Quyển 1 - Chương 6: Cuộc chiến đầu tiên 5
“Tử Lôi, tôi là Mông Thái Nhất a………….” Mông Thái Nhất thực hưng phấn vọt tới trước mặt Tử Lôi giới thiệu
Trời ạ! Tôi còn cho rằng cái tên biến thái kia không phải là học sình trường Hayakawa nữa chứ! Trường Hayakawa nổi tiếng như vậy mà cũng có một tên ngốc như hắn sao? Tôi cẩn thận trốn ra phía sau, tránh để cho tên biến thái nhận ra mình
“Tránh ra…………” Tử Lôi rất bình tĩnh vén vén tóc , hướng về Kim Ánh Minh nhích lại gần
“Tử Lôi……………….” Giọng nói của Mông Thái Nhất giống như đứa con nít bị đoạt mất kẹo, hắn hướng Tử Lôi bĩu môi. Sau dó dường như phát hiện ra cái gì, hắn chỉ tay vào đôi Kim Đồng Ngọc Nữ “Người…các người…………..”
“Nhóc con này, khẳng định là cậu, nhất định là tại cậu…………nên Tử Lôi mới không để ý tôi!” Mông Thái Nhất hướng về phía Kim Ánh Minh oang oang nói
“Im lặng! Hiện tại không phải là lúc các người nhận người thân !” Thấy giám thị hướng Mông Thái Nhất quở trách
“Tên của em?” Thầy giám thị hỏi nam sinh lạnh lùng
“Kim Ánh Minh” Vẫn là câu trả lời ở tàu điện ngầm
“A……là con trai trai của ngài Kim chủ tịch hội đồng quản trị sao?” Hà Mã đại nhân kinh ngạc hỏi
“Vâng” Kim Ánh Minh vẫn lạnh lùng như trước trả lời
“A……………khó trách lại giống như vậy, nhớ lại năm đó tôi cùng ông ta……….” Hà Mã bắt đầu nhớ lại chuyện cũ, hoàn toàn quên rằng vừa rồi chính mình đã nói không được nhận người thân
“Tôi có thể đi được chưa?” Kim Ánh Minh đối với chuyện cũ của Hà Mã không có hứng thú
“A……….đương nhiên! Đương nhiên! Xin mời!” Thầy giám thị Hà Mã tỏ ra thật hiền lành, đương nhiên là chỉ đối với Kim thiếu gia. Xoay người lại, vẻ mặt của hắn rất nhanh đã trở nên nghiêm túc lại, hắn cầm trong tay tập lý lịch học sinh “Ma Thu Thu!”
Nghe được tên mình đột nhiên bị gọi đến, tôi còn có một không dám tin
“Ma Thu Thu! Là người nào? Ra đây cho tôi!” Giọng nói không kiên nhẫn nặng nề lập lại 1 lần, tôi mới sợ hãi giơ tay lên
“Dạ………….là em”
“Ngay ngày đầu tiên khai giảng đã không mang huy hiệu trường! Còn gây chuyện với thầy Hắc!……………về nhà viết năm ngàn từ “kiểm điểm” cho tôi!”
Tôi………..tôi không nghe lầm chứ? Vẫn không dám ngẩng đầu, tôi không dám tin lén nhìn về phía thầy Hà Mã. Rõ ràng mọi chuyện đều không phải là do tên điều khiển ô tô gây ra sao? Tại sao? Tại sao lại là tôi? Hơn nửa chỉ phạt mình tôi?
Tôi nhìn lướt quá nam sinh gặp ở tàu điện, hắn đang nhàm chán hết nhìn đông sang tây, tựa như có vẻ đã rất quen với cách thức xử lý này
Nhưng mà tôi không chịu được, vất vả lắm tôi mới có thể đến trung học Hayakawa, vất vả lắm tôi mới tranh thủ được tình cảm của ba mẹ, thậm chí tôi còn nghĩ đến biểu tình chán ghét của mẹ khi biết được tôi vướng phải rắc rối
“Em đi đây” Giọng nói lạnh nhạt đổi lấy cái gật đầu của Hà Mã
“Kim…………….Kim Ánh Minh” Dù biết là không nên, nhưng tôi vẫn thu dũng khí gọi Kim Ánh Minh. Có lẽ, có lẽ, hắn sẽ có cách “Không…..không phải tôi……………..”
Kim Ánh Minh muốn đi ta chợt dừng bước lại, thản nhiên liếc mắt nhìn đến Hà Mã đang chột dạ bên cạnh
“Ầm ỹ ch.ết được”
“Ầm ỹ ch.ết được!Ầm ỹ ch.ết được?” Từ lúc nào hiện lên, một bóng người quen thuộc, một câu nói tương đồng, là hắn!!
Tôi ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn rời đi, thật là hắn? Thật sự………………