Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi
✍ Kiều Dữu
Hoàn thành
Đam Mỹ
75 chương
1,041 lượt xem
4 ✩
✎
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
Bạn đang đọc truyện Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi của tác giả Kiều Dữu. Ai ai cũng biết Đoàn công tử có một "chim hoàng yến", vừa ngoan ngoãn dịu dàng, lại còn xinh đẹp hiểu chuyện.
Diệp Bạch Tư luôn luôn nghe lời của Đoàn Sâm, anh cũng đã ở bên cạnh hắn tám năm trời, mọi thứ về hắn, anh đều rõ, yêu thích, chán ghét điều gì, anh đều nhớ.
Người ta nhìn thấy bên ngoài soái khí, lại phong độ của Đoàn Sâm, anh còn thấy được khi bề ngoài đó thoát đi, là dáng vẻ cầm thú của hắn.
Diệp Bạch Tư cứ như là một người yêu hoàn hảo của Đoàn Sâm, hoàn hảo đến nỗi mọi người cho rằng trừ Đoàn Sâm ra, anh không hề có tình cảm dư thừa gì với ai khác, chỉ có thể ở bên cạnh Đoàn Sâm, yêu đến chết đi sống lại.
Tám năm sau, lúc anh rời khỏi Đoàn Sâm, hắn chỉ bất ngờ cau mày nói: "Ồ."
Diệp Bạch Tư rời đi, hắn cũng chưa từng liếc mắt một cái.
Lúc bạn bè hỏi thăm, Đoàn Sâm chỉ thản nhiên đáp: "Em ấy đã không làm việc tám năm, bị tôi nuôi phế từ lâu rồi."
Sau này, hắn nhìn bản thân mình trong gương không thể tự lo liệu cuộc sống, vẻ mặt vô cùng u ám:
Vậy, tại sao dường như hắn mới chính là người bị nuôi phế?
Mà trong tám năm qua, Diệp Bạch Tư đã bí mật dành dụm vô số của cải, hiện tại không chỉ ăn no uống đủ mà còn có thể lén lút nuôi tiểu chó săn!
Đoàn Sâm: "..."
Tôi tái mặt rồi được chưa???
Diệp Bạch Tư luôn luôn nghe lời của Đoàn Sâm, anh cũng đã ở bên cạnh hắn tám năm trời, mọi thứ về hắn, anh đều rõ, yêu thích, chán ghét điều gì, anh đều nhớ.
Người ta nhìn thấy bên ngoài soái khí, lại phong độ của Đoàn Sâm, anh còn thấy được khi bề ngoài đó thoát đi, là dáng vẻ cầm thú của hắn.
Diệp Bạch Tư cứ như là một người yêu hoàn hảo của Đoàn Sâm, hoàn hảo đến nỗi mọi người cho rằng trừ Đoàn Sâm ra, anh không hề có tình cảm dư thừa gì với ai khác, chỉ có thể ở bên cạnh Đoàn Sâm, yêu đến chết đi sống lại.
Tám năm sau, lúc anh rời khỏi Đoàn Sâm, hắn chỉ bất ngờ cau mày nói: "Ồ."
Diệp Bạch Tư rời đi, hắn cũng chưa từng liếc mắt một cái.
Lúc bạn bè hỏi thăm, Đoàn Sâm chỉ thản nhiên đáp: "Em ấy đã không làm việc tám năm, bị tôi nuôi phế từ lâu rồi."
Sau này, hắn nhìn bản thân mình trong gương không thể tự lo liệu cuộc sống, vẻ mặt vô cùng u ám:
Vậy, tại sao dường như hắn mới chính là người bị nuôi phế?
Mà trong tám năm qua, Diệp Bạch Tư đã bí mật dành dụm vô số của cải, hiện tại không chỉ ăn no uống đủ mà còn có thể lén lút nuôi tiểu chó săn!
Đoàn Sâm: "..."
Tôi tái mặt rồi được chưa???