Chương 26
Triệu Tân Chi không ngờ Diệp Bạch Tư lại đứng về phía Ân Tự, Đoàn Sâm không lên tiếng, song hô hấp của hắn rõ ràng đã nặng nề hơn, có thể tưởng tượng được trong lòng hắn tủi thân đến thế nào.
Tên nhóc thối tha này đáng giận thật! Triệu Tân Chi nhìn bộ dạng của y co rụt lại sau lưng Diệp Bạch Tư, cậu cảm thấy gan mình có chút đau.
"Tôi không có bắt nạt cậu ta." Đoàn Sâm nói: "Tôi chỉ đang nói sự thật, cậu ta chắc chắn đang cố ý."
Ân Tự ngước mắt, hơi thấp thỏm nhìn Diệp Bạch Tư, từ góc độ của y chỉ có thể nhìn thấy vành tai cùng một nửa gương mặt trắng nõn của anh.
Diệp Bạch Tư không quay đầu lại tranh cãi với y, anh nhìn Đoàn Sâm một lúc, con ngươi nhàn nhạt của đối phương bị ánh sáng làm cho sâu thẳm, sương mỏng lặng lẽ tản ra ngoài.
Diệp Bạch Tư vươn tay nắm lấy tay áo khoác của hắn, trực tiếp lôi người đến bên cạnh cửa trượt.
Ân Tự cất bước đi theo, Triệu Tân Chi lập tức túm y trở về: "Vợ chồng người ta có chuyện cần bàn bạc, bây giờ không có thời gian mang theo con nít đâu."
Ân Tự lùi lại, y dựa vào tường nói: "Tổ tiên nhà các anh quả thực di truyền cái tự cho mình là đúng."
"Cậu nói bậy bạ gì đó?"
"Anh Diệp đã nói kết thúc rồi mà các anh cứ mặt dày đến đây, các anh thậm chí còn không hiểu cả tiếng người."
"Thằng nhóc này mày thật sự thiếu..." Triệu Tân Chi giơ nắm đấm lên, Ân Tự trực tiếp nhìn thẳng vào cậu, không hề né tránh: "Nếu như anh dám đánh tôi, tôi sẽ lập tức nói với anh Diệp là Đoàn Sâm bày mưu tính kế."
"..." Triệu Tân Chi phẫn nộ thu nắm tay lại.
...
Nơi này hẳn là lối thoát hiểm, được kết nối với thang máy chuyên chở hàng rất ít người qua lại, Diệp Bạch Tư kéo Đoàn Sâm vào, anh vừa định buông ra thì đã bị hắn nắm chặt lấy ngón tay.
Diệp Bạch Tư cúi đầu nói: "Tay anh dơ quá."
Đoàn Sâm thu tay về đáp: "Lúc nãy bị đổ sữa lên tay."
Diệp Bạch Tư không khỏi cười giễu cợt, Đoàn Sâm lấy khăn giấy ra lau mạnh tay, sau đó đưa qua cho anh: "Cần không, để tôi lau cho em."
Diệp Bạch Tư nhận lấy khăn tay, vừa lau vừa nặng nề thở dài: "Anh không nên xuất hiện ở đây."
"Tôi truyền nước xong rồi, không sao đâu."
"Không phải là tôi quan tâm đến thân thể của anh." Diệp Bạch Tư nói: "Ý tôi là anh không nên đi theo tôi. Anh là tên biến thái cuồng theo dõi sao? Kết thúc chính là kết thúc, sao anh cứ không biết chừng mực vậy."
Đoàn Sâm xoa khăn giấy trong tay, không nói gì.
"Vì có hai cậu nhóc ở đó nên tôi mới giữ mặt mũi cho anh, không có nói thẳng ra, anh nhìn anh bây giờ có khác nào một đứa trẻ vừa cai sữa không, không có tôi là anh không sống nổi à?"
Đoàn Sâm cúi đầu, cổ họng sưng tấy vì bị dị ứng lúc này lại càng thêm tắc nghẽn: "Tôi không biết, tôi chỉ là, hay tin em ở cạnh người khác thì tôi không chịu được..."
"Nhưng anh phải chấp nhận điều đó thôi, tôi với anh đã kết thúc rồi, sau này tôi chắc chắn sẽ có một mối quan hệ mới, thậm chí là sẽ có một gia đình mới, tôi sẽ ôm, hôn và lên giường với người yêu mới..."
