Chương 112
Edit: Bảo vy 197
Cái cách trả đũa lần này ngược lại với dự liệu của Nhược Ngu, lần này nàng lại quay đầu lại, hết sức kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Chỉ là vừa quay đầu lại mới phát hiện môi của nàng đã cách môi của Tư Mã đại nhân gần đến vậy, nên có thể cảm nhận được hơi nóng phả ra từ môi mỏng của hắn, nàng liền hấp tấp lui ra sau, chỉ thiếu chút nữa thì trượt khỏi đầu gối của hắn, may mà được Tư Mã kịp thời giữ lại. Tuy động tác của hắn ôn nhu nhưng nét lạnh lùng trên mặt lại không chút tan đi.
Khi nghe lời khiển trách của Tư Mã đại nhân, Lý Nhược Ngu hơi chúm miệng lại theo thói quen, môi anh đào kia vừa bị hắn ʍút̼ ngay sau liền bị hắn cắn, nhưng lại không nói ra một từ.
Thấy tình hình này, nội tâm Chử Kính Phong đột nhiên có chút cay đắng, vốn là nên quen với chuyện này rồi chứ, chỉ là thời gian ngọt ngào trong giả dối này lại làm hắn quên mất nỗi luồn khó nói trùng trùng trước đây.....
Ở trước mặt người khác nàng luôn nhanh mồm dẻo miệng, Lý nhị tiểu thư cực kỳ đanh đá, nhưng trước mặt Chử Kính Phong hắn lại cứ trầm lặng như vậy, mà hắn cũng không phải là kẻ lắm lời, nên trước đây mấy lần chạm mặt chỉ có hai người cuộc gặp mặt liền chậm chạp trôi qua trong tình trạng trầm mặc cách ngượng ngùng.
Nhớ lại lúc sắp hành quân, bảo bối này còn liều mạng đu lấy đùi hắn, khóc la với cái giọng ngọt ngào không cho hắn đi, bây giờ cô nương trong ngực hắn lại ao ước bóp cổ nàng, không nhìn thấy nữ nhân khiến người khó chịu này nữa.
Đồ đáng ch.ết, còn nói cái gì mà không thể quên được hắn, nhưng mới chớp mắt liền đã xem hắn như người qua đường......
Giờ đây lòng hắn đang bị lửa giận tr.a tấn, đồ đáng ghét trong lòng hắn lại động đậy, nàng hơi quay đầu sang một bên nói: “ Ban nãy thực ra bị đại nhân......dọa sợ. Nhất thời mạo phạm đến đại nhân, vẫn mong đại nhân trách phạt......”
Chử Kính Phong nghe thanh âm mềm yếu của nàng, cánh tay rắn chắc hơi dùng lực, khiến nàng xoay người lại, rồi hắn duỗi ngón tay nâng cằm nàng cao lên.
Lần này mỹ nhân tóc đen rối loạn, dường như khuôn mặt nhỏ kia càng xinh đẹp hơn, khóe mắt đang đánh phấn mắt bị trận khóc vừa rồi làm ra nhem lem, tưởng như là bộ dạng tâm huyết dâng trào của kiều thê trước kia, cầm gương tự họa hoa mông khỉ.
Có thể đều khôi hài như vậy, khuôn mặt vẫn mang nét trẻ thơ lại cứ vẫn muốn bày ra vẻ mặt từng trải nhã nhặn, cái vẻ bình tĩnh tự tin “Nhậm quân xử trí”*.......
*nhậm quân xử trí: tùy người (chỉ người nam) xử lý, hay ở đây là tùy Chử Tư Mã trách phạt.
Nếu nàng biết trong lòng hắn bây giờ đang nghĩ đến các loại hình phạt mà tính kế nhẹ nhàng để trêu chọc, thì không biết vẻ trấn tĩnh trên khuôn mặt này có thể mang được nữa không, nhất thời bản tính xấu xa trong hắn lại tạm thời đè nén được sự khổ não, hắn ôm lấy Lý nhị tiểu thư đang chờ lĩnh phạt vào trong lòng, dán vào sườn tai nàng và nhẹ giọng nói: “Nương tử thật sự nguyện ý lãnh phạt? Nhưng có biết là ta, muốn phạt nàng như thế nào không?” tai nhỏ của Nhược Ngu chưa bao giờ mất sắc dường như lại hơi loang một tầng đỏ phơn phớt, nàng giống như tráng sĩ chặt cổ tay, cắn răng mà gật đầu.
thì đúng lúc này Tư Mã đại nhân đã tản bộ đi tới trước gương đồng trong phòng, tràn đầy ác ý để gương mặt như hoa của Lý nhị tiểu thư phản chiếu trên gương đồng, rồi vui vẻ nói: “Chỉ là bộ dạng như vầy của nương tử, thực sự làm vi phu có chút sợ hãi, không ra tay được.....”
hắn lập tức tiến lại liền nghe được một tiếng kêu rên của người trong lòng, Lý nhị tiểu thư đoan trang kinh ngạc nhìn vào nữ quỷ trong gương, giống hệt như con thỏ bị trúng tên, nàng liền gắng sức cựa quậy ra khỏi lòng của hắn, nhanh như cắt chạy đến chậu nước để trên kệ sau bình phong, tát nước rào rào lên mặt rửa đi rửa lại.
