Quyển 1 - Chương 135-2
Mộ Dung Thư không dấu vết né tránh ôm ấp của hắn, quay đầu chăm chú nhìn hắn, cười nói.
Thấy nàng như thế, Vũ Văn Mặc buông xuống thấp thỏm trong lòng, cũng không nghĩ nhiều.
Yên bình không chút gợn sóng qua hai ngày. Vũ Văn Mặc mới đầu còn lo lắng đến Mộ Dung Thư, dần dần thấy nàng vẫn như trước, không có gì bất thường, bất an trong lòng dần dần buông lỏng.
Ngày hôm đó, Mộ Dung Thư đến phòng Hiên nhi, cùng cu cậu luyện chữ.
– Mẫu thân, Hiên nhi viết đẹp không?
Hiên nhi đưa mấy chữ vừa viết xong cho Mộ Dung Thư xem.
Mộ Dung Thư cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên giấy Tuyên Thành màu trắng, viết một chữ “hiếu” rất to. Nàng vừa thấy đã hiểu tâm tư Hiên nhi, dường như bé cảm nhận được, hai hôm nay tuy rằng nàng cực lực biểu hiện như không có việc gì trước mặt Vũ Văn Mặc, nhưng lúc quay người đi vẫn không thể hoàn toàn che giấu được tâm trạng của bản thân.
Vì vậy tiểu Hiên nhi đây là đang nghĩ biện pháp khiến nàng vui vẻ đi? Nàng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mềm mại của bé, ôn nhu cười tán dương:
– Hiên nhi giỏi nhất! Chữ viết thật đẹp.
– Mẫu thân, người đừng không vui có được không? Lớn lên Hiên nhi sẽ bảo vệ người!
Hai cánh tay tròn lẳn của Hiên nhi bỗng nhiên ôm lấy Mộ Dung Thư, giọng nói non nớt khẩn cầu.
Mộ Dung Thư gật đầu, đôi mắt loé lên.
– Vương phi, Triệu ngũ công tử cầu kiến.
Hồng Lăng ở ngoài cửa gõ cửa ba tiếng rồi mới hướng trong phòng Mộ Dung Thư bẩm báo.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư khẽ giật mình, quay đầu lại nói với Hồng Lăng ngoài cửa:
– Mời huynh ấy vào đi.
Không đầy một lát, Triệu Sơ và Hồng Lăng cùng tiến vào.
Nhiều ngày không thấy, Triệu Sơ vẫn là nét mặt hoa lệ bức người, nhưng trên trán hiện lên vẻ mỏi mệt, lại nhìn y phục trắng tuyết mà hắn thích mặc nhất, bên mép dính đầy bụi bẩn.
Mộ Dung Thư không dấu vết dời ánh mắt, cười nhạt nói:
– Hôm nay Vương gia vào cung còn chưa về, phiền Ngũ thiếu gia ở nhà kề chờ một lát.
Triệu Sơ nhìn về phía Mộ Dung Thư, trên đường biết được chuyện về Nam Cương và Bắc Cương, hắn đi suốt đêm mà đến. Nguyên là lo lắng nàng nghĩ không thông, thế nhưng, hiện thời thấy nàng không có gì khác thường bèn yên tâm, hắn tùy ý ngồi một bên, ngấp vài ngụm trà, trả lời:
– Nhiều ngày nay ta vẫn nghĩ một ít biện pháp có thể trị vết bỏng trên mặt Hồng Lăng, đúng lúc có một số việc cần vào kinh làm, nên đến đây.
– Có cách?
Mộ Dung Thư kinh ngạc hỏi.
– Đúng vậy, nhưng mà mỗi đêm đều phải rịt thuốc, dùng liên tục trong vòng từ nửa năm tới một năm là có thể làm nhạt đi vết bỏng.
Triệu Sơ gật đầu trả lời rồi lấy ra một tờ giấy trong ống tay áo giao cho Hồng Lăng đứng một bên.
Hồng Lăng nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, ngạc nhiên. Lúc đưa tay cầm phương thuốc, nàng có chút run rẩy.
– Ngũ thiếu gia tìm ra biện pháp này chắc chắn mất không ít tâm tư, nô tì vạn lần cảm tạ!
Hồng Lăng lập tức quỳ xuống đất dập đầu tạ ơn. Trên miệng nàng nói không để ý, nhưng mà cô gái nào không thích cái đẹp? Nếu ngày sau thường xuyên bị người nhìn ngó, chỉ trỏ, nàng vẫn vì vậy mà thương tâm.
