Chương 46: Phát sinh sự cố

Quảng Lăng tán là một cổ khúc nhưng cũng không bởi vì tiếng tiêu gia nhập mà phá hỏng tiết tấu, ngược lại vì khí thế trong tiếng tiêu làm cho cả khúc càng thêm cao trào.


Một khúc kết thúc, trong điện yên tĩnh không một tiếng động, tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong khí thế hào hùng. Vừa rồi bọn họ giống như đến chiến trường, chính mắt chứng kiến trăm vạn hùng binh hợp lại anh dũng giết địch.


Bất Hối đối với Bách Lý Hề cười ảm đạm, đạo tiếng đàn kia đúng là hắn thêm vào, hai người đã từng ở trên núi biểu diễn vô số lần khúc này, phối hợp không chê vào đâu được. Bách Lý Hề cũng nhìn nàng mỉm cười, hai người phối hợp càng ngày càng ăn ý!


Tiếp theo, Bất Hối trở về phía trên điện bên cạnh Chiến Cảnh Thiên, nhẹ giọng nói: "Không nghĩ tới ngươi còn có thể thổi tiêu!"


Tiếng tiêu đúng là Chiến Cảnh Thiên, đối với trình độ đàn của Bất Hối hắn cũng không quá mức kinh ngạc, ngược lại là khí thế của nàng làm cho hắn hơi chút kinh hãi. Ánh mắt nóng bỏng nhìn Bất Hối, khí phách kia còn hơn cả nam nhi làm cho tâm của hắn hung hăng nhảy loạn. Cái loại khí phách bễ nghễ thiên hạ này, ngay cả Chiến Cảnh Nhân đã làm hoàng đế mười sáu năm cũng khó có thể địch nổi.


Áp chế tình cảm trong lòng, mày giương lên ghé vào bên tai nàng nói: "Trở về bổn vương có thể cho ngươi từ từ hiểu biết." Đồng thời, đưa tay tiếp tục ôm ngang hông nàng, hướng phía Bách Lý Hề dưới đài khiêu khích khẳng định quyền sở hữu của hắn.


available on google playdownload on app store


Phải biết rằng, ăn ý vừa rồi của hai người làm cho hắn ghen tị.
Cố sức đẩy tay hắn ra, hung hăng trợn mắt nhìn hắn, sau đó đi xuống đài ngồi bên cạnh Bách Lý Hề, Chiến Cảnh Thiên lúc này mới phát hiện nàng chỉ là trở về lấy đồ.
Bốp bốp bốp!


Mãi đến khi Bất Hối ngồi xuống, giữa sân mới vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền.
"Thưởng!"
Đối với biểu hiện của Bất Hối, Chiến Cảnh Nhân đến bây giờ còn chưa phục hồi lại tinh thần, trừ bỏ thưởng cũng không biết nói cái gì.


Hiện tại ánh mắt các đại thần trong điện nhìn Bất Hối đều trở nên nồng nhiệt. May là Bất Hối đã đi xuống, nếu tiếp tục ngồi ở phía trên phỏng chừng đã bị những ánh mắt này đốt bỏng.


Nhưng cho dù nàng ngồi xuống phía dưới, những ánh mắt nóng bỏng trong điện này cũng không dời khỏi nàng. Hơn nữa, Bách Lý Hề vừa mới cùng nàng khảy đàn cũng bị những nữ nhân trong điện này nhìn đến nhíu mi.


"Sư muội làm sao có thể xuất hiện tại nơi này? Cầm khúc vừa rồi?" Cũng không để ý tới những ánh mắt này, Bất Hối vừa đến gần Bách Lý Hề liền nhịn không được hỏi lên. Biểu hiện vừa rồi của nàng người giật mình nhất chính là hắn. Hắn quá quen thuộc nàng, trước kia cùng hiện tại so sánh như thế nào có thể không rung động!


"Hiện tại không phải nơi nói chuyện, ngày sau sẽ cùng sư huynh nói, ta cũng có quá nhiều sự tình muốn hỏi ngươi!" Thông qua trí nhớ của Phượng Bất Hối nàng vô cùng thích sư huynh này. Có thể nói, Bách Lý Hề là người quan tâm nàng nhất trên đời, là người đối nàng tốt nhất.
. . . . . .


"Uh"m? Hoàng tổ mẫu, ngươi xem có phải dấm chua trên bàn bị đánh nghiêng hay không, trẫm như thế nào ngửi được một cỗ vị chua?!" Sau khi Bất Hối biểu diễn xong lại đi tới một đám vũ cơ biểu diễn, Chiến Cảnh Nhân liếc Chiến Cảnh Thiên mắt ánh mắt toàn bộ đều đặt ở trên người Bất Hối trêu chọc .


"Ngươi, toàn khi dễ hoàng đệ ngươi, nhanh tiến hành tiếp đi!" Thái Hoàng Thái Hậu cũng không phải không biết trong lòng Chiến Cảnh Nhân, nhìn thoáng qua Chiến Cảnh Thiên đen mặt thở dài một hơi. Đối một vị nữ tử quá mức si tình cũng không phải là chuyện tốt, nhớ năm đó. . . . . .


"Hoàng thượng, Tuyết Nhu có câu không biết có nên nói không." Ngay khi Chiến Cảnh Nhân muốn tiếp tục Lâm Tuyết Nhu lại nhảy ra, mắt Chiến Cảnh Nhân sáng lên giống như thấy được chuyện gì lớn hơn nữa, lập tức chuẩn.