Kẻ bắt đầu mọi chuyện này đầu tiên sẽ cười một cái, rồi ngay sau đó từ từ đanh mặt lại.
Lúc Nhược Ngu rửa mặt xong, lúc trong lòng nàng lại đắn đo liên tục, rồi lưỡng lự bước ra từ sau bình phong, mới phát hiện trong phòng này đã không còn ai, không biết Tư Mã đại nhân đã đi ra khỏi phòng từ khi nào, chỉ để lại một gian phòng lạnh lẽo.....
Nhược Ngu đứng ngay tại chỗ, chậm chạp quay đầu nhìn mình trong gương đồng, một gương mặt trắng bệch, lại rất là bình tĩnh mà mộc mạc, chỉ là không biết vì sao khóe mắt kia vẫn hơi đỏ, có vẻ như là phấn mắt vẫn còn đọng lại chưa được rửa đi......
Vì Chử Kính Phong không muốn làm khó kiều thê vừa mới hồi phục ký ức nên tranh thủ thời gian Nhược Ngu rửa mặt, miễn cưỡng bản thân đi ra tù phòng ngủ, khó chịu suốt đoạn đường rảo bước tới thư phòng, rồi hắn lên tiếng gọi quản gia còn có Tô Tú tới thư phòng để họ kể lại từng chi tiết chuyện xảy ra với thân thể của phu nhân sau khi hắn rời phủ.
Lúc nghe được vì Nhược Ngu nghe biết tin giả báo là hắn đã hy sinh mà nhất thời bức bối rồi phun ra máu ngất đi, biểu cảm của Tư Mã đại nhân đơn giản là hung ác đến độ khiến người không thể nhìn thẳng.
Hóa ra vì tên giặc đáng ch.ết kia mà Nhược Ngu mới hôn mê bất tỉnh tại chỗ, đến nỗi ký ức với hắn hoàn toàn trống rỗng! Nghĩ tới đây, lòng hắn ẩn ẩn đau đớn, lại có chút hối hận vì ban nãy mới đùa cợt nàng.
Tuy hắn bực bội vì nàng lật mặt không thừa nhận hắn, thật ra là hoàn toàn quên mất hắn, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì làm sao có thể trách nàng được?
Bất luận là ai khi mới thức tỉnh đột nhiên phát hiện bản thân đã làm vợ người ta, lại gả cho người mình không thích, e rằng trong lòng đều nhất thời khó mà tiếp nhận được? hắn luôn muốn nàng từ từ thích ứng, nhưng nghĩ tới biểu hiện của hắn hôm nay, thì e rằng một nữ nhân bình thường đều không thể chịu nổi đấy? Đầu tiên là giống như thú dữ đang khát máu mà ôm nàng lên giường trực tiếp khinh bạc nàng một phen, tiếp theo lại không chút lưu tình mà chế nhạo nữ nhân đã quen với phong thái trang nghiêm......
hắn lại quên, nàng sớm đã không phải là tiểu ngốc tử xoay mặt liền quên đi thù phải nhớ, đùa cợt nàng như vậy, chỉ sợ vốn chẳng còn chút ấn tượng gì, bây giờ đã rơi thẳng xuống đáy vực rồi sao?
Nghĩ vậy, tâm tình vui mừng vừa mới chiến thắng hỉ hoan đã tiêu tan như mây khói. Sau khi Chử Kính Phong nghe xong lời bẩm báo của quản gia và Tô Tú, hắn chỉ phất tay cho họ lui xuống. Sau đó dựa vào ghế gỗ lê ở sau lưng và hơi lộ ra sự mệt mỏi mà xoa xoa trán của mình. Chờ khi mở mắt ra dĩ nhiên là nhìn thấy công văn chất cao như núi trên thư án.
hắn đi nhiều ngày như vậy, công văn của phủ thành* lại chưa từng ngừng đưa tới, toàn bộ đều được xếp ở đây, chờ hắn về xử lý......
*phủ thành: là của phủ và của Mạc Hà thành
Đột nhiên hắn ngắm thấy một chồng công văn ở dưới đất, lại lòi ra một góc giấy có thấm màu hồng, liền duỗi tay di chuyển chồng công văn kia và một xấp thư dày bày ra trước mắt hắn.