"Không thể." Đoàn Sâm nhìn anh, thân thể hắn khẽ run: "Không thể."
Thái độ của Diệp Bạch Tư điềm đạm: "Tại sao lại không thể?"
"Em, em là của tôi..." Đoàn Sâm vô thức tiến lên từng bước: "Em là của tôi mà."
"Anh sai rồi." Diệp Bạch Tư cũng không hề lùi về phía sau vì hắn bước tới, anh hơi nâng cằm lên, nghiêm túc nói: "Toàn bộ những gì thuộc về tôi chỉ có bản thân tôi kiểm soát, tôi không phải là vật sở hữu của anh, từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy."
"Không phải..."
"Anh còn nhớ giao ước tám năm không?"
Đoàn Sâm sửng sốt một chút: "Cái gì cơ?"
"Quả nhiên anh đã quên rồi." Vẻ mặt của Diệp Bạch Tư không ngoài dự đoán: "Tôi đã từng nghĩ rằng ít nhất anh sẽ nhớ mọi thứ về tôi trong ba năm đó... Trong suốt ba năm, khoảng thời gian tôi tin tưởng anh nhất, tôi ngày càng trở nên không giống chính mình, tôi cũng không biết tại sao mình lại trở thành như vậy, sau đó tôi lại nghĩ, ít nhất chúng ta cũng đã chân thành ở bên nhau ba năm, tôi không oán trách cũng không hối hận gì cả."
"Nhưng Đoàn Sâm à, càng ở bên cạnh anh, tôi càng phải chậm rãi thừa nhận rằng là tôi tự mình đa tình, tôi đã nghĩ rằng chúng ta ít nhất có ba năm, lại dần dần phát hiện anh chỉ thật lòng yêu tôi hai năm mười một tháng, sau đó tôi bị buộc phải nhận ra rằng có lẽ chỉ là hai năm mười tháng, chín tháng? Hoặc... cũng có thể là tám tháng."
"Bây giờ nghĩ lại, đại khái chúng ta chỉ có một tháng kia, một tháng Mười Hai lúc chúng ta gặp mặt rồi yêu nhau, có lẽ... sớm hơn chút nữa, trước hôm Giáng Sinh, trước khi chúng ta cùng vào khách sạn, lại sớm hơn một chút, trước khi chúng ta nắm tay nhau, hoặc thậm chí sớm hơn nữa, chỉ có khoảnh khắc anh giữ chặt tay tôi trong đêm biểu diễn ngày đó mà thôi."
Rõ ràng đó là những lời trách móc, thế nhưng anh lại nói rất điềm nhiên không hề dao động, như thể chỉ đang kể về chuyện của người khác.
Đoàn Sâm lập tức phản bác: "Không phải vậy!"
"Vậy anh nói đi." Diệp Bạch Tư nhẹ nhàng nói: "Anh nói xem, có phải chúng ta đã từng có một cái giao ước tám năm không."
Trong đại não dường như nổi lên một trận cuồng phong, Đoàn Sâm điên cuồng tìm kiếm kí ức về tám năm trước.
Không có, không có, hắn không nhớ, hắn hoàn toàn không...
"Vậy thì... cũng được... tám năm... anh... không được chạy... cún con..."
Những âm thanh ngắt quãng hội tụ thành vô số mảnh nhỏ, những mảnh ký ức đó tăng tốc phục hồi lại trong đầu, hắn nghe thấy những giọng nói cũng như nhìn thấy hình ảnh rất quen thuộc.
Đó là một buổi chiều chạng vạng, người đàn ông đẩy cửa bước vào sau khi tan ca.
Bên ngoài cửa sổ sát đất là một khu vườn đầy hoa, Diệp Bạch Tư lười biếng nằm ườn trên ghế sô pha đặt trước cửa sổ, giống như một con mèo đang say giấc.
Đoàn Sâm cởi áo khoác, nhẹ nhàng bước đến gần ghế sô pha, hắn chống một tay lên lưng ghế trên đỉnh đầu của Diệp Bạch Tư, chậm rãi cúi người xuống, chưa kịp dán môi lên đã thấy khóe miệng của đối phương giơ lên một nụ cười.
Đoàn Sâm sửng sốt, sau đó lập tức cù lét anh, Diệp Bạch Tư cười không ngừng, anh mạnh mẽ ngồi dậy, bị hắn ôm vào trong lồng ngực.
