Chương 18: Tin cậy, khẩu giao

Hai lần súc ruột sau so với lần đầu tiên thoải mái hơn một chút, Trạch Ninh thu thập hảo dụng cụ, tẩy trừ toàn thân đi đến phòng ngủ. Ngô Hạo yêu cầu y nhất định phải trần trụi, cũng không yêu cầu y nhất định phải bò sát.


“Chủ nhân.” Nhìn đến Ngô Hạo ngồi trên sô pha, Trạch Ninh đi đến trước mặt hắn quỳ xuống.
“Trước kia có cùng nam nhân làm không?”
“Từng có, chủ nhân.”
“Số 1 hay là số 0?”
“Đều có, chủ nhân.”


“Không thể tưởng tượng được ngươi còn có thể áp người a, cái loại bộ dáng của ngươi ta còn tưởng rằng chỉ có thể bị nam nhân thao.”


Đầu Trạch Ninh ép tới càng thấp, Lời nói của Ngô Hạo khiến Y cảm thấy thẹn. Nhưng là như vậy mới tốt, chính mình không là gì cả, chỉ cần lấy lòng hắn là tốt.
“Chính mình tự khuếch trương, đem cái này nhét vào.” Ngô Hạo đem một cái nam hình không tính quá thô quăng đến.


“Vâng, chủ nhân.”


Trạch Ninh đưa ngón tay đến miệng ʍút̼ vào, tiếp theo sáp nhập hậu huyệt trằn trọc khuếch trương, miệng thỉnh thoảng xuất ra rên rỉ mê người. Một ngón, hai ngón, ba ngón, Trạch Ninh rút ra ngón tay dùng miệng ngậm lấy nam hình kia. Y dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ láp từ gốc đến ngọn, bảo đảm nước bọt có thể làm trơn toàn bộ.


available on google playdownload on app store


“Ân…A…” Mặc dù nam hình không quá lớn, nhưng Trạch Ninh dù sao vẫn chưa từng làm cho loại đồ vật này tiến vào thân thể của mình, lúc đẩy vào thân thể của mình, Trạch Ninh theo bản năng run rẩy cự tuyệt.
Cuối cùng, nam hình cũng được đẩy vào toàn bộ.


Trạch Ninh một lần nữa quỳ thẳng thân mình, theo cử động của y nam hình nơi hậu huyệt cũng thay đổi góc độ, Trạch Ninh cảm thấy một trận kích thích, y không khỏi nhanh nhíu mày. Đối với y mà nói đây là một thể nghiệm hoàn toàn mới, cơ vòng theo bản năng muốn khép lại làm cho y cảm thấy thực không thoải mái.


“Tiểu ɖâʍ đãng, bị một cái đồ chơi không có độ ấm sáp vào vẫn có thể hưng phấn như vậy, xem ra ta đã xem nhẹ ngươi có bao nhiêu ɖâʍ đãng a.”


Ngô Hạo cũng không thích từ ngữ thấp kém, nhưng hắn biết Trạch Ninh cầm bị vũ nhục. Trong tiềm thức Trạch Ninh cảm thấy chính mình thực bẩn, y hy vọng chính mình đạt được trừng phạt.
Vũ nhục, là biện pháp tốt nhất làm cho Trạch Ninh giải thoát.


Ngô Hạo ấn một chốt mở, nam hình trong hậu huyệt Trạch Ninh chấn động len, Toàn thân Trạch Ninh run lên, thiếu chút nữa quỳ không được.


“Không được nhúc nhích.” Ngô Hạo đứng lên, lạnh lùng nói. Hắn đi đến trước mặt Trạch Ninh, từ trên cao nhìn xuống y: “Ninh, ngươi ở trước mặt ta có thể thẳng thắn thành khẩn hết thảy, không cần che giấu. Nhưng ngươi cũng phải vì ta mà nhẫn nại, vì mệnh lệnh của ta mà nhẫn nại. Ta quyết định ngươi cần cái gì, ngươi có thể đạt được cái gì. Tuân thủ mệnh lệnh của ta, nói cho ta biết cảm nhận của ngươi, hiểu chưa?”


“Hiểu được, chủ nhân.” Đối với lời nói của Ngô Hạo, Trạch Ninh biết bản thân không cần tự hỏi, chỉ cần đi theo. Y vốn là sát thủ chịu qua huấn luyện nghiêm khắc, nhẫn nại đối với y vô cùng quen thuộc. Y hít sâu một hơi, không chế thân thể không được run rẩy bởi vì kích thích nơi hậu huyệt.


