Chương 51

Diệp Bạch Tư ngồi trên băng ghế trong khuôn viên công cộng của bệnh viện, anh ngẩng mặt lên để cho ánh mặt trời chiếu vào, hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi hoa thơm thoang thoảng.


Lúc này vẫn chưa đến thời điểm nắng gắt, ánh mặt trời chỉ ấm áp chứ không hề nóng chút nào, hiển nhiên cũng không ít người có chung suy nghĩ với Diệp Bạch Tư. Hoặc là nhóm ba đến năm người tụ tập lại nói chuyện, hoặc là hai người cùng thì thầm tán gẫu, hoặc cũng có người lười biếng nằm trên ghế dài một mình hưởng thụ.


Kế Sách ngồi ở một bên nhìn anh, y chậm rãi hỏi: "Dạo này cậu có dự định gì mới không?" . Ngôn Tình Hay
"Tôi muốn đưa New World ra thị trường trước, một sản phẩm tốt như vậy không nên bị chôn vùi."
"Cái này thì tôi biết rồi, ý tôi là chuyện riêng của cậu ấy, cậu có dự định gì không?"


Diệp Bạch Tư phơi nắng rất thoải mái, cả thân thể lẫn đầu óc đều vô cùng thư giãn. Anh chậm rãi suy nghĩ một lúc mới nhận ra y đang định nói gì, vẻ mặt đang hài lòng dần dần biến mất, nụ cười vẫn nhàn nhạt nơi khóe miệng: "Bây giờ tôi chỉ muốn tập trung vào công việc thôi."


Kế Sách thở dài: "Cậu cũng không còn trẻ nữa, ít nhiều gì cũng phải cân nhắc đến chuyện của mình chứ... Tìm một người chăm sóc cho cậu không nhất thiết sẽ trì hoãn công việc đâu."


"Bây giờ tôi đã cảm thấy mình không có đủ thời gian rồi, thêm một gia đình nữa thì... Sợ rằng ngày nào cũng sẽ phải cãi nhau mất, hay là thôi đi."
"Cậu có thể tìm một người cùng làm việc với cậu mà, một người có thể hiểu cho cậu đó."


available on google playdownload on app store


Diệp Bạch Tư sửng sốt một chút, anh vô thức quay đầu nhìn y, lần này Kế Sách không hề né tránh, ánh mắt của y xuyên qua cặp kính đối diện với Diệp Bạch Tư, y nói: "Tìm một người có thể cùng cậu gánh vác tất cả."


Diệp Bạch Tư đột nhiên thu hồi tầm mắt lại, anh cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói sau một lúc lâu: "Tạm thời tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy."


Kế Sách cũng thu hồi tầm mắt lẫn thân thể của mình. Y đan chéo hai tay, đặt lên đầu gối đang mở rộng, đưa mắt nhìn xuống mặt đất, giọng điệu ôn hòa: "Tận dụng những hôm dưỡng bệnh này này, cậu thử cân nhắc một chút đi."
Diệp Bạch Tư không lên tiếng.


"Tôi biết là cậu không thích nghe. Nhưng với tư cách là bạn của cậu, tôi vẫn muốn nói thêm vài lời. Hai người đã chia tay được một năm rưỡi rồi, trong khoảng thời gian này, tôi không thể nhìn thấy bất cứ một nụ cười chân thành nào từ cậu cả. Cậu có nhận ra rằng mình đã kéo căng bản thân quá nhiều và chôn vùi cảm xúc quá sâu không, vì vậy nên cậu... trông không giống người thật chút nào."


Diệp Bạch Tư buồn cười: "Tôi đâu có."
"Nếu tôi không phải là người thật thì làm sao tôi có thể bị bệnh được?"


"Cậu biết ý tôi là gì mà." Kế Sách nói: "Cậu chấp nhận tám năm đó là quá khứ của cậu, chấp nhận rằng tám năm đó đã biến cậu thành dáng vẻ này. Cậu có thể nói là mình không để ý, thế nhưng đây không phải là một sự ràng buộc sao? Thậm chí cậu còn giữ lại mái tóc dài này nữa... Diệp Diệp, cậu có thật sự buông xuống được chưa?"


Diệp Bạch Tư đặt tay lên ngực tự hỏi, anh không hề chột dạ chút nào, ngữ khí của anh vô cùng bình tĩnh: "Anh ta không xứng."
"Là không xứng thật hay là do cậu không thể buông bỏ?"


"Tại sao ai cũng cho rằng tôi phải cắt tóc đi thì mới có thể chứng minh được là tôi với anh ta đã chấm dứt vậy, tại sao tôi phải chứng minh chuyện này cho những người không cần thiết?" Dạ dày của Diệp Bạch Tư lại bắt đầu quặn thắt lên, anh đau đến mức oằn người, Kế Sách thấy vậy thì lập tức đưa tay ra đỡ lấy anh, y nói: "Xin lỗi, cậu đừng tức giận."


"Tôi còn tưởng rằng anh sẽ hiểu cho tôi." Diệp Bạch Tư nhẹ nhàng đẩy tay y ra, hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi lạnh, sắc mặt của anh tái mét: "Tôi đi lên trước đây."


"Tôi xin lỗi..." Kế Sách đi bên cạnh anh, y luống cuống không biết phải làm sao. Diệp Bạch Tư đi thang máy lên lầu, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, chẳng muốn nói thêm câu nào.


Thang máy dừng lại ở tầng được chỉ định, Diệp Bạch Tư bước vào phòng bệnh của anh, Kế Sách khẽ giải thích: "Ý tôi không phải là bảo cậu cắt tóc để chứng minh, Bạch Tư à, cậu đừng giận."
"Tôi không giận, tôi chỉ đau dạ dày thôi..."


Diệp Bạch Tư cau mày, vừa đi tới cửa, Thất Nguyệt đã kéo cửa từ bên trong ra. Cậu thấy thế thì vội vàng vươn tay đỡ anh lên giường nằm xuống, đồng thời gọi bác sĩ đến kiểm tr.a cho anh.
Bác sĩ và y tá vội bước vào phòng bệnh, Kế Sách lại bị Thất Nguyệt chặn ở ngoài cửa.


Nam sinh hiền lành trước mặt có đôi mắt trong veo, cậu nhìn Kế Sách một lúc, nhẹ giọng hỏi: "Anh nói gì với anh ấy vậy?"


Kế Sách cũng biết Diệp Bạch Tư thường qua lại với Thất Nguyệt, có lẽ hai người là bạn thân của nhau, bộ dạng của Thất Nguyệt lại rất giống một con cừu, trông rất dễ bị người khác bắt nạt. Vì vậy y không đề phòng gì cả, đơn giản kể lại mọi chuyện một lần, sau đó y nói: "Không ngờ lại làm cậu ấy tức giận..."


"Ngài Kế." Thất Nguyệt cắt lời y, cậu chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Sáng nay anh ăn món gì?"
"Bên nhà bếp tư nhân gửi cháo thịt bò đến..." Nhắc đến nhà bếp tư nhân, vẻ mặt của Kế Sách có chút ngượng ngùng: "Có cả bánh bao súp nữa."
"Ò." Thất Nguyệt nói: "Vậy anh chứng minh cho tôi được không?"


"?" Kế Sách bật cười: "Chuyện này thì chứng minh thế nào?"
"Tôi muốn xem thử thôi." Thất Nguyệt nhẹ nhàng nói: "Anh chứng minh cho tôi xem đi, nếu anh không chứng minh thì làm sao tôi biết được những gì anh nói có thật hay không nhỉ?"
Kế Sách nhận ra điều gì đó, sắc mặt y lập tức cứng đờ.


Thất Nguyệt nói tiếp: "Nếu anh không chứng minh được thì tôi đoán anh ăn shit cũng đâu có sao đâu, đúng không?"
"..." Kế Sách lùi lại một bước, y bảo: "Bên nhà bếp tư nhân có thực đơn mà."


"Thực đơn cũng làm giả được vậy, nhân chứng cũng có thể ngụy tạo luôn, trừ phi..." Tầm mắt của Thất Nguyệt rơi vào bụng Kế Sách: "Anh rạch bụng ra cho tôi xem, bằng không tôi chẳng tin được anh đâu."
Kế Sách lại lùi thêm một bước, đầu gối y chạm vào ghế dựa phía sau, chán nản ngồi thụp xuống.


Thất Nguyệt vẫn không ngừng công kích: "Vậy là anh thừa nhận sáng nay anh ăn shit sao? Ngài Kế à, nếu không thì sau này tôi gọi anh là ngài Shit nhé."
"Tôi biết tôi sai rồi, cậu đừng nói nữa."


Thất Nguyệt nhìn y một hồi, cậu chậm rãi đi tới ngồi xổm xuống trước mặt y, ngẩng mặt lên nhìn Kế Sách, nhẹ giọng nói: "Dù sao bây giờ anh cũng đang ở bệnh viện, có rạch ra thật thì cũng không sao đâu, sẽ có những vị bác sĩ giỏi giúp anh khâu lại thôi mà... Nhìn đi, tại anh làm cho Diệp Diệp bị đau đó."


Sắc mặt Kế Sách tái nhợt, mãi đến khi trong phòng bệnh truyền đến giọng nói yếu ớt của Diệp Bạch Tư, "Thất Nguyệt."
Thất Nguyệt đứng lên, trấn an vỗ vỗ bả vai của Kế Sách: "Tôi đùa thôi, anh đừng tự trách bản thân quá nhé."


Cậu không nói thì không sao, càng nói lại khiến cho Kế Sách càng thêm xấu hổ.
Sau khi các bác sĩ và y tá rời đi, Kế Sách lại ngồi một lúc, sau đó y đứng lên đi vào phòng bệnh.
Diệp Bạch Tư đang ngồi dựa vào đầu giường, anh mỉm cười nói với y: "Tôi không sao, nếu anh bận thì cứ về trước đi nhé."


"Xin lỗi cậu nhiều."
"Cũng chẳng phải chuyện gì to tát mà." Diệp Bạch Tư nói: "Tôi cũng biết là anh chỉ muốn tốt cho tôi thôi, nhưng tốt nhất là cứ để tôi tự quyết định chuyện của mình đi."


Sau khi Kế Sách rời đi không bao lâu thì nhà bếp tư nhân lại gửi đồ ăn đến. Diệp Bạch Tư miễn cưỡng ăn một chút, ăn hơn nửa phần còn thừa của Thất Nguyệt, sau đó chừa lại một phần cho cậu phòng khi cậu đói.


Dường như anh đã hiểu lý do tại sao lần nào Nhạc Lan cũng lấy chuyện ăn cơm ra để uy hϊế͙p͙ Thất Nguyệt rồi.
"Cậu cũng trở về chăm sóc cho Nhạc Lan đi."
"Anh ấy đang chơi trò chạy nhanh với Đoàn Sâm rồi, tôi không chơi với bọn họ đâu."
"Cậu không muốn chơi sao?"


"Có ai vừa chạy vừa tính bài của đối phương không, đúng là hai cái tên biến thái."
Diệp Bạch Tư gật đầu, Thất Nguyệt lại nói: "Thật ra thì ngài Shit kia, anh ta..."
Ánh mắt của Diệp Bạch Tư rơi lên mặt cậu, Thất Nguyệt im lặng một chút, nhỏ giọng sửa lại: "Ý tôi là ngài Kế."
"Cậu bắt nạt anh ấy à?"


"Ừm..." Thất Nguyệt lén lút nhìn vẻ mặt đối phương, cậu rụt rè duỗi ngón tay ra, cẩn thận kéo kéo tay áo của anh. Diệp Bạch Tư nhìn cậu một cái, trong lòng lại chảy ra một dòng nước ấm áp, không nhịn được hỏi: "Sao cậu lại tốt với tôi như vậy?"
"Bởi vì..." Thất Nguyệt nghiêm túc nói: "Tôi thích anh mà."


"Tại sao?"
"Ừm... Tôi không nói được không?"
"Đương nhiên rồi, đây là quyền lợi của cậu mà." Diệp Bạch Tư rốt cuộc cũng không kiềm được nữa, vươn tay xoa đầu cậu một chút.
Thất Nguyệt cũng ngoan ngoãn để cho anh xoa đầu, cả người thoạt nhìn cực kỳ vô hại.


Một lúc sau, cậu lại mở miệng, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn cả lúc nãy: "Thật ra tôi biết anh đang nghĩ gì."
"Hả?"


"Nếu anh đặt cảm xúc lên cán cân, trong tám năm đó, cán cân đã hoàn toàn nghiêng về một bên rồi, mà trọng lượng thì lúc nào cũng nghiêng về phía anh cả. Anh từ chối anh ta và vạch rõ giới hạn bởi vì anh không sẵn lòng tăng thêm bất cứ trọng lượng nào hết, vì vậy, anh ta không xứng để nhận được bất kỳ phản hồi nào từ anh trước khi anh có thể giữ thăng bằng trở lại đâu."


Diệp Bạch Tư vừa bất ngờ vừa kinh ngạc.
"Ai cũng muốn cân bằng thu chi, vừa mới cho một chút đã muốn nhận lại một chút, đây là bản chất bình thường của con người. Người trưởng thành sẽ biết cách dừng lỗ đúng lúc, thế nhưng hiển nhiên là ngày đó anh vẫn chưa đủ trưởng thành."


Thất Nguyệt nâng má, cậu lắc đầu, giọng điệu vẫn vô cùng chậm rãi: "Thật ra loại chuyện thế này không liên quan đến tình yêu, đơn giản là không muốn bị lỗ vốn thôi. Có thể anh không muốn thừa nhận nhưng thật ra chúng ta là hạng người giống nhau đấy, chỉ khác ở chỗ anh can đảm hơn tôi, anh dám đánh cược, anh có thể tự chịu trách nhiệm về lỗ lãi. Thế nhưng nếu anh trắng tay thì dù có làm lại từ đầu đi nữa, những bài học đau thương đó vẫn sẽ không thể nào quên được."


"Nhất là bây giờ Đoàn Sâm đã thay đổi, anh ta gần như đã trở thành một người mà anh không quen biết. Anh vừa cảm thấy điều này thật mỉa mai, cũng vừa cảm thấy con mẹ nó, tại sao đến bây giờ anh ta mới chịu tỉnh táo lại... Xin lỗi vì tôi nói tục nhé." Thất Nguyệt xin lỗi rồi nói tiếp: "Bởi vì anh biết rõ việc có không giữ mất đừng tìm, anh vừa khinh thường, lại vừa hy vọng anh ta có thể hành hạ bản thân nhiều hơn một chút, lâu hơn một chút... Như vậy thì dường như mới có thể nhìn thấy trọng lượng bên cán cân của Đoàn Sâm tăng lên, anh chỉ cần bất động đứng nhìn, cán cân sẽ dần trở về trạng thái ban đầu thôi."


Diệp Bạch Tư vẫn nhìn cậu không nhúc nhích.


"Tôi cũng có suy nghĩ giống như anh, ai cũng ép anh phải cắt tóc mới chứng minh được mình trong sạch, thế thì chẳng khác gì tự mổ bụng lấy bột và xem phổi cả, hài hước vô cùng." Thất Nguyệt nói: "Ví dụ này không thích hợp lắm nhỉ. Lúc ngân sách của anh bị hao hụt đi, người khuyên anh xuống xe có lẽ sẽ có một chút thiện ý, thế nhưng nếu anh nghe theo thì chắc chắn sẽ biến thành rau hẹ*."


* Phép ẩn dụ trong thị trường chứng khoán Trung Quốc, nơi có rất nhiều nhà đầu tư cá nhân thiếu kinh nghiệm và liên tục bị các tổ chức và các nhà đầu tư có kinh nghiệm "thu hoạch" sự giàu có của họ trong thời gian giá cổ phiếu biến động không ngừng.


Diệp Bạch Tư khẽ nở nụ cười, giọng của cậu rất êm tai, cực kỳ giống một dòng suối trong trẻo uốn lượn trên núi. Sau ngần ấy thời gian, đây có lẽ là lần đầu tiên anh lộ ra một nụ cười thoải mái như vậy. Thất Nguyệt nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền hình quả lê của anh, đôi mắt cậu sáng lên một cách không thể nhận thấy.


"Cậu thật sự khiến cho tôi phải nhìn cậu bằng con mắt khác đó." Diệp Bạch Tư tự đoán mò: "Đây là lý do cậu thích tôi sao?"
"Ai quan tâm đâu." Thất Nguyệt nói: "Thích là thích, tại sao phải cần lý do cụ thể chứ?"


Diệp Bạch Tư nằm trên giường, anh đưa mắt nhìn lên trần nhà, dịu dàng nói: "Cậu nói đúng, cho dù tôi có làm lại từ đầu thì những bài học đó đã khiến tôi không còn dũng khí để quyết tâm đến cùng nữa."
"Như vậy cũng rất tốt, ai cũng cần quan tâm thiệt hơn cả mà."


"Tại sao cậu lại chọn ở bên cạnh Nhạc Lan vậy?"
"Bởi vì tuy anh ấy là tiện nhân nhưng bản chất cũng không đến nỗi quá tệ đó."
Diệp Bạch Tư: "?"


"Về phần tiện nhân thì anh sẽ không dễ dàng có tình cảm với anh ấy, còn về bản chất không tệ thì anh có thể đảm bảo an toàn cho bản thân." Thất Nguyệt bóc quả cam bỏ vào miệng, cậu nói: "Dù sao thì tôi cũng chẳng cần danh lợi, cũng chẳng có tham vọng gì hết, tôi chỉ cần có ăn có uống là được rồi."


Diệp Bạch Tư có thể hiểu khá rõ.
Xét theo hoàn cảnh từ nhỏ của Thất Nguyệt, tham vọng duy nhất của cậu có lẽ chỉ là được ăn uống no đủ, song để nuôi tham vọng đó đến từng này tuổi đúng thật là không dễ dàng.


Có điều những người mà anh từng gặp cũng chẳng tốt hơn Thất Nguyệt chỗ nào cả.
...
Trên lầu, Nhạc Lan đột nhiên hắt hơi liên tục, Đoàn Sâm lập tức xụ mặt ngồi ra xa: "Đồ gớm ghiếc."
Vừa nói xong, hắn cũng không kiềm được mà hắt hơi một tràng.
Nhạc Lan cũng dịch ra xa: "Đồ gớm ghiếc."


Đoàn Sâm: "... Tôi cảm thấy hình như có ai đó đang nói xấu tôi."
Nhạc Lan: "Tôi cũng vậy."






Truyện liên quan