Chương 55: Lỗ Mãng
Mấy buổi tối gần đây Đào Thất nghe thấy tiếng di chuyển sắp xếp đồ đạc trong phòng ngủ dành cho khách mà cậu đang ở. Hoắc Lệ thường vỗ nhẹ lưng cậu trấn tĩnh: “Là người hầu đang dọn dẹp lại mấy gia cụ thôi, chân của em sắp khỏi rồi, sau đó chuyển em lên phòng ngủ tầng 2, chúng ta ngủ chung một phòng.”
Ngủ… ngủ chung một phòng? Tim hụt mất một nhịp! Đời trước, trong một bữa cơm, Hoắc Lệ thuận miệng đưa ra đề nghị này, Đào Thất mặt lạnh tanh không tỏ vẻ gì, sau đó… anh không bao giờ nhắc lại nữa. Đời này, cậu nhất định chủ động đồng ý với anh.
“Vâng.” Đào Thất nhỏ giọng nói.
Đào Thất cảm nhận rõ ràng toàn thân Hoắc Lệ tràn ngập vui sướng, ánh mắt nụ cười đều không thể che giấu, hơi thở anh dịu dàng hơn, tiếng nói càng thêm nhu hòa.
Hoắc Lệ cúi đầu cẩn thận hôn lên cái trán trơn bóng của Đào Thất, bàn tay đang phủ trên lưng chậm rãi di chuyển lên trên, vỗ về phía sau gáy cậu thật thân mật.
Đào Thất phát hiện mỗi khi Hoắc Lệ vui vẻ đều thích hôn trán cậu, động tác này bày tỏ sự quý trọng, lời này là mẹ cậu từng nói trước đây.
Có đôi khi thích một người không có nghĩa phải chiếm lấy toàn bộ người đó. Anh khắc chế mọi cử chỉ thân mật ở mức độ nhẹ nhàng, chỉ như chuồn chuồn lướt nước, nhất định anh rất trân quý và luyến tiếc cậu.
“Hoắc gia.”
“Anh đây.” Hoắc Lệ nhẹ giọng đáp lại tiếng gọi như mèo con của cậu.
Khuôn mặt Đào Thất ửng đỏ, một tay câu lấy cổ anh, một tay hơi nâng cằm anh lên, ngửa cổ dâng môi mình đặt chính xác lên đôi môi anh sau đó ngay lập tức rời đi.
Sau khi làm ra hành động này, ánh mắt cậu tràn đầy ngượng ngùng, mặt đỏ tới mang tai vội chui vào trong chăn đưa tay sờ lên môi mình, cảm thấy một trận tê dại như có điện. Luồng điện truyền khắp toàn thân từ đỉnh đầu tới gót chân, khiến cho cậu xấu hổ cuộn tròn không thôi.
Đào Thất cảm giác hai cánh tay rắn chắc vòng quanh hông mình, trên đầu truyền đến vài tiếng cười khẽ trầm thấp. Trong nháy mắt nhiệt độ trên mặt cậu lại tăng vọt, trái tim đập bình bịch, câu xoay người rúc vào lòng anh.
“Thình thịch thình thịch..”
Không khí chợt đặc quánh khiến cho Đào Thất hô hấp có chút khó khăn, nhịp tim ngày càng nhanh hơn. Cậu lấy lên dũng khí chui đầu ra khỏi chăn.
Ngay lúc này một bàn tay Hoắc Lệ nắm lấy cằm cậu, hơi nâng lên, anh mạnh bạo hôn xuống, trao một nụ hôn sâu mãnh liệt không thể kiềm chế.
Hôn đến miệng đắng lưỡi khô, quá kích thích, linh hồn Đào Thất như bay lên.
Cậu cảm thấy Hoắc Lệ trở nên kích động, nụ hôn của anh không còn khắc chế kìm nén. Tuy nhiên động tác của anh rất cẩn thận dịu dàng, không nỡ làm cậu bị thương.
Nụ hôn này kéo dài thật dài, đầu óc cậu choáng váng, cơ thể thiếu dưỡng khí muốn tách ra một chút để hô hấp.
Hoắc Lệ vuốt ve đỉnh đầu cậu, vừa hôn vừa vỗ về, luyến tiếc không muốn dừng lại.
Anh không muốn trói buộc cậu, sẽ không ép buộc cậu, anh tình nguyện kiên nhẫn chờ đợi cậu “tự chui đầu vào lưới”, chờ đợi cậu chủ động bay về phía anh, nguyện ý ở lại bên cạnh anh.
Từ khi quen biết Hoắc Lệ, lá gan của Đào Thất ngày càng lớn hơn, cho dù hiện tại bị áp đảo, tràn ngập nguy cơ bị ăn sống nuốt tươi, cậu vẫn nhắm mắt thuận theo Hoắc Lệ, không muốn đẩy anh ra.
Hiện tại cậu đã chủ động tiếp xúc với anh, tâm tình cũng ngày càng biến hóa, dần trở nên ỷ lại vào anh.
Một hồi Hoắc Lệ nới lỏng vòng tay, vuốt ve hai má cậu, trong ánh mắt tối đen sâu thẳm tựa hồ ánh lên một tia sáng chiếu rọi nội tâm u ám sâu trong lòng.
Đào Thất vươn tay xoa lên mi mắt anh, trong hơi thở hổn hển nhỏ giọng nói: “Đẹp quá, thật là đẹp mắt!”