Chương 39
Đây là câu lạc bộ hàng đầu ở Bình Độ, "Hòa", nơi bạn có thể sống trong những cơn say và sự xa hoa vô độ, có thể làm tất cả những chuyện hoang đường, cũng có thể tùy tiện nằm xuống hưởng thụ cuộc sống.
Đoàn Sâm đã ngồi ngốc ở đây mấy ngày rồi, hắn không về Tiêu Sơn hay nhà cũ gì hết, chỉ đơn thuần muốn tìm một nơi đắt đỏ để tận hưởng cảm giác tiền tiêu tính bằng thời gian thôi.
Hắn làm việc, uống rượu, ngủ, đồng thời còn kiêm luôn việc tiếp khách ở trong này.
Rốt cuộc thì mình vẫn đang cầu xin người ta, dù rất muốn ấn mặt Nhạc Lan xuống đất ngay lập tức nhưng hắn vẫn phải cố nhịn.
Hắn đi thang máy tiễn Nhạc Lan xuống lầu.
Đại sảnh của "Hòa" rất cao, mái vòm trang trí hoa văn tinh xảo, người bị cận thị chỉ có thể cảm nhận được bầu không khí xa hoa đập vào mặt.
Diệp Bạch Ngọc được một người bạn đẩy vào, vẻ mặt cậu có chút khó hiểu: "Sao lại chọn họp lớp ở chỗ này vậy? Anh trai tôi nói chỗ này đắt lắm, người ta tính tiền theo phút đó."
"Lớp trưởng quen với một người bạn rất hào phóng, anh ta bảo cho chúng ta đến đây để mở mang tầm mắt đó." Bạn học phía sau cậu tên là Hàn Lôi, lúc này vẻ mặt y cũng đang thán phục dòm tứ phía: "Không hổ là lò đốt tiền hàng đầu, cậu nhìn mấy viên gạch tráng men này đi, thêm mấy người nhân viên kia nữa, đúng là có tiền sướng thật đấy."
Diệp Bạch Ngọc cũng đang quan sát xung quanh, thỉnh thoảng sẽ có những người ưu tú mặc âu phục đi giày da được dẫn đến vị trí chỉ định. Bọn họ đến trước quầy lễ tân, ngay lập tức có một cô gái mỉm cười thân thiện chào hỏi: "Hai vị là khách của nơi nào ạ?"
"Phong Đường ạ."
"Xin phép để tôi liên hệ một chút." Cô gái lịch sự rời khỏi, hai thiếu niên tiếp tục đứng sang một bên dòm ngó như hai lúa vừa chân ướt chân ráo đến thành phố, Diệp Bạch Ngọc lo lắng hỏi: "Mỗi người phải tốn chừng bao nhiêu tiền vậy?"
"Lớp trưởng nói là bạn của cậu ta mời khách, chúng ta chỉ cần đến đây chơi thôi, không cần AA*."
* Chia tiền.
Diệp Bạch Ngọc vừa bất định kiểm tr.a sự thăng bằng của mình vừa gật đầu.
...
"Sao thế?" Ra khỏi thang máy, Nhạc Lan đi được hai bước thì phát hiện Đoàn Sâm vẫn đứng bất động, y lui về nhìn theo tầm mắt của đối phương.
Đó là hai cậu thiếu niên, nhiều nhất là mười tám mười chín tuổi, một người rất cao và trông có vẻ khờ khạo, người còn lại thì ngồi trên xe lăn rất yên tĩnh, y sờ cằm hỏi: "Chỉ là hai đứa nhóc học sinh thôi mà, có gì đẹp mắt đâu?"
"Tôi không tiễn cậu nữa." Đoàn Sâm nói: "Thượng lộ bình an."
"Đây là thái độ cầu xin người khác của cậu đấy à?"
"Chúng ta là giao dịch." Đoàn Sâm liếc y một cái, hắn nói: "Cậu giúp tôi và đưa ra điều kiện, tôi chấp nhận thì xem như giao dịch thành công, nghi thức chỉ là một món quà thôi, tôi có thể lấy lại bất cứ lúc nào cũng được đấy."
Không thể phản bác loại logic này được.
Nhạc Lan giơ ngón giữa lên với hắn rồi sải bước ra khỏi cửa.