Thư hồng anh đào này là Nhược Ngu cho người đặc biệt pha thêm nước chắt của hoa anh đào để làm ra.
Lúc đó hắn nhìn đường viền bức thư có màu tươi mới cổ nhã, còn cười nhạo nàng lại dùng nét chữ đẹp như vậy viết ra mấy chữ lớn xiêu vẹo kia, nàng còn nghiêng cổ nghiêm túc nói: “Chu phu tủ nói chữ của Nhược Ngu cực kỳ ngay ngắn, là nhân tài dễ dạy bảo hiếm thấy, Nhược Ngu dùng giấy này viết thư cho ca ca, sau này hễ là thành danh liền là người cho chữ nổi danh, một chữ ngàn lượng vàng, Chử ca ca về sau sa cơ thất thế, thì lấy chứ của Nhược Ngu đổi lấy bánh bao để ăn chẳng tốt sao?”
Kết cục của việc nguyền rủa phu quân sa cơ thất thế dĩ nhiên là bị lôi lên giường thoát hết y phục mà yêu thương một phen.
Bây giờ hương thơn trên giấy chưa bay hết, lời nói thơ ngây trẻ con vẫn như vang bên tai, nhưng Chử Kính Phong lại có chút cảm giác vật còn đấy nhưng người chẳng thấy, liền cầm lấy bức thư ở trên cùng, mở ra suy ngẫm cẩn thận.
Mấy bức thư này hiển nhiên là được bắt đầu viết sau khi hắn đi, các loại chuyện ở trong thư đều kể ra liên hồi, hầu như không có điểm chính nào, nhưng người đọc thư thoáng như trở về thời gian hắn rời phủ, được nhìn thấy cuộc sống hằng ngày tiểu mỹ nhân này.
Cứ cho là cách biệt tin tức, hắn cũng có thể cảm nhận theo dòng thời gian chầm chậm trôi qua, trong lòng của kiều nhân kia ngày một nôn nóng, những câu chuyện kể theo trí nhớ trong thư càng ngày càng xộn lộn, sau cùng không ngờ liền là bức thư nài xin ca ca mau chóng quay về, từng chữ từng chữ mờ nhạt kia vì nước mắt rơi làm loang lổ, vuốt lấy mặt giấy thì thấy nóng hổi biết bao.
“Ca ca, muội nhớ huynh......” đây là tiếng rên trong bức thư cuối cùng, Chử Kính Phong vuốt ve mấy chữ này, rồi ấn môi mỏng cửa mình lên bông hoa đào hình cánh môi trên bức thư, thấp thấp giọng nói: “Ta cũng nhớ muội......”
Hôm đó, Chử Kính Phong cũng không ngủ đêm ở trong phủ, mà sau khi từ thư phòng đi ra hắn liền thay y phục rồi vội vàng tới đô hộ phủ*, cùng các vị tướng sĩ mở lòng ăn rượu, tiệc tùng liên tiếp ba ngày ba đêm, nên sau khi tự hắn ra về cũng không quay về phủ.
*Đô hộ phủ: là các cơ quan quản lý các khu vực biên giới của một triều đại phong kiến ở Trung Quốc.
Long Hương không biết ngày đó rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa tiểu thư và Tư Mã đại nhân trong phòng ngủ, nhưng nói chung là có thể suy ra là không phải là chuyện vui vẻ gì, nên Tư Mã đại nhân kia mới ở ngoài cả đêm, ngay cả mặt cũng không thấy đâu.
Tình hình của hai vị chủ tử như này, thực sự khiến người có chút khó lòng đoán được, nhưng tiểu phu nhân lại cứ giữ khuôn mặt ung dung tự tại, dường như không hề có chút ảnh hưởng tới sinh hoạt hằng ngày của nàng, nàng vẫn luyện chữ vẽ tranh như thường ngày, chỉ là sau khi thức dậy tắm gội mặc đồ và lúc trang điểm cho nàng, nàng lại nhăn mặt tránh né, cũng không nhìn đến mấy thứ đồ trang điểm kia mà nói: “Sau này đừng lên mặt ta mấy thứ đó nữa.”
Người thích thay chủ tử trang điểm là Long Hương cũng chỉ có thể than một hơi. Từ sau khi tâm trí của phu nhân hồi phục, tuy cũng giống ngày trước không ưa thích trang điểm, nhưng lại cực kỳ nhẫn nại để mặc cho nàng và Tô Tú trang điểm chải chuốt cho, dù gì đường đường là phu nhân của hầu phủ thế gia, càng không thể mặt mộc gặp người khác được!
Nhưng từ sau khi Tư Mã quay về, không biết vì sao tiểu phu nhân lại cũng không để người khác đánh chút nào lên mặt nữa. May mà nàng là mỹ nhân trời sinh, bằng không làm sao có thể gặp người a!