“Tốt lắm.” Ngô Hạo vỗ vỗ bả vai Trạch Ninh tỏ vẻ khen ngợi, sau đó lần nữa ngồi trở lại sô pha.
“Hiện tại, lại đây lấy lòng ta.”


Trạch Ninh nhịn xuống kích thích nơi hậu định cùng hạ thân đã ngẩng đầu đi đến trước người Ngô Hạo. Y cúi đầu đến giữa hai chân Ngô Hạo, dùng miệng kéo khóa quần của Ngô Hạo xuống. Cách một lớp vải nhưng y vẫn cảm nhận được thứ to lớn nóng rực của Ngô Hạo.


Trạch Ninh không phải thiếu niên ngây thơ, loại chuyện này dù chưa làm cũng đã nghe nói qua. Y cẩn thận giải thoát phân thân của Ngô Hạo ra khỏi qυầи ɭót, dùng khoang miệng bao lấy vật hình trụ chưa hoàn toàn cương hẳn kia, không ngừng phun ra nuốt vào đồng thời dùng đầu lưỡi kích thích quy đầu của tiểu Ngô Hạo, tiếp theo bắt đầu ɭϊếʍƈ láp từng chút một từ dưới lên trên lại đảo quanh.


Ngô Hạo ngồi ở chỗ kia chuyên tâm hưởng thụ sự phục vụ của Trạch Ninh. Kỹ xảo của Trạch Ninh vô cùng ngây ngô, lại cẩn thận dùng môi bao lấy răng nanh để ngừa thương đến hắn. Phân thân của Ngô Hạo dưới sự phục vụ của Trạch Ninh chậm rãi thức tỉnh, tắc đầy khoang miệng y. Trạch Ninh cảm thấy có chút hít thở không thông, nhưng y liều mạng áp chế cảm giác nôn mửa chuyên tâm phục vụ cho nam nhân trước mắt. Nam nhân này là ý nghĩa tồn tại của y.


Ngô Hạo xấu xa điều chỉnh cường độ rung của nam hình lên cao, Trạch Ninh cứng người, lập tức tiếp tục động tác nơi miệng.


Không sai, Ngô Hạo ở trong lòng khích lệ một câu. Hắn đương nhiên tin tưởng Trạch Ninh sẽ không thương đến hắn mới dám làm như thế, chính là hắn không nghĩ tới Trạch Ninh có thể tự chủ hảo đến mức ngay cả răng nanh cũng không đụng đến hắn dù chỉ một chút.


Ngô Hạo hơi nghiêng người ra trước, vươn tay xoa phân thân của Trạch Ninh.


“Ô.” Trạch Ninh phải hàm lấy vật to lớn của Ngô Hạo nên không thể nói nên lời, nhưng trong mắt lại tràn ngập khẩn cầu. Không cần, hiện tại y đã muốn dùng hết tất cả tự chủ, Ngô Hạo còn như vậy thì y sẽ không thể khống chế bản thân.
“Ninh, ngươi có thể bắn. Ta tin tưởng ngươi sẽ không cắn ta.”


Trạch Ninh đã đến ranh giới bùng nổ, nhưng y lại dùng đến tia lý trí cuối cùng không cho mình bắn ra. Y sợ, y sợ trong nháy mắt thất thần kia sẽ cắn Ngô Hạo.
“Ninh, bắn ra.” Ngô Hạo thay bằng giọng điệu mệnh lệnh. Điều hắn muốn ở Trạch Ninh không chỉ có trả giá, mà còn có tín nhiệm ngang hàng.


Nghe lời nói của Ngô Hạo Trạch Ninh theo bản năng thả lỏng, y tạm dừng một chút, bạch trọc cũng tùy theo mà dũng mãnh phun ra. Trong nháy mắt kia, trong não trống rỗng vẫn có hai chữ tinh tường hiện lên: chủ nhân. Cho nên Trạch Ninh không có theo bản năng mà khép miệng lại, trong nháy mắt kia vẫn ôn nhu hàm chứ phân thân của Ngô Hạo như cũ.


Ngô Hạo đem phân thân to lớn của mình rút ra khỏi miệng Trạch Ninh, nắm lấy dây xích nơi cổ Trạch Ninh đem y nhấc lên, sau đó là thật sâu hôn lên.
Ninh, ngươi là nô lệ duy nhất của ta.






Truyện liên quan