"Còn dám gạt tôi sao?" Đoàn Sâm đè anh ra hung hăng hôn một cái, khóe miệng Diệp Bạch Tư sưng lên đỏ bừng, anh vùi mặt vào lòng hắn, bị hắn xoa xoa đầu: "Được rồi, tôi đói bụng, em nấu cho tôi cái gì ăn đi."
Diệp Bạch Tư rầu rĩ không nhúc nhích.
Nhận ra cảm xúc của anh không đúng, Đoàn Sâm hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ừm..." Diệp Bạch Tư ậm ừ một hồi mới nói: "Hôm nay nghe bảo giáo viên dạy khiêu vũ trước kia của tụi em ly hôn rồi, thất niên chi dương, tất cả tình cảm đều sẽ bị thời gian san bằng, người mình yêu sẽ không còn là người mình yêu nữa."
"Vậy thì liên quan gì đến em? Em còn để bụng chuyện của người khác à?"
"Nhưng em cảm thấy anh không thích em nhiều đến vậy." Diệp Bạch Tư ngẩng mặt lên nói: "Em nghĩ ông ấy chính là chúng ta của sau này đó."
"Nói vớ vẩn."
"Hiện tại mỗi ngày về nhà anh chỉ biết bảo em nấu cơm cho anh thôi." Vẻ mặt Diệp Bạch Tư bất mãn: "Em sắp thành người hầu luôn rồi."
"Tôi sẽ không làʍ ȶìиɦ với người hầu."
"..." Diệp Bạch Tư trừng mắt nhìn hắn một cái, đứng dậy chuẩn bị đồ ăn cho hắn, sau khi ăn xong, Đoàn Sâm đến phòng làm việc bận rộn, Diệp Bạch Tư nép vào phòng ngủ đọc sách.
Lúc đó biệt thự Tiêu Sơn vẫn còn đang sửa sang, hai người ở cùng một chỗ.
Đến tối muộn, khi Đoàn Sâm trở lại phòng ngủ, Diệp Bạch Tư đã thu dọn xong đồ đạc, Đoàn Sâm vừa đi qua thì Diệp Bạch Tư lập tức cọ vào người hắn, hai má anh dán vào trong ngực, cũng không lên tiếng.
"Làm sao vậy?" Đoàn Sâm nghĩ anh vẫn còn bận tâm chuyện ly hôn của thầy giáo, hắn bảo: "Em yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không ly hôn, vì chúng ta sẽ không kết hôn đâu."
Lông mi của Diệp Bạch Tư run lên, anh ngẩng mặt hỏi: "Vậy, cả đời này chúng ta cũng sẽ không kết hôn sao?"
"Em muốn kết hôn hả?" Đoàn Sâm trêu anh: "Không sợ thất niên chi dương à?"
"Ừm... Nhưng mà, nếu như vậy thì sẽ có người nói em..."
Đoàn Sâm cau mày: "Nói em cái gì?"
"Nói, nói em là được anh... bao dưỡng."
"Vốn dĩ không phải là tôi bao dưỡng em mà."
"Nhưng..." Diệp Bạch Tư muốn nói gì đó, thế nhưng anh lại nuốt xuống, rầu rĩ hỏi: "Anh không muốn kết hôn với em sao?"
"Không phải là không muốn kết hôn với em, chỉ là không muốn kết hôn thôi." Đoàn Sâm nghiêng người nhìn vẻ mặt của anh, thấy khóe miệng của anh dẹt ra thì lập tức cúi người hôn anh một chút: "Hay là chúng ta vượt qua thất niên chi dương trước đi? Sau đó hẵng tính đến chuyện kết hôn."
Ánh mắt của Diệp Bạch Tư mê man: "Ý anh là sao?"
"Thì là... trước tiên chúng ta cứ quen nhau tám năm đi đã." Đoàn Sâm dỗ dành anh: "Nếu như tám năm sau mọi thứ vẫn tốt như bây giờ thì hẵng tính đến chuyện kết hôn. Hôn nhân nghe nặng nề quá, phải cân nhắc kỹ càng mới được, đúng không?"
"Tám năm..." Trong lòng Diệp Bạch Tư khẽ động, anh trừng mắt nhìn hắn nói: "Vậy nếu như anh chạy mất thì sao?"
Đoàn Sâm nở nụ cười đáp: "Em không tự tin về chính mình như vậy à? Không chắc có thể giữ chân tôi được hả?"