Mộ Dung Thư cũng vì dụng tâm của Triệu Sơ mà cảm động hết sức, chờ Hồng Lăng đứng dậy, nàng lại hỏi:
– Lão phu nhân và Đại phu nhân vẫn khỏe chứ? Cửa hàng phục kiện và mỹ phẩm buôn bán thế nào?
– Tổ mẫu và mẫu thân ta vẫn khoẻ, đã nhọc vương phi lo lắng. Về phần cửa hàng, nếu qua ba đến năm năm nữa sẽ mở rộng và phổ biến trên toàn quốc. Dù sao hai loại mặt hàng này đều rất hút, phu nhân tiểu thư trong các phủ vô cùng yêu thích loại kem dưỡng này. Người có nhu cầu về dụng cụ phục hồi chức năng tuy không nhiều lắm, nhưng cũng có không ít người chân từng bị thương đến rèn luyện. Cuối năm Triệu phủ sẽ cho người đưa tiền hoa hồng được chia đến cho vương phi.
Triệu Sơ tao nhã cười nhạt đáp lại.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhàn nhạt gật gật đầu, sau đó liền thu hồi ánh mắt, không tiện nhiều lời. Dù sao nơi này là Mai viên, nàng cũng không nên tán gẫu nhiều cùng Triệu Sơ ở trong phòng.
Triệu Sơ đứng dậy ra khỏi phòng, khi đến cửa, bỗng nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư, mà Mộ Dung Thư lại đang nhìn Hiên nhi luyện chữ, vẫn chưa chú ý tới.
Cái nhìn kia, phức tạp lại đơn giản, chính là lo lắng.
Trước giờ cơm trưa Vũ Văn Mặc đã trở lại, biết được Triệu Sơ đang ở nhà kề chờ mình, hắn liền lập tức đến Mai viên.
Mộ Dung Thư dặn người ở phòng bếp dọn cơm trưa ở hai nơi, nàng và Hiên nhi ăn ở trong phòng là được, riêng Vũ Văn Mặc và Triệu Sơ dùng cơm tại nhà kề.
Ba canh giờ sau Triệu Sơ mới rời đi, nghe nói là đến phủ Hầu gia gặp Tạ Nguyên.
Lại qua hai ngày.
Quan hệ liên minh giữa Nam Cương và Bắc Cương tan vỡ, người dân Nam Cương cảm thấy bất an, công chúa Hàm Hương không thể hòa thân hoàn thành nhiệm vụ, xấu hổ về nước, mà khi nàng quay về Nam Cương đã quẳng người luôn bày mưu tính kế cho nàng là Thẩm Nhu ở lại kinh thành.
Thẩm Nhu vốn thân mang tội, không có Nam Cương che chở, rất nhanh đã bị quan phủ bắt được, lúc ấy động tác quan phủ quá nhanh, tựa như đã sớm biết thân phận và chỗ ẩn thân của Thẩm Nhu, khiến nàng ta trở tay không kịp.
Vũ Văn Mặc càng lúc càng bận rộn, đồng thời, phủ đệ phía nam cũng ngày đêm đẩy nhanh tốc độ hoàn thành.
Bọn hạ nhân trong vương phủ đều suy đoán suy nghĩ của Mộ Dung Thư, dù sao cũng là nhiều thêm một vị vương phi, chuyện này đặt vào hoàn cảnh của ai đều là một sự vướng mắc, mà vương phi lại làm như không có chuyện gì, dần dần bọn hạ nhân cũng không đoán nữa, sự hào hứng đối với chuyện này cũng giảm đi.
Ngày này vẫn trôi qua bình thường, Vũ Văn Mặc vào triều không ở trong phủ.
Mộ Dung Thư xử lý xong chuyện vụn vặt trong phủ bèn hỏi Hồng Lăng hiện thời trong khố phòng nhỏ của Mai viên có bao nhiêu ngân phiếu.
Ai ngờ, Hồng Lăng nghe Mộ Dung Thư nói vậy, không nói hai lời quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái liên tiếp:
– Vương phi muốn rời đi đúng không? Mấy ngày nay vương phi ngài không có biểu hiện gì khác thường, vẫn như mọi ngày, nhưng nô tì ngày ngày ở bên cạnh ngài hầu hạ, đương nhiên biết tâm tư vương phi ngài. Kỳ thực mấy tháng trước, nô tì còn phát hiện, vương phi cũng không muốn tiếp tục sống trong vương phủ, đã muốn bỏ đi, bằng không cũng sẽ không sai Vân Mai đi ra ngoài. Hiện thời, ngài lại muốn đi, bất kể thế nào ngài đều phải cho Hồng Lăng theo. Nếu Hồng Lăng không ở bên cạnh ngài, cả đời này Hồng Lăng đều sẽ ăn không ngon, ngủ không yên!
