Chương 34: Lên Núi

“Không thấy đâu con trai.”
Một bóng lưng trắng vội vội vàng vàng vận hành máy móc chữa bệnh trong nhà.


Nhìn từ sau, lưng gù của ông lão giống như một ngọn đồi hình vòng cung. Trong giọng nói tang thương tràn đầy hiền lành, rồi lại pha một tia trẻ con vui vẻ hồn nhiên, bận rộn nhưng thái độ không lạnh nhạt với khách, cho người khác hảo cảm lớn.


“Hoắc Lệ còn đang truy xét con, may là mấy anh em lanh lợi, không phải đồ Viên Minh Viên thì ném.” Thanh niên nằm trên ghế mây Hoắc Lệ trước kia từng nằm qua, trong miệng gặm táo cắn răng rắc răng rắc, hơi híp mắt lại lười biếng nói rằng.


“Tiền tài như con đại bàng, không trông giữ tốt sẽ giang cánh dài bay đi.” Ông lão không hề keo kiệt khen chàng trai trẻ, Hoắc Lệ trông coi tiền tài không tốt, dĩ nhiên sẽ bị cánh tha đi.


“Con chuẩn bị đem những món đồ này bán ra cho một quan chức nước ngoài, sau đó đem tiền chuyển hết cho ngài dùng để nghiên cứu dược phẩm.”


Ông lão thần sắc khá kích động, gật đầu như giã tỏi, giọng nói đấy cảm kích, trong lòng cảm thấy nam thanh niên sau lưng quả thực là thiên sứ Thượng Đế phái tới hiệp trợ ông: “Cảm ơn, lựa chọn của con là chính xác, đồ Viên Minh Viên để lại trong nước cuối cùng rồi sẽ rơi vào trong tay Mao Cống Hiến.”


available on google playdownload on app store


Nghe đến cái tên này nam thanh niên miệng xẹp lại, đôi mắt mở ra, táo cũng ném ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn đầy chán ghét cùng ghét bỏ.
“Thầy à, Đào Thất chưa tới tìm con, con rất mất mát.” Nam thanh niên xoa tai tiếp tục nói, “Anh em của con đi tìm cậu ấy, kết quả vẫn không thể nào mang ra khỏi Hoắc gia.”


Ông lão đã quen với cách nói chuyện của chàng trai trẻ, tư duy đứa nhỏ này nhảy quá nhanh, một chuyện còn chưa nói hết đã nhảy qua nơi khác nói chuyện khác.


Ông dựa theo thường ngày như cũ, giác ngộ đứa trẻ mê man trong bóng tối: “Không có bạn bè linh hồn sẽ cô đơn, vì các loại nguyên nhân mà cậu ấy không thể tới bên cạnh chúng ta, vậy tại sao chúng ta không đi tìm cậu ấy nhỉ?”
“Bạn bè, không thể bỏ qua.”


“Nhưng cậu ấy bây giờ thân ở bóng tối, bị ma quỷ giam cầm, ma quỷ bây giờ còn đang điều tr.a con, con sẽ bại lộ thân phận.” Chàng trai trẻ thở dài, tựa hồ cảm thấy đáng tiếc, tại sao bạn của hắn tình nguyện ở lại sào huyệt ma quỷ, cũng không muốn tìm hắn.


“Chúa Giê-su nói, nếu ngươi có lòng tin, tất cả niềm tin đều có thể làm được mọi thứ.” Lão nhân thường ngày thích xem kinh thánh, câu nói này là ông không lâu trước đây đọc được trong kinh thánh, đôi khi vừa mở miệng, đều mang theo những câu liên quan đến kinh thánh.


“Khi bạn bè thường gặp rắc rối, họ cần nhất là chúng ta xuất hiện đúng lúc giúp đỡ họ, chúng ta phải trả giá bằng hành động, sẽ thu hoạch được chân tình.”
Thanh niên trầm mặc nửa ngày, lưu lại một câu nếu Hoắc Lệ tới ngài hãy thông báo con, rồi rời đi.


Hắn nghĩ, hắn đã giải đáp được nghi vấn.
Đừng sợ sự chênh lệch về thân phận, đừng sợ sự tập kích của người lạ, vì bạn bè vĩnh viễn xuất hiện trong lúc người cần nhất, bất kể người đã năm năm không gặp, hay là sau khi gặp mặt sợ đối phương không phải người mình quen biết trong ký ức.


Nghĩ như vậy, thanh niên trở về quán rượu, chuẩn bị soạn một thân phận hoàn mỹ để gặp lại Đào Thất lần đầu tiên sau khi từ biệt.


Tính ra, thanh niên cùng Đào Thất đã 5, 6 năm không gặp mặt, lần cuối cùng gặp gỡ là hắn chuồn êm tiến vào sân sau Đào gia, đem Đào Thất mang đi ra ngoài chơi đùa sau đó rời khỏi Nam thành.


Sau đó lúc lần nữa trở lại Nam thành, là những năm gần đây, hắn mới biết cuộc sống Đào Thất càng ngày càng thảm.
Cải xanh trong đất vàng, mới hai, ba tuổi, đã không còn mẹ.
Theo cha thì cha không thương, anh trai ăn thịt, cậu uống canh.


Bài đồng dao nổi tiếng nhà nhà ai cũng biết, là trước khi chia tay hắn hát cho Đào Thất nghe, hi vọng sau này gặp nhau, sẽ nhìn thấy Đào Thất lật đổ cha giẫm đạp anh trai.


Nhưng cha không lật được, ngược lại bị thằng anh đạp, chỉ có thể đạp người này, nhưng đáng tiếc Hoắc Lệ là người xa lạ, thanh niên không tiện tự mình ra tay, chỉ có thể âm thầm thương tâm.


“Ông chủ, tin tức mới nhất trên mạng, Mao Cống Hiến dùng giá cao lén lút truy tìm mua đồ Viên Minh Viên, chúng ta nhân cơ hội vét hắn một cái, có thể chém ch.ết hắn đủ ba ống máu tỷ lệ là 100%, bảo đảm hắn mất hết vốn liếng.”


“Được, tốt nhất đem cả nhà hắn dụ ra bảy phần mười.” Thanh niên trẻ, cũng là người được gã mắt kính gọi ông chủ.
Quán rượu này được thanh niên mở, cũng là điểm dừng chân của các anh em tại Nam thành, có chuyện một người bình thường che giấu thân phận ở trong bóng tối hành tẩu.


Về chuyện hành tẩu trong bóng tối, rất đơn giản, vì tiền, vì kế lớn báo thù của ông chủ.
Kế hoạch đã tiến hành được phân nửa, các anh em rất cao hứng, tuy Cẩu Tử bị bắt vào sở cảnh sát, nhưng đi ra cũng chỉ cần ông chủ nói một hai câu, chút nhân mạch này ông chủ vẫn có.


Gã đeo kính nghĩ khá ngây thơ, nào ngờ thân phận phe mình vì những năm nay che giấu đầu mối mà làm chưa đủ tốt, phe địch so với suy đoán của bọn họ suy đoán còn hơn bảy tám phần, Cẩu Tử đã bị đối phương hành hạ gào khóc.


Điểm ấy gã đeo kính không nghĩ tới, nhưng ngược lại ông chủ hắn nghĩ tới, nếu không, hôm nay ông chủ hắn đã gọi điện thoại cho giám đốc sở cảnh sát.


Cách một ngày mới gọi là vì không muốn lôi kéo tai mắt người khác, ai đang ngồi đưa mắt xem đều rõ ràng trong lòng, cũng hiểu cách làm của ông chủ.


Nhưng vừa gọi điện thoại tới, đối phương lại nói không thể giao người ra, ông chủ mỉm cười với điện thoại nói rằng anh thề son sắt với tôi hôm sau thả người, bây giờ lại nói người bị Hắc ca giam giữ, dùng tội danh dính líu đến trộm cướp châu báu mà giam giữ, chuyện của sở cảnh sát lí gì tới phiên người ngoài xía vào.


Không biết bên kia đầu điện thoại nói gì, cuối cùng ông chủ mặt lạnh tanh cúp điện thoại.


“Không có chuyện gì đâu, ngày mốt Cẩu Tử sẽ ra.” Ông chủ nhìn thấy gã đeo kính chuẩn bị nói gì đó, xua tay ngăn lại lời hắn định nói, lý thuyết phân tích số liệu của đối phương trong mắt hắn, không có tác dụng.


Số liệu suy luận của gã đeo kính đối với người nào cũng có tác dụng, ngoại trừ ông chủ hắn, hắn không thể luôn sử dụng lý luận số liệu để tìm ra bước kế tiếp phải làm gì.
Bên này vội vàng chuyện bên này, mà bên kia Đào Thất cũng đang bận việc.


Hôm nay, Hoắc Lệ muốn mang cậu lên núi thờ cúng một vị cố nhân, có ký ức đời trước, Đào Thất biết người này chính là mẹ của Hoắc Lệ. Đồng thời cũng là lần đầu tiên cậu bước ra khỏi nhà sau khi được Hoắc Lệ đem về.


Cậu ôm sự kính ngưỡng tôn trọng trong lòng, chờ đợi nó đến, vì cậu tin rằng đây là bước đầu tiên để hiểu tâm lý Hoắc Lệ, và mở ra cầu nối giao tiếp giữa họ.
Sống lưng Đào Thất thẳng tắp, khéo léo ngồi trên giường, khóe miệng hơi giương lên, đôi mắt đen nhánh toả sáng, lông mi run rẩy.


Hoắc Lệ cúi đầu đứng sau chải đầu cho cậu, động tác mềm nhẹ, chậm rãi, như đang làm một tác phẩm nghệ thuật.
Từng tia đỏ ửng khả nghi in lên gò má bạch ngọc của Đào Thất, lan tràn đến sau cổ, như búp bê sứ trắng tinh xảo.


Từ xưa tới nay đàn ông vì người yêu chải đầu, nhờ vào đó diễn tả tình yêu thương là đạo lý bất biến, không quản người yêu là trai hay gái, là tóc dài hay tóc ngắn.


Đối phương chỉ theo bản năng muốn làm điều đó vì cậu, không xem thường địa vị của cậu, hay coi cậu là phụ nữ. Là muốn che chở, muốn đem cậu nâng trong lòng bàn tay, cho nên hắn muốn làm điều đó.


Sau khi Hoắc Lệ giúp Đào Thất chải kỹ tóc tai, từ tủ quần áo lấy ra một bộ âu phục màu xám mới tinh, cẩn thận giúp cậu thay quần áo, Đào Thất giơ tay lên phối hợp động tác Hoắc Lệ.


Bầu không khí ấm áp giữa hai người, trong mắt những người ngoài cuộc không biết gì sẽ cho là bộ dáng phụ từ tử hiếu, ba ba thay quần áo cho con trai, con trai khéo léo mặc cho ba ba dàn xếp.
Nếu như tỉ mỉ mà ngắm, sẽ nhìn ra quanh thân hai người bọn họ quẩn quanh nhu tình, lưu luyến mật ý.


Ban đầu, Hoắc Lệ cực kỳ giống ba ba trong đầu cậu ảo tưởng, sẽ đút cậu ăn cơm khi cậu đang bị thương, đi đứng không được sẽ giúp cậu thay quần áo, vào buổi tối sẽ ở giường đầu nhìn cậu ngủ.


“Được rồi, chúng ta ra cửa thôi.” Giọng nói ôn nhu vang lên, Đào Thất mới phát hiện mình đã được Hoắc Lệ mặc đồ xong.
Đào Thất đáp lại một tiếng nhờ nhỏ, hai tay khoát lên bả vai Hoắc Lệ cẩn thận từng li từng tí xuống giường, cậu bây giờ có thể đi bộ, nhưng mà phải cần một cái gậy.


Vừa bước chân trần xuống mặt đất, cậu đã được Hoắc Lệ chặn ngang ôm lấy, Đào Thất mờ mịt ngẩng đầu lên, đối phương lại nói: “Sàn nhà lạnh.”
Hoắc gia đáng yêu quá đi, Đào Thất nghĩ thầm.


Dứt lời hai người đi ra khỏi phòng, ngoài phòng khách có hai người hầu nam đang chuẩn bị bộ đồ ăn. Khi họ nhìn thấy Hoắc Lệ đang ôm một thiếu niên xinh đẹp trong tay, đôi mắt đều sắp rớt ra.


Hoắc trạch chỉ có trước và sau giờ cơm mới xuất hiện người hầu, những thời gian khác cấm người hầu tiến vào tòa nhà, ngoại trừ Dĩ Đông và David vẫn luôn chờ trong nhà.


Nên bọn họ rất ít khi nhìn thấy thiếu niên được Hoắc Lệ nhặt về, nhưng mà nghe nói Hoắc gia sủng người này cực kỳ, thậm chí còn để Dĩ Đông chủ trì việc trồng hoa trồng cây cho cậu.
Dù sao người thiếu niên này đúng là nhìn rất đẹp, thật làm cho người ta nai vàng ngơ ngác.


Trên gò má trắng nõn như ngọc có hai mảnh ửng đỏ xấu hổ, đôi mắt đen khéo léo dưới hàng mi dài, linh hoạt nhìn bọn họ. Dường như đang nói xin chào “Chào mọi người”, tóc đen mềm mại tự nhiên buông xuống, cực giống búp bê trong tủ kính, mỏng manh mà hoa mỹ.


Người hầu xuân tâm dập dờn, cũng không biết dáng dấp thất thố của họ tiến vào trong mắt Hoắc Lệ, khi Hoắc Lệ ôm Đào Thất ra cửa tiến vào trong xe, người đàn ông áo đen trong sân đột nhiên khí thế hung hăng đi vào phòng khách, đem hai người hầu bắt đi.