"Không có." Diệp Bạch Tư cau mày: "Nói không chừng em sẽ chạy trước đấy, để cho anh hối hận không kịp."
"Em mới là người sẽ không chạy được." Đoàn Sâm tự tin nói: "Em là một đứa nhỏ ngốc, nếu em chạy tôi vẫn có thể dỗ em trở về."
"Hừ." Diệp Bạch Tư giận dỗi lùi lại: "Nếu em chạy thật thì em sẽ không cho anh cơ hội nữa đâu."
"Được được được." Đoàn Sâm nhìn anh một lúc, sau đó hắn chồm lên người anh, chậm rãi móc ngoéo ngón tay, Diệp Bạch Tư cố sức rút về, Đoàn Sâm đành phải nói: "Tôi nghiêm túc mà, tám năm này tôi muốn chăm chỉ làm việc trước đã, sau tám năm nếu em vẫn còn ngốc như vậy..."
Hắn cười xấu xa một chút, Diệp Bạch Tư vừa định nổi giận thì chợt nghe thấy ngữ khí nghiêm túc của hắn: "Tôi chắc chắn sẽ kết hôn với em."
Diệp Bạch Tư mím môi nhìn ngón tay ở phía trước mặt, ngón út hấp dẫn ngoéo một cái, anh chần chừ một lúc, sau đó từ từ vươn tay ra, nhẹ nhàng móc lấy ngón út của hắn.
"Tám năm, ai chạy làm cún nhé."
"Chắc chắn em sẽ là con cún nhỏ."
"Em sẽ không như thế đâu." Diệp Bạch Tư nghiêm túc nói: "Nếu em đã hứa thì em sẽ giữ lời... Em sẽ yêu anh thật nhiều."
"Tôi cũng sẽ chăm sóc cho em thật tốt."
...
"Có vẻ như anh đã nhớ ra rồi." Diệp Bạch Tư nói: "Vậy thì anh cũng phải nhớ lại đi, lúc tôi nói tôi sẽ yêu anh thật nhiều thì anh đã đáp lại tôi cái gì... Sau đó tôi lại nghĩ, đó chẳng phải là một điềm báo đó sao?"
Đoàn Sâm không nói được câu nào.
"Thật sự kết thúc rồi." Diệp Bạch Tư dịu dàng nói: "Nếu anh vẫn còn nhớ thì anh nên biết, năm năm trước tôi đã nhắc đến chuyện rời đi, lúc đó trí nhớ của anh không tệ lắm, lôi cái giao ước tám năm kia ràng buộc tôi lại, có điều cũng phải cảm ơn anh, nếu anh không giữ tôi lại thì cho dù lúc ấy tôi có nhất thời xúc động rời khỏi anh thật thì có thể tôi sẽ cảm thấy hối hận về chuyện giữa hai chúng ta... Nhưng tôi đã ở lại, tôi đã tận mắt chứng kiến người tôi yêu dần dần bị tôi nuông chiều đến mức trở nên đáng sợ như vậy, tôi quả thực rất may mắn vì đã có thể nhìn thấu con người của anh, rất may mắn để sau này lúc nhớ đến anh sẽ không nhìn qua lăng kính màu hồng, rất may mắn để nhận ra anh không xứng đáng được yêu, chỉ có như vậy tôi mới có thể giống như bây giờ, có thể rời đi hoàn toàn dứt khoát như vậy."
Đoàn Sâm muốn điên rồi.
Chân tay của hắn luống cuống, lại dần dần có chút tuyệt vọng, nói năng lộn xộn: "Không phải, tôi yêu em... Diệp Bạch Tư, tôi yêu em mà..."
"Vốn dĩ tôi không muốn nói đến những chuyện này, dù sao cũng đã qua rồi, tôi không quan tâm anh nghĩ như thế nào, nhưng việc anh đi theo tôi bây giờ mang đến cho tôi rất nhiều phiền phức." Diệp Bạch Tư nói: "Đừng quấy rầy tôi nữa, được không?"
Đoàn Sâm gắt gao ôm lấy ngực, hắn có chút không thở nổi, chỉ có thể bất lực mà nghiêm túc lặp đi lặp lại, giống như đang nỗ lực vãn hồi cái gì: "Nhưng... Tôi yêu em, tôi, tôi yêu em mà..."
"Đã từng." Diệp Bạch Tư nhìn hắn rất lâu: "Anh đã từng có tám năm để yêu tôi thật tốt."