Từ sau khi tâm trí nàng trở lại thì Chu phu tử vốn đã chuyển ra ngoài phủ, lại hết lần này đến lần khác tới vương phủ bồi nhị tiểu thư Lý gia nói chuyện, ngoài ra cũng nỗ lực hết khả năng của mình để bù đắp lại những khoảng trống ký ức ngày xưa của Lý Nhược Ngu.
“Người gần đây đã khai trương cửa tiệm, lại còn mphari tới bồi ta, thật sự làm khó người quá, hôm nay ta liền đến tìm người, thay người trông coi cửa tiệm một lúc.” Nhược Ngu ngồi trong phòng riêng trong Phẩm Hương lầu, nàng đích thân thay Chu Tiềm Vũ rót một ly rượu gạo.
Chu Tiềm Vũ nhìn Nhược Ngu tỉnh táo đã trở lại liền cười nói: “ Đồ đệ ngoan của ta tiến bộ thần tốc, dĩ nhiên ta phải tới xem sao, lại khen thưởng một lần chứ.”
Lý Nhược Ngu nghe nàng trêu chọc, thì nghĩ tới lúc mình ngớ ngẩn lại bái Chu Tiềm Vũ làm thầy, còn làm đại đệ tử danh dự của Mạnh Thiên Cơ kia nữa, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười: “ Người thì không tính, dù gì tài văn chương cũng là vượt xa ta, lại chẳng phí công thu được một sư phụ đại nho. Nhưng chai dầu hai lượng của Mạnh Thiên Cơ kia cũng hoàn toàn chiếm được danh hiệu của sư phụ, thật là tiện cho tiểu tử
Chu TIềm Vũ thực đã quen với Lý Nhược Ngu nghiêm trang lúc ở ngoài và Lý Nhược Ngu độc miệng lúc vắng người, nàng không nhịn được trêu chọc: “Tiểu tử kia có thể không cảm thấy là hắn đang chiếm tiện nghi, vẫn rêu rao khắp nơi nếu không phải Tư Mã dẫn một đoàn lễ tạ phong phú đến cửa bái sư, hắn tuyệt không thể tiếp nhận đứa oắt con đầu óc hạn hẹp như người đâu!”
Khuôn mặt nàng vốn đang cười khéo ngọt ngào, nghe được hai chữ “Tư Mã” thì lập tức hơi có chút trầm lại.
Chu Tiềm Vũ để ý nàng liền dịu dàng nói: “Người và Tư Mã đại nhân đã chính thức bái đường thành thân rồi, là phu thê hợp pháp, là phải sống với nhau một đời. Ta thấy nhân phẩm tài học của Tư Mã kia đều xuất chúng, vào thời gian người sinh bệnh hắn chăm chút cho người và dù là ai cũng không thèm quan tâm. Chàng rể tốt như này còn tùy thuộc vào việc làm bao nhiêu thâm khuê oán phụ*ghen đến đỏ mắt. Cứ cho là hắn vốn không phải lương nhân**trong lòng người, bây giờ ván đã đóng thuyền, nên còn phải trân trọng phần phúc bây giờ nữa......”
*thâm khuê: chỉ các thiếu nữ chưa chồng
oán phụ: chỉ người phụ nữ bị chồng lạnh nhạt
**lương nhân: một cách gọi cho “chồng tôi”
Lý Nhược Ngu nâng chung rượu trong hai tay lên, im lặng uống nhưng giữ im lặng không nói gì thật lâu.
Trong lòng Chu Tiềm Vũ than một hơi, ai ai cũng nói Lý nhị tiểu thư thẳng thắn mà sắc sảo, tuổi rất nhỏ liền gánh vác được gia nghiệp đồ sộ, nhưng chỉ có bạn thân của nàng mới biết, vị tiểu muội muội của mình đây cực kỳ nghiêm túc với hai chữ “Tình cảm”, có vẻ như khác xa với kiểu “có thể thích nghi với thực tại”.
Đoạn duyên phận giữa nàng và Chử Kính Phong thực sự là lần chơi đùa bất cẩn của Nguyệt Lão. Cũng không biết hiện tại Lý Nhược Ngu rốt cuộc đã có tính toán gì chưa, chỉ là nhất định đừng là đụng độ với Tư Mã lạnh lùng kia đến vỡ đầu chảy máu thì tốt rồi......
Thế là liền hơi bỏ qua chuyện xung quanh đề tài mà bạn thân không muốn nói đến, chỉ nói mấy thứ khác.
Đợi khi hai người dùng bữa xong và xuống lầu, Lý Nhược Ngu đột nhiên ngây người ra, vì nam nhân kia suốt ba ngày nay không thấy bóng dáng đâu lại đang đứng ngay trước xe ngựa của nàng.