Người mà Hoắc Lệ dạy dỗ,có thể nhận được thông điệp mà hắn muốn truyền tải chỉ bằng một cái liếc mắt, đối với những người mơ ước đồ vật của hắn, phải chỉnh. Phế nhân dạy không tốt, cuối cùng rơi vào kết cục “Nấu lại đúc lại”.


Người hầu mà, Dĩ Đông cũng vậy, Đào Thất đại khái không biết Dĩ Đông hiện giờ đang ở đâu, từ đêm đó trở đi, cậu rất ít thấy bóng dáng Dĩ Đông trong nhà.
Nhưng mà những chuyện này Đào Thất vẫn chưa nghĩ nhiều, cậu tin tưởng Hoắc Lệ công bằng.


Phong cảnh bên đường lùi lại, Đào Thất ngồi ở vị trí kế bên chỗ tài xế, nhìn Hoắc Lệ lái xe.
Người đàn ông tập trung tinh thần nhìn đường cái phía trước, tay cầm vô-lăng hết sức chăm chú, nụ cười trên khóe miệng giảm bớt, biểu tình rất nghiêm túc và rất nghiêm túc.


Đào Thất nhìn chăm chú Hoắc Lệ, không biết tại sao đối phương không nhìn cậu, mà tay cầm vô-lăng như vị chỉ huy nghiêm khắc, tinh thần cẩn thận tỉ mỉ làm Đào Thất hiểu ý nở nụ cười, trong lòng mê muội.


Thấy vậy, cậu cũng quay đầu đi không quấy rối hắn lái xe, miễn cho hắn phân tâm. Đây là Hoắc gia đó, làm việc luôn cẩn thận tỉ mỉ, Hoắc gia luôn mang thái độ tôn trọng sinh mạng.
Không giống những người ở Đào gia, đem người làm con khỉ đùa giỡn.


Xe còn đang chạy, tâm tư Đào Thất từ từ về tới thời điểm này ở đời trước.
Thời tiết hôm đó, cũng nhiều mây giống hôm nay, không có ánh mặt trời.
Một ngôi mộ cùng người đàn ông cầm nhang quỳ lạy.
Còn có…
“Đến.” Hoắc Lệ nói rằng.


Cởi giây nịt an toàn ra, trước tiên hắn xuống xe từ cốp sau lấy ra xe lăn, đem thiếu niên ôm đến.
Trước mắt cây cối san sát, hoa thơm chim hót, chính giữa là một đường mòn yên tĩnh, nối thẳng vào sâu trong ngọn núi lớn.


“Quang cảnh rất ưu nhã, đây là Mao Sơn ạ, dãy núi yên tĩnh nhất Nam thành?” Đào Thất mặt lộ vẻ vui sướng.


Mao Sơn, tương truyền trên núi có kẻ mang tội giết người nghỉ lại trong đó, có ngày, một số du khách nhìn thấy một người đàn ông đầy máu vào lúc hoàng hôn, kéo một thi thể đi lại trong rừng.
“Ừm.” Hoắc Lệ ánh mắt lóe lên.
“Chúng ta lên núi làm gì?”


“Cúng mẹ tôi.” Hoắc Lệ nói xong đẩy xe lăn lên núi, chiếc xe đậu trong đình gỗ.
Đào Thất vẫn chưa biết, lần xuất hành này sẽ để cậu gặp được một người không tưởng tượng nổi.
Mà người kia, sẽ giúp đỡ cho tương lai cậu cực lớn.


Đi trên đường mòn trong núi, Hoắc Lệ cùng Đào Thất tán gẫu giải buồn, chọc cậu vui vẻ liên tục, mãi đến tận nửa giờ sau, trước mắt Đào Thất là một tòa biệt thự.


Mà biệt thự bên cạnh, có một ngọn đồi nhỏ uốn cong, trên bia khắc một dòng chữ, mộ này không cần nói cũng biết là của mẹ Hoắc Lệ.
Hai đời chồng lên nhau, khi Đào Thất nhìn thấy cảnh này, trong lòng vẫn khó nén được bi thương, thống khổ của Hoắc Lệ làm cậu buồn lây.


Đào Thất cả người bi thương, nhưng mà Hoắc Lệ so với cậu trầm tĩnh hơn nhiều, cười xoa xoa đầu cậu.
“Tôi còn chưa buồn, ngược lại em đã bắt đầu buồn rồi.”


Tiếng nói ôn nhu cười khẽ, kèm theo gió nhẹ thổi vào lòng Đào Thất, cậu đó, chưa từng thấy bộ dáng Hoắc gia khổ sở gào khóc, nhưng chính dáng dấp nhẹ như mây gió, lại làm Đào Thất cảm thấy rất đau lòng.
Đào Thất nói rằng: “Em sẽ luôn ở bên anh.”






Truyện liên quan