
Trong ký ức của nhị tiểu thư Lý gia chỉ có lúc nhỏ nghịch ngợm rồi bị phụ thân đặt ở đầu gối và nghiêm khắc đánh vào mông. Đến khi lớn hơn chút, nào có bị người đối xử thô bạo như vầy chứ?
Ngay tức khắc nàng liền giận quá hóa thẹn mà vừa hét lên: “Buông ra, mau buông ta ra!” vừa dùng hai tay đánh vào tấm lưng như đá tảng kia, nhưng với chút sức lực của nàng giống như đuổi muỗi một chút cũng không hề hấn gì tới hắn, chờ khi nam nhân cao lớn kia bước vài bước nữa vào trong viện rồi tiến vào phòng, tiện tay đóng cửa lại, mấy giây sau nàng thấy trời đất như đảo lộn rồi bị quăng xuống trên giường.
Chờ nàng muốn ngồi dậy lên tiếng gọi Tư Mã đại nhân thì nam nhân cứng như đá nghiền kia sáp tơi, nàng bị cả thân hình khỏe mạnh rắn chắc kia cứng cáp đè trở lại mặt giường, vào giây phút nàng muốn giận dữ thốt ra lời quở trách liền bị môi lưỡi nóng bỏng kia nuốt trọn tất cả, nam nhân kia thuần thục mà lão luyện khuấy động nàng, buộc nàng triền miên cùng với hắn.
Sau đó liền cảm thấy đôi bàn tay bằng sắt kia thật không biết điều trên người nàng. Chờ khi hắn không dễ gì mà buông môi lưỡi của nàng ra, liền ghé đến bên tai nàng rồi cười nhẹ, nói: “Tại làm sao mà không nghe lời như thế chứ, trước lúc hành quân chẳng phải đã nói chờ ngày vi phu chiến thắng, tiểu biểu muội của ta muốn chỉ mặc mỗi quần trong, rồi ngoài áo yếm ra bên ngoài khoác mọt lớp áo mỏng mà tới nghênh đón tiếp đãi phu quân, tại sao hôm nay lại ăn mặc kín đáo như vậy, mặc tới ba lớp ngoài ba lớp trong nàng còn muốn thử nghiệm tính nhẫn nại của phu quân hay sao?”
Nhị tiểu thư Lý gia nào đã trải qua việc bị nam nhân khinh bạc như vầy chứ? Lúc đầu cứ cho là bàn việc cưới gả với vị hôn phu Thẩm Nhu Bách, thì cũng chưa từng thân mật như vậy.
Từ thời khắc nàng tỉnh lại thì đã tiếp nhận các loại tin động trời đến độ không ngờ tới được. Mấy ngày qua nghe tỷ tỷ và bọn người Long Hương kể lại các kiểu sự tích lúc nàng ngây ngốc, thực sự khiến nhị tiểu thư Lý gia lần đầu tiên trong đời cảm nhận được trọng trách chưa từng nhận qua. Chờ khi Tư Mã quay về, trong lòng nàng lại gom góp vài lời, cẩn thận giải quyết sự hỗn loạn ở nơi này với Chử Kính Phong một phen.
Nhưng dù là Lý nhị tiểu thư tư chất thông minh tuyệt đối cũng không ngờ tới, cái mà nam nhân sung sức xa cách đã lâu nay mới được đoàn tụ này nghĩ tới hoàn toàn không phải chuyện thường tình như “Hà đương cộng tiễn tây song chúc, Khước thoại Ba Sơn dạ vũ thì ”*mà nhân gia thường bàn tán.
*Hai câu thơ trên lấy trong bài “Dạ vũ ký bắc” của tác giả Lý Thương ẩn. Đây là một bài thơ thất ngôn tứ tuyệt.
Và hai câu trên là hai câu cuối với phần dịch nghĩa tương đương “Bao giờ ở cửa sổ hướng tây cùng nhau chong đèn, Lại cùng trò chuyện về lúc mưa đêm ở núi Ba.” Hai câu này ngụ ý khi chúng ta (một cặp tình nhân) về cùng một chỗ sẽ thắp đèn trò chuyện tỉ tê bên song cửa phía tây, và kể em nghe về những đêm mưa rả rít ở núi Ba.
Mà mang theo sức lực thường dùng ở trận mạc để hăng hái chém giết, mang theo thói quen đó đi thẳng vào khuê phòng, muốn vật lộn cận chiến lần khác theo kiểu khác nữa! Giờ đây Tư Mã đại nhân nầy đã thành thân hơn một năm rồi, binh pháp trên một tấc vuông giường tập luyện đến thực thành thạo, thêm vào sự trống trải của hai tháng gần đây, lúc bình thường nằm trước lửa trại ở doanh trại, nhắm mắt lại, trong đầu diễn luyện cách tinh tế, rồi cải tiến một các kỹ thuật uyển chuyển kia nữa.
Thi thoảng mơ thấy mọi thứ rã ràng, ngày hôm sau tỉnh dậy lúc đụng độ với quân địch, đường đường là Tư Mã lại lo lắng vì có toàn quần không sạch liên quan đến giấc mơ ướt át đầy ɖâʍ dục. Hằn liền tùy tiện hong qua lửa, rồi để ướt đẫm mà ra trận giết giặc. Bây giờ có thể xem là kiếm thật đao thật, nào có thể còn kiềm chế được chút nào chứ? Ngay cả đánh cá kia cũng dùng toàn bộ kiểu mới.