Diệp Bạch Ngọc được nhân viên đưa vào thang máy, đi một mạch đến tận nơi gọi là Phong Đường. Tuy lấy tên theo phong vị cổ xưa nhưng bên trong lại trang trí rất hiện đại, theo quan điểm của Diệp Bạch Ngọc, loại câu lạc bộ cao cấp này chẳng qua chỉ là một nơi lớn hơn, dịch vụ tốt hơn, nền nhà sáng sủa hơn và trang trí nhiều châu báu hơn mà thôi.
Ngoại trừ những cái này ra thì không nơi nào tốt bằng khách sạn bình thường cả.
Cậu bước vào trong, bạn học cũ đã lập tức chạy đến đón: "Bạch Ngọc, Lôi Tử, lại đây nhanh lên! Ở đây còn chơi game được nữa đó!"
Diệp Bạch Ngọc vừa nghe nói đến game thì lướt tới ngay, sau đó cậu chợt thất vọng: "5D à, tôi không thích chơi cái này đâu, người ngoài nhìn vào giống như thằng ngốc vậy."
"Cậu sợ cái gì, ở đây làm gì có người ngoài, anh Trần bao trọn đêm rồi đó! Muốn chơi đến bao lâu cũng được."
"Nếu cậu không thích cái này thì trong phòng còn hai cái khác đấy." Đột nhiên có một người nắm lấy xe lăn của cậu, sau đó ghé vào tai cậu nói: "Tôi có thể đẩy cậu vào trong xem."
Diệp Bạch Ngọc sửng sốt, cậu lập tức trượt xe lăn về phía trước một chút, song lại phát hiện tay cầm đã bị người ta nắm chặt, cậu cau mày nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy một khuôn mặt khiến cho người ta khó chịu.
Trần Tuấn mỉm cười: "Em trai à, anh đẩy em vào trong nhé?"
Hàn Lôi nghi ngờ nhìn thoáng qua bên đây, thấy Diệp Bạch Ngọc khó chịu thì y vội nhảy khỏi máy game bước tới, tiện tay giành lại chiếc xe lăn của Diệp Bạch Ngọc: "Bạch Ngọc không thích chơi trò đó, hay là chúng ta đi hát karaoke đi."
Ánh mắt của Trần Tuấn rất nham hiểm, Binh Tử lập tức nhảy qua cười nói: "Anh Trần của chúng tôi chỉ là nhìn thấy cậu ta ngồi xe lăn một mình lạc lõng quá nên mới muốn đưa cậu ta vào trong thôi mà."
Ánh mắt Hàn Lôi thay đổi: "Anh nói linh tinh gì đó?"
Những người bạn đồng học đang đứng vây xung quanh cũng khuyên nhủ: "Chi phí hôm nay của chúng ta đều do anh Trần bỏ tiền túi ra đấy, Lôi Tử à, anh Trần là người tốt, cậu đừng hiểu lầm."
"Tôi không quan tâm anh ta có phải là người tốt hay không, tôi chỉ biết anh ta là một người bất lịch sự và không có phẩm chất gì tốt đẹp hết." Hàn Lôi cúi đầu nhìn Diệp Bạch Ngọc, y hỏi: "Tôi đưa cậu về nhé?"
Diệp Bạch Ngọc gật đầu.
Hàn Lôi điều khiển cho xe lăn quay đầu lại, các bạn học khác đều tránh sang một bên, song vài người bên cạnh Trần Tuấn lại đột nhiên chặn đường bọn họ.
Diệp Bạch Ngọc nhướng mắt, Trần Tuấn châm một điếu thuốc lên, chậm rãi từ một bên bước tới, sau đó bất chợt xoay người phun một vòng khói vào mặt cậu.
"Khụ..." Diệp Bạch Ngọc nhất thời bị khói làm cho ho sặc sụa, Hàn Lôi tiến lên đẩy Trần Tuấn ra, y quát: "Anh làm gì vậy hả? Ỷ lớn ăn hϊế͙p͙ người khác à?"
Trần Tuấn lùi lại một bước, Binh Tử đi tới cười nói: "Giờ mới phát hiện ra hả? Nhóc con, cậu cũng trung thành ghê đấy, bảo vệ cậu ta như vậy, có phải hai đứa đang quen nhau không?"
