Quyển 1 - Chương 5: Cuộc chiến đầu tiên 4

Suy nghĩ của tôi quay lại 10 ngày trước khi tôi ung dung trên đường đến học viện Hayakawa . Trường học vẫn chưa đến kì khai giảng im lặng lạ thường, tôi cũng háo hức muốn đi thăm háo hức muốn đi thăm ngôi trường mình sẽ học ba năm một chút mà đây cũng là lần đầu tiên đến đây……….


“Meow…..”
Gì? Âm thanh gì vậy? Làm sao lại có tiếng mèo kêu? Chẳng lẽ trong trường học có nuôi mèo sao?
“Meow……meow…..meeow!”
Âm thanh này nghe thật lạ, tiếng mèo kêu là như thế này sao? Chắc là có người muốn đùa dai đi


Rất rõ ràng, âm thanh này là đi ra từ phía cuối. Nơi đó hình như là toa lét nữ a! Chẳng lẽ có biến thái ………………….
Bớt lo chuyện bao đồng! Bớt lo chuyện bao đồng! Lời cảnh báo mãnh liệt hiện lên trong đầu
Theo bản năng, tôi đi về phía ngược lại


Từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn tuân thủ nghiêm ngặt truyền thống tốt đẹp “Phi lễ chớ thị, bớt lo chuyện người” (*) tốt đẹp của gia đình , kế thừa ba cách hành sự phủi tay đối với chuyện không liên quan đến mình . Cũng theo lời nghiêm khắc dạy bảo của mẹ , cho đến bây giờ vẫn chưa gây ra phiền toái nào, hy sinh cái tôi lớn nhất của mình. Mười sáu năm sinh ra trên trần thế, tôi đều sống an an phận phận , cố gắng trông nom chính mình thật kĩ


Ví như chuyện hiện tại, dù là đang sợ gần ch.ết, nhưng tôi vẫn không nhịn được tò mò muốn đi thăm dò “vụ án”
“Ai…..ai ở bên trong?” Tê dại lấp đầy lá gan, tôi hướng về bên trong toilet nói
“………Tôi………….”


Quả nhiên có người, hơn nữa còn là con trai, nghe giọng nói hẳn là tuổi hắn cũng không lớn
“Anh….anh ở bên trong ……………làm………..làm gì?”
“Nghỉ ngơi”
“Nhưng mà, đây là nhà vệ sinh……….nữ a……………”
“Tôi thích đó, cô muốn ch.ết sao?”


available on google playdownload on app store


Quả nhiên là tên biến thái


Ba đã từng nói với tôi, nếu trong cuộc sống bất hạnh gặp phải loại người biến thái, thì trăm ngàn đừng cho hắn biết con đã biết hắn là biên thái, nếu không hắn sẽ được nước lấn tới . Hay nói cách khác ,phương pháp này là muốn con phải dùng hết khả năng của mình để khiến cho hắn cảm thấy con thật bình thường…………….


Phù phù, khúc này thật khó nói a! nhưng mà , lúc ấy ba nói rất trôi chảy!
Ừ….cứ làm như vậy đi
“Không muốn, a………….thật xin lỗi” Tôi tận lực hòa hoãn tâm tình trả lời
“Đợi chút!”
“A?……………”


“Chuyện này…………để lại giấy trên người của cô lại!”
“…………………”Không phải chứ? Cũng có loại biến thái chuyên môn sưu tập giấy sao? “Có chút vội, nhưng được……..hình như có…………..”
“Cô bước vào đưa nó cho tôi!”


“Tôi,tôi không muốn bước vào” Tuy rằng anh hai Hạ Sinh thường xuyên đả kích tôi, nói “sắc đẹp” của tôi khiến cho người bình thường “khiếp đảm” , nhưng mà tên này lại không phải người bình thường, tôi nên cẩn thận một chút vẫn hơn


“Cô không bước vào, thì làm sao đưa nó cho tôi?” Tên biến thái lớn tiếng đâm chọc, lộ vẻ bất mãn
“Hay là, anh………….anh đi ra”
“………………………..”
“…………”
“Tôi không thể ra được, nên cô vào đi” Tên biến thái cố nén giận nói


“Tôi……………..”
“Cô muốn ch.ết a, nhanh vào cho tôi! Tôi ngồi ở đây cũng đã lâu rồi , mông đã tê rần hết!” Hắn đối với những gì bản thân trải qua thật thẳng thắn


Tôi bị giọng nói gắt gỏng bất thình lình làm cho sợ hãi, chờ đến khi hồi phục lại tinh thần, tôi đã chầm chầm đẩy cửa ra
Buồng vệ sinh không có người , tất cả cửa đều rộng mở, ngoại trừ buồng số năm
“Cô vào chưa?” Tên biến thái giọng điệu kích động


“Tôi…………tôi ném vào đây!” Tôi chỉ muốn sớm rời khỏi chỗ này
“Được” Hắn trả lời
“Tôi run rẩy lấy trong ví tiền một bao khăn tay, giống như cầm khoai lang nóng trên tay tôi vội vàng ném . Không ngờ lực ném quá yếu chỉ bay đến cửa của buồng vệ sinh


“Cô làm gì vậy? Ném phi tiêu sao?” Giọng nói không kiên nhẫn của hắn còn làm cho tôi cảm thấy thêm phần đáng sợ
“………………..”kiềm nén áp lực, tôi dốc toàn lực hướng cửa trước ném đi
Vù………..vù……..a, hay quá, rốt cuộc cũng ném vào rồi


“Bốp!” Tôi nghe được tiếng chiếc túi nhựa đập lên mặt người tạo thành tiếng vọng giòn tan . A………..thảm rồi…………
“Ai……….da! ch.ết tiệt, cô muốn giết người sao?” Tên biến thái ở bên trong buồng vệ sinh tru lên
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Tôi sợ xanh mật, vội vàng hướng hắn xin lỗi


“…………Cô không thể nhẹ tay chút sao?”
“…………này, tôi…………….tôi đi nha?”
Nơi đây không nên ở lâu, tốt nhất là tôi nên chuồn trước
“Đợi chút…………….cô đưa cái loại khăn tay gì đây? Sao lại dầy như vậy?”
“A!?”


ch.ết rồi, vừa rồi vì nhất thời sốt ruột , tôi đã ném phải cái băng vệ sinh của mình a, kì sinh lý sắp tới, cho nên tôi luôn phải mang nó theo bên người……………….phải thật nhanh lấy lại……….


Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, tôi nghe được bên trong buồng vệ sinh kêu lên vài tiếng “loạt xoạt” , tôi đoán có lẽ hắn đang ở trong kiểm trong cái gói………….
“A! Này, đây không phải băng vệ sinh sao?”
“Phải…………Đúng vậy a!! Ha ha …….” trời ạ , càng lúc càng ngượng ngùng


“ch.ết tiệt! Cô muốn ch.ết sao?” Hắn lớn tiếng rống
“Lấy đi, thứ này tôi không cần!Phi! Đồ dùng của phụ nữ thật ghê tởm!” Tên biến thái hung tợn nói
Vừa dứt lời, từ trong buồng vệ sinh, bằng 1 đường cong rực rỡ , cái gói hàng đã được ném ra


“Còn có cái nào khác không?” Giọng nói không kiên nhẫn khiến cho tôi cảm thấy hình như ở bên trong buồng vệ sinh kia là một con thú hoang , chỉ cần tôi động đậy là nó sẽ từng bước từng bước xé tôi ra thành từng mảnh
“Không…………..có………….”


“Cô tìm thử xem………….nhanh lên!”
………………….
“Báo cũ có được không…………có được không?” Tôi phát hiện hiện ở một góc sáng sủa có một mảnh báo chí cũ nát
“Ở………….vách tường cách vách…..chỗ của anh………”


“Còn có cái nào khác không?”
“Không………không có”
“…………….có dính phân không?”
“Không, không biết…………….”
“Đi xem.”
“………………..” Trời ạ! Sao lại có thể như vậy
“Thế nào?”
“Còn xài được…………..”


“đưa đây!”
Tôi lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng cầm tờ báo cũ lên, nhón chân từ trên nóc buồng số năm đưa qua
“Phi! Thật bẩn!” Hắn [c]hửi ầm lên
Nhưng mà, hay quá, cuối cùng hắn cũng miễn cưỡng tiế nhận rồi
“Tạm biệt!” Tôi vội vàng hướng hắn nói lời chào từ biệt


“Đợi chút! không được đi! Tôi còn có chuyện khác!”
“Sao, thế nào?”
“………..Hôm nay……….Cảm ơn cô a!”
“Không……….không cần!” Tôi không cần gặp lại anh là tốt rồi! Nhưng nửa câu sau này tôi không dám nói ra
“Cô tên gì?”


“Không , không cần hỏi……………”


Một nữ sinh ở trong toa lét cứu trợ một tên ngu ngốc đi toa lét quên mang giấy, hơn nữa lại còn là nam, nói cho người khác nghe, cũng chẳng phải là chuyện vinh quang gì! Huống chi tờ báo cũ kia lai lịch cũng không rõ rang, lỡ như sau này hắn có chuyện gì không hay xảy ra , tỷ như “Ung thư hậu môn” hay mắc phải bệnh sinh lý…………tôi không phải sẽ gặp phiến phức hơn sao?


“Cô tên gì, nói đi a!”
“Này………không cần hỏi…………đi?” Tôi dùng chút lực còn lại của mình sợ hại, lén lút bỏ đi
“Tên tôi là Mông Thái Nhất, cô tên gì!” Hắn hình như là rất thích rống a!
“A…..tôi, tôi……………anh nhất định phải biết sao?”


“Đúng!” Hắn nói như chặt sắt
“Vậy, vậy được rồi, tôi họ Lôi , tên Phong, gọi là Lôi Phong!”
Tôi dùng hết sức lực của mình, nhanh chân bỏ chạy, phía sau còn truyền đến âm thanh của câu hỏi khủng bố:
Cô tên gì? Cô tên gì? Cô tên gì………………


(*): Chuyện xấu không nhìn, không lo chuyện người






Truyện liên quan