Lần này thì Lý nhị tiểu thư đoan trang thục nhã cũng bị buộc đến mất đi lớp phòng thủ bên ngoài, tóc đen tán loạn vai ngọc nửa lộ. hiện giờ nàng nào có nhớ đã từng phóng đãng với vị Tư Mã này, trong lòng nàng thì chính xác là trong sáng như trinh nữ, bị buộc chịu đựng lần đầu tiên hung bạo ác liệt. Chỉ là trong ký ức của nàng nam nhân kia băng lãnh mà thủ tiết chừng mực, làm sao lại vô liêm sỉ cực độ như vậy chứ!
Ngay lúc này cuối cùng nàng tìm được đủ chỗ và đủ sức lực, liền một tay hung hăng tát một bạt tai vào nam nhân vẫn đang sờ mó trên người nàng.
Tư Mã đại nhân đang có hứng, bất ngờ chịu một cái tát, lập tức ngây người, chỉ nhìn kiều nhân dưới thân, khóe mắt Nhược Ngu hơi đỏ lên, môi vẫn phát run nói: “Chử Tư Mã! Người lại đối xử với ta như vậy sao?”
Từ trước đến giờ tiểu nương tử của hắn chưa từng chính thức gọi hắn là “Tư Mã” như vậy, từ này do đôi môi mềm mại quen thuộc kia phát ra, lại giống hệt như sét đánh giữa trời quang, chém thẳng vào trên tấm lưng trần trụi của Tư Mã đại nhân.
hắn đột nhiên dừng hành động lỗ mãng của mình lại, đôi mắt nghi ngờ mập mờ nhìn đến nữ nhân ở dưới thân, nhìn đôi mắt nàng tuy xấu hổ đến dái tai đỏ nhuận như sắp nhỏ máu, vẫn không chút sợ sệt mà nhìn vào mắt hắn, chút điểm trong sáng kia không dễ lầm lẫn......Cuối cùng hắn mới phản ứng: “Muội......có phải đã hồi phục rồi chăng?”
Chờ khi giai nhân vừa cắn răng vừa gật đầu, rồi nói từng câu từng chữ: “Tư Mã đại nhân, dân nữ sương này hữu lễ*......”Tư Mã đại nhân chỉ cảm thấy tia chớp kia đã đánh cháy phần lưng của hắn, cứ như vậy một đường bùng cháy mãnh liệt, đi thẳng lên hâm nóng đầu của hắn......
*Câu này là cách nói ngày xưa của các khuê nữ khi có người tới phòng thăm hỏi.
Binh mã diễn luyện được một nửa liền không tình nguyện nữa, cũng chỉ đành uất ức gõ kiềng lui binh.
Chỉ là tình hình lần này của hai người có thể nói không hề đoan trang. Nhược Ngu lôi kéo cái chăn để che đi phần trước, nhưng vừa mới bị trêu chọc hơi mạnh tay, cả người run rẩy rới mức không ngồi dậy nổi, còn được bàn tay to của nam nhân đỡ dậy, bọc lấy trải giường, rồi ôm nàng đến trước bàn, dùng ly cho nàng uống chút trà mới coi là bình tĩnh lại một chút.
Khi làm dịu được cảm giác run rẩy mất khống chế kia, Lý nhị tiểu thư khá là không thoải mái mà muốn thoát khỏi vòng ôm của nam nhân.
Đáng tiếc Tư Mã đại nhân lại không hề nhượng bộ, tuy sắc mặt âm trầm đến nỗi một khắc sau sẽ nổi cơn thịnh nộ, nhưng hai cánh tay đang ôm giai nhân lại một chút không buông lơi, chỉ lạnh nói: “Đàng hoàng một chút, đừng động!”
Đợi đến sau khi cho Nhược Ngu uống trà xong, tự hắn tùy tiện cầm ấm trà kia lên, rồi ừng ực uống sạch trà bằng miệng ấm.
Sau khi uống xong thì biểu cảm trên mặt kia hơi dịu lại, Nhược Ngu đang cứng nhắc ngồi trong lòng hắn mà cảm nhận được nhịp tim đang đập của nam nhân sau lưng, đang cách nàng một lớp trải giường......
Nhất thời trong phòng yên tĩnh cực kỳ. Cứ cho là đã bao lần Chử Kính Phong tưởng tượng trong đầu tình cảnh lúc nàng ấy hồi phục tâm trí, nhưng tuyệt không phải cái tình cảnh đột ngột cách khó chịu.....
Nghĩ kỹ lại thì vị tài nữ Giang Nam này vừa rồi cũng bị sự lỗ mãng và đói đến đỏ mắt của hắn dọa cho sợ rồi, mà nàng cố ý thẳng lưng nghiêm trang ngồi trong lòng hắn, nàng chưa quay đầu lại, chỉ nhìn thấy trong mái tóc đen rối loạn để lộ ra cần cổ trắng tinh tế, vẫn y như vậy nàng chưa bao giờ quay đầu nhìn về phía hắn một cái......
Cơn giận không nguôi được, nhưng không phải chỉ một ấm trà có dập tắt được, sau cùng, rốt cuộc Tư Mã lại người đánh tan sự ngượng ngùng không tiêu tan ở trong phòng, hắn lạnh giọng nói: “Nếu nàng đã tỉnh táo rồi, thì cái tát ban nãy nên tính toan như thế nào đây? Lý Nhược Ngu muội đã không còn là kẻ ngốc nữa, tại sao dám vô lễ với trượng phu như vậy?”