Hàn Lôi trợn mắt, rốt cuộc cũng là tuổi trẻ khí thịnh, y đột nhiên giơ nắm đấm lên, thế nhưng lại bị một bàn tay giữ lại, Diệp Bạch Ngọc nói: "Đúng là bọn họ đang nhắm vào tôi thật."
Hàn Lôi mạnh mẽ giãy khỏi tay của cậu, sau đó y tàn nhẫn đánh một quyền vào mặt Binh Tử, mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, Hàn Lôi đánh xong thì quay đầu mắng Diệp Bạch Ngọc: "Cậu nói cái quái gì thế? Cậu là do tôi đưa đến, bọn họ nhắm vào cậu thì có khác gì đang nhắm vào tôi đâu?"
Binh Tử lau khóe miệng rồi đột ngột bổ nhào về phía y, thế nhưng đã có một người vọt đến nhanh hơn cả hắn, chính là lớp trưởng, vẻ mặt của cậu ta mờ mịt: "Khoan đã, chúng tôi có chuyện muốn nói, anh Trần, không phải anh nói anh trai của Bạch Ngọc là bạn của anh sao?"
"Đúng vậy, đồ ngu." Binh Tử ác ý nói: "Diệp Bạch Tư thật sự là bạn của anh Trần đấy, anh ta đã giao dịch tiền bạc và ȶìиɦ ɖu͙ƈ với anh Trần rồi, thậm chí còn hung ác gài bẫy anh Trần nữa, tất nhiên phải là bạn chứ."
Những người đứng xung quanh đưa mắt nhìn nhau.
Diệp Bạch Ngọc đưa tay cầm lấy chén trà ở một bên, gắt gao siết chặt, Hàn Lôi kéo lớp trưởng qua, dường như y là sinh viên thể thao nên thân thể cao và chân dài, trên mặt lộ vẻ tức giận nói: "Cho dù là anh Diệp có thù oán với các anh đi nữa thì các anh tìm Bạch Ngọc làm gì? Có giỏi thì tìm anh ấy đi chứ!"
"Chúng tôi muốn tìm Diệp Bạch Tư thật, cho nên hôm nay ai đi cũng được, chỉ có Diệp Bạch Ngọc là phải ở lại, chờ Diệp Bạch Tư đến đây dập đầu tạ lỗi anh Trần của tôi mấy cái thì cậu ta mới được đi."
Diệp Bạch Ngọc đột nhiên nghe thấy âm thanh gì đó, cậu vô thức sờ lấy điện thoại trong túi, song lại bị người bên cạnh Trần Tuấn lanh tay lẹ mắt cướp đi, Hàn Lôi chậm hơn một bước, y chỉ có thể bảo vệ Diệp Bạch Ngọc ở sau lưng, sau đó nói với các bạn học khác: "Các cậu còn đứng đực ở đó làm gì? Mau gọi cảnh sát đi!"
"Ai dám gọi cảnh sát." Trần Tuấn lên tiếng, ngăn lại động tác lấy điện thoại của mọi người: "Ai dám giúp cậu ta, tôi sẽ khiến cho cậu ta sống không bằng ch.ết."
Sắc mặt của Hàn Lôi trở nên khó coi, Trần Tuấn vừa cười vừa nhìn Diệp Bạch Ngọc: "Em trai, cậu nghe lời đi, ngoan ngoãn ở đây một lúc, khi nào anh của cậu tới thì tự nhiên tôi sẽ thả cậu đi thôi."
Diệp Bạch Ngọc mím môi.
Đúng lúc này, đột nhiên có một người đàn ông mặc âu phục đi giày da bước đến đây, Binh Tử kéo Trần Tuấn một cái, cậu ta quay mặt lại, phát hiện ra đó là quản lý: "Sao vậy?"
Đối phương tiến lên nói nhỏ vào tai cậu ta, Trần Tuấn cau mày, sau đó lập tức bật cười: "Anh nói cái gì cơ? Đoàn Sâm? Sao Đoàn Sâm lại xuất hiện ở tầng này được? Ai cho anh dùng anh ta để trấn áp tôi."
Quản lý vốn không muốn làm bại lộ Đoàn Sâm, cho nên khi vừa nhìn thấy thì hắn phải nói ngay: "Thật sự là Đoàn tổng, anh ta đang ở bên kia theo dõi đấy, cậu nên dừng lại sớm thì hơn."
"Đừng nói nhảm nữa." Binh Tử nói: "Đoàn Sâm cố ý làm thang máy gặp trục trặc, suýt chút nữa đã giết ch.ết Diệp Bạch Tư rồi, làm sao anh ta có thể quan tâm đến em trai của Diệp Bạch Tư được?"
"Đúng vậy, mối hận thù của Đoàn Sâm đối với Diệp Bạch Tư còn sâu hơn cả anh Trần đấy."
"Nếu anh ta đang nhìn thì cứ để cho anh ta nhìn thôi." Trần Tuấn cầm lấy điếu thuốc, chậm rãi đi về phía Diệp Bạch Ngọc, Hàn Lôi vừa tiến lên đã bị Binh Tử đấm một quyền vào bụng, sau đó có vài người bước đến giữ chặt y, vẻ mặt y lo lắng nhìn Diệp Bạch Ngọc: "Trần Tuấn! Anh bắt nạt người tàn tật không thấy hèn à, giỏi thì đến bắt nạt tôi đây này!"
"Tôi bắt nạt cậu làm gì, em trai mới là trái tim của Diệp Bạch Tư, tôi muốn xẻo thịt cậu ta đó."
Trần Tuấn cười lạnh một tiếng, cậu ta bước tới gần Diệp Bạch Ngọc, Diệp Bạch Ngọc vô thức lùi về phía sau, đôi môi cậu run lên, phía sau lại đột nhiên có người chặn lại xe lăn của cậu, vì thế cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn điếu thuốc kia đang áp vào mặt mình từng chút một.
Mồ hôi lạnh túa ra, cậu đột nhiên nhắm hai mắt lại, mạnh mẽ nghiêng đầu sang một bên.
Mùi đàn hương thoảng qua làm nhạt đi khói thuốc gần trong gang tấc, một bàn tay nắm lấy cổ tay của Trần Tuấn, giây tiếp theo, điếu thuốc trong tay cậu ta bị cướp đi, đến khi cậu ta kịp phản ứng lại thì đột nhiên một bên mặt đau nhói ——
Với một tiếng hét to thảm thiết, Trần Tuấn mạnh mẽ lùi về phía sau, đau đến độ chảy nước mắt.
Kèm theo mùi của một thứ gì đó bị đốt cháy.
Diệp Bạch Ngọc vô thức mở mắt, một bóng người cao lớn đang chắn trước mặt cậu, Đoàn Sâm bóp lấy tàn thuốc kia, hắn thản nhiên nói: "Da mặt của cậu cũng dày thật, có thể dập thuốc luôn mới hay."
Hàn Lôi ngẩn người, Đoàn Sâm vứt tàn thuốc đi, Trần Tuấn ôm chặt lấy khuôn mặt của cậu ta, vẻ mặt vừa sợ vừa giận: "Đoàn Sâm, anh dám, anh dám hủy dung của tôi..."
"Tôi chỉ làm chuyện mà cậu định làm với một đứa trẻ thôi mà." Đoàn Sâm bước về phía cậu ta, bọn Binh Tử đột nhiên im bặt, chỉ có Trần Tuấn lảo đảo lùi lại, nước mắt nước mũi chảy đầy trên mặt cậu ta: "Anh đang vi phạm pháp luật đấy."
"Cậu dám kiện không?" Đoàn Sâm đi vòng qua bàn, khớp ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt trên những chiếc ly, sau đó hắn chọn một cái, nhìn về phía Trần Tuấn, tay khẽ gõ xuống, chiếc ly ngay lập tức vỡ tan, "Chỉ bằng cậu mà dám cầm vũ khí pháp luật ra đấu với tôi à?"
Trần Tuấn hốt hoảng lùi về phía sau: "Anh, anh thì biết cái gì?"
"Tôi biết tất cả những chuyện bẩn thỉu mà cậu làm, tôi có thể hỗ trợ nạn nhân của cậu, khiến cho cậu đi tù mọt gông luôn đấy."
Cậu ta bị dồn đến chân tường, mảnh ly vỡ cũng kề bên cổ họng, hầu kết không ngừng chuyển động nơi thủy tinh vỡ, Trần Tuấn không khỏi che mặt lại, ánh mắt mang theo vài phần thù hận, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Đoàn Sâm, anh dám sao, anh dám giết người sao?"
"Tôi không dám giết người thật." Tay Đoàn Sâm vững vàng đẩy về phía trước, mảnh thủy tinh vỡ nháy mắt đã đâm xuyên qua phần da quanh cổ cậu ta, "Nhưng tôi có thể giết một con kiến mà."
Cả người Trần Tuấn cứng đờ, cậu ta trợn trừng mắt nhìn Đoàn Sâm, bờ môi run lên không cam lòng: "Đừng, đừng giết tôi... Tha cho tôi đi."
Vẻ mặt của đối phương vô cùng lãnh đạm, con ngươi gần như trong suốt: "Diệp Bạch Tư muốn có một năm tốt lành, không ai được phép quấy rầy em ấy cả."
Nước mắt Trần Tuấn chảy ròng ròng: "Em, em sai rồi, em sai rồi, anh Đoàn, em thật sự biết sai rồi mà."
"Diệp Bạch Ngọc."
Diệp Bạch Ngọc đột nhiên giương mắt, nghe thấy người đàn ông đang cầm ly trước mặt cậu gọi: "Lại đây."
Hàn Lôi cũng nhận ra đối phương thuộc phe bọn họ, y trực tiếp vùng thoát khỏi những người đang túm lấy mình, đẩy Diệp Bạch Ngọc bước nhanh đến, nói: "Bạch Ngọc, cậu đánh anh ta đi."
Diệp Bạch Ngọc: "?"
Đoàn Sâm: "?"
Hàn Lôi sửng sốt, y hỏi Đoàn Sâm: "Không phải anh gọi Bạch Ngọc đến đánh anh ta sao?"
Đoàn Sâm im lặng một lúc, sau đó hắn nói: "Đánh cũng được."
Diệp Bạch Ngọc bảo: "Không cần đâu, tôi chỉ muốn anh ta xin lỗi anh trai tôi thôi, vừa nãy anh ta tung tin bịa đặt."
Đoàn Sâm nhìn về phía Trần Tuấn, người nọ lập tức nói: "Tôi xin lỗi, rất xin lỗi, tôi xin lỗi Diệp Bạch Tư, Diệp Bạch Tư chưa bao giờ có giao dịch gì với tôi hết, căn bản là tôi không xứng để chạm vào anh ta chút nào, anh ta là người của anh Đoàn... Tôi thề, về sau tôi sẽ không bao giờ làm phiền đến Diệp Bạch Tư nữa."
"Xem ra anh cũng thức thời." Diệp Bạch Ngọc nói: "Thôi, chúng ta dừng ở đây đi."
Hàn Lôi: "Cậu, cậu không có gì muốn nói hết hả?"
"Nói cái gì?"
"Cậu phải chửi anh ta chứ!"
Diệp Bạch Ngọc: "..."
Đoàn Sâm thu tay lại, hắn ném cái ly vỡ vào thùng rác, sau đó nói: "Đi thôi, tôi tiễn các cậu ra ngoài."
Vẻ mặt của Hàn Lôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Diệp Bạch Ngọc bị y đẩy theo đuổi kịp Đoàn Sâm, cậu lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vươn tay dừng xe lăn lại, quay mặt nhìn về phía Trần Tuấn đang được vài người bạn nâng lên, nói: "Anh phải biết rằng khi anh dùng giai cấp để áp chế thì điều đó có nghĩa là anh đã chấp nhận quy tắc này rồi."
"Cho nên chắc chắn giai cấp cũng sẽ áp chế anh thôi."
Cậu thu hồi tầm mắt, nhìn Đoàn Sâm trong thang máy, người nọ nâng tay lên khẽ xoa mũi, xoay người đứng vào góc tường.
Diệp Bạch Ngọc bị đẩy về phía trước, ba bóng người chậm rãi bị cửa thang máy che lại.
Hàn Lôi háo hức nhìn Đoàn Sâm, y vui vẻ hỏi: "Anh trai, sống ở đầu chuỗi thức ăn có thích không ạ?"
Đoàn Sâm: "..."
"Nếu là hai tháng trước thì hẳn là tôi có thể trả lời cậu." Hắn nói: "Còn bây giờ trên đầu tôi có người rồi."