Nghe vậy, Bất Hối trong lòng thầm mắng ‘không biết có nên nói?’ Ngươi đã đứng ra rồi còn hỏi.
Không cần phải nói, khẳng định là liên quan đến nàng!


Quả nhiên, Lâm Tuyết Nhu mới mở miệng liền động đến nàng: "Tuyết Nhu nghe nói Hạ Lam muội muội am hiểu nhất kỳ thật là vẽ tranh, trước đó vài ngày còn nói hôm nay sẽ dâng lên cho lão tổ tông một bức! Hơn nữa, vừa rồi cầm nghệ của Phượng tỷ tỷ làm cho Tuyết Nhu trong lòng khâm phục không thôi, không biết có thể nhìn xem Phượng tỷ tỷ họa hay không?"


Bất Hối không thể không cảm thán, thật sự là một đám nữ nhân nhàm chán, vì một người nam nhân đáng sao?


Nhưng những nữ nhân này đều không nghĩ như vậy, Lâm Tuyết Nhu đề nghị xong, Yến Tâm Nhu cũng không cam tịch mịch đứng dậy, ôn nhu nói: "Chiến hoàng, Tâm Nhu ngày thường cũng rất thích vẽ tranh, không bằng như vậy đi, để cho vị tiểu thư vừa rồi còn có hai vị tiểu thư đánh đàn kia chúng ta bốn người cùng vẽ tranh cho Thái Hoàng Thái Hậu như thế nào?"


Nghe vậy, Chiến Cảnh Nhân khẩn trương hạ lệnh: "Chuẩn, nhanh chuẩn bị giấy và bút mực." Hắn hạ lệnh không cho bất luận kẻ nào có cơ hội đổi ý, Bất Hối muốn cự tuyệt cũng không được, bất đắc dĩ từ chỗ ngồi đứng dậy đi tới.


Chiến Cảnh Nhân nhìn bốn vị tuyệt sắc nữ tử trong điện, lại nhìn Chiến Cảnh Thiên đang nhìn chằm chằm Bất Hối, mâu quang vừa chuyển nổi lên tâm tư khác: "Nếu như vậy, trẫm cho các ngươi thêm chút tiền đặt cược, như thế nào?" Dứt lời, hài lòng thấy ba vị nữ tử ánh mắt chờ đợi, lời nói xoay chuyển: "Như vậy đi, họa tốt nhất trẫm có thể thỏa mãn nàng một điều kiện."


Hắn vừa nói xong trong điện lại nổ tung, một điều kiện? Bất kể cái gì đều có thể nói ra?
"Tạ hoàng thượng!"


Trừ Bất Hối, ba người kia đều hết sức cao hứng giống như đệ nhất đã là các nàng, Hạ Lam vừa mới ngã vào vực sâu lần thứ hai thấy được hi vọng. Nếu thắng thì có thể khiến cho hoàng thượng chỉ hôn. . . . . .


Rất nhanh dụng cụ vẽ tranh đều đã chuẩn bị tốt, Chiến Cảnh Nhân tuyên bố bắt đầu, ba người lo lắng động thủ bắt đầu họa.
Bất Hối không hề sốt ruột, đối với vải vẽ tranh suy nghĩ một chút. Nếu đưa cho Thái Hoàng Thái Hậu, vậy nên vẽ niềm vui của nàng.
Hoa cỏ, Sơn Thủy, động vật. . . . . .


Bất Hối suy nghĩ rất nhiều đều bị nàng từng cái phủ quyết, quá không sáng tạo, đột nhiên trước mắt sáng lên, nghĩ đến vẽ cái gì.


Cầm lấy bút vừa muốn vẽ lại ngừng lại, dùng bút này vẽ khẳng định là không thích hợp, tìm đến một tiểu thái giám nhỏ giọng đem thứ nàng cần phân phó xuống. Nghe vậy, tiểu thái giám mở to hai mắt kỳ quái nhìn nàng, phải bị thúc giục mới đi xuống.


Rất nhanh, mấy que củi bị đốt được cầm lên, Bất Hối xử lý đơn giản một chút. Một cái bút chì giản dị xuất trước mặt mọi người.
Hành động kia của nàng dẫn tới toàn bộ điện đều chú ý tò mò nhìn nàng, chờ đợi nàng lại mang đến kinh hỉ.


Bất Hối không để ý đến những người đó mà là nhớ lại từng chút từng chút, sau đó cẩn thận bắt đầu vẽ.
"Tuyết Nhu họa xong." Nàng vẽ là bức họa giống Thái Hoàng Thái Hậu như đúc, chẳng qua tuổi tác hơi sửa một chút.


"Hạ Lam cũng họa xong." Nàng họa là một bộ sơn thủy đồ, non xanh nước biếc, thanh dật tú lệ.
"Tâm Nhu cũng hoàn thành ." Nàng họa là con cháu đầy đàn, nhìn Thái Hoàng Thái Hậu gật đầu.


Cuối cùng chỉ còn lại Bất Hối, lại qua một nén nhang nàng mới ném que củi cuối cùng xuống nở nụ cười: "Bất Hối cũng họa xong."
Dứt lời, họa của nàng cũng hiện ra trước mặt mọi người.
"Này. . . . . ."






Truyện liên quan