Nghe vậy, Mộ Dung Thư thở dài, tự mình dìu nàng đứng dậy. Nha đầu ngốc nghếch này, thật khiến nàng cảm động! Vốn không muốn mang theo nàng rời đi chịu khổ, nhưng hôm nay… Mà thôi, mà thôi.
– Trong khố phòng nhỏ của chúng ta còn được bao nhiêu ngân lượng?
Hồng Lăng nghe Mộ Dung Thư không có cự tuyệt nữa lập tức đáp:
– Lần trước cháy lớn tuy đã hủy gần hết phòng ốc nhưng số vàng chúng ta cất trong kho cũng còn lại một ít. Cửa hàng tơ lụa hàng tháng cũng kiếm được không ít bạc, mấy ngày nay dựa theo vương phi phân phó đều đổi thành ngân phiếu, hiện thời tính ra tổng cộng chừng năm trăm lượng.
– Ừ, ngươi cất kỹ ngân phiếu trên người. Sau đó đi gọi chiếc xe ngựa, chúng ta mang theo Hiên nhi trước ghé thăm Liễu phủ, gặp Liễu đại nhân và phu nhân một lần.
Mộ Dung Thư thoáng trầm tư, năm trăm lượng? Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng nếu sử dụng một cách thích hợp, cuộc sống sau này không thành vấn đề. Sau khi có quyết định, nàng lập tức quay người nói với Hồng Lăng.
– Vâng, nô tì đi ngay.
Hồng Lăng nghe xong lập tức bận rộn đi làm.
Qua nửa canh giờ sau, Hồng Lăng chuẩn bị xong xuôi tất cả, Mộ Dung Thư mang theo Hiên nhi cùng đến Liễu phủ ở phía nam kinh thành. Khi ra ngoài, thủ vệ không hề nghi ngờ, chỉ để một người đi theo bảo vệ.
Xe ngựa đi rất nhanh, Mộ Dung Thư ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, ước chừng sau nửa canh giờ, đi ngang qua một con đường, ở phía trước ven đường, có mấy trăm người đang khiêng vác rất nhiều gỗ và đá viên lớn vào một tòa phủ đệ, bảng hiệu phía trên phủ đệ đúng là viết ba chữ “Phủ Chiêu Dương”.
Phủ Chiêu Dương, phủ Chiêu Dương … Mộ Dung Thư chầm chậm thu hồi ánh mắt, trong lòng nhớ tới lời Vũ Văn Mặc nói với nàng, chậm thì mấy tháng lâu thì một năm, toàn bộ sẽ bị khống chế, không ai có thể lại làm khó bọn họ. Hắn còn nói, công chúa Chiêu Hoa ở một tòa phủ đệ khác, sẽ không xung đột trực diện với nàng, nàng vẫn là nữ chủ nhân duy nhất của phủ Nam Dương Vương như cũ.
Duy nhất sao?
Mộ Dung Thư rũ mắt. Từ lúc biết được thánh chỉ, trong lòng nàng đã có quyết định!
– Vương phi, ngài thật sự nỡ lòng rời đi sao?
Hồng Lăng do dự hỏi.
Mộ Dung Thư cười nhạt:
– Nếu có thể ta cũng sẽ không rời đi. Nhưng…
Nàng không cách nào lừa gạt mình. Công chúa Chiêu Hoa tuy rằng không ở phủ Nam Dương Vương, nhưng cái này cùng với việc đàn ông hiện đại “ kim ốc tàng kiều” có gì khác nhau?
– Mẫu thân? Cái gì rời đi ạ? Sao Hiên nhi không hiểu gì hết?
Tuy rằng xe ngựa khá ồn, nhưng tiểu Hiên nhi ngồi ngay bên cạnh Mộ Dung Thư, tất nhiên nghe rõ lời Hồng Lăng.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư vỗ vỗ đỉnh đầu cu cậu, cười nói:
– Không có gì, Hiên nhi ngoan, lát nữa con được gặp ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu rồi.
– Vâng ạ.…
Đêm, bầu trời sáng trong đầy ánh sao.
Đến khuya Vũ Văn Mặc mới từ trong cung về phủ. Hắn ngồi trong xe ngựa nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nghĩ đêm nay trở về sau khi ăn cơm tối xong sẽ cùng Mộ Dung Thư tản bộ ở hoa viên dưới bầu trời đêm lấp lánh ngàn ánh sao.
Thế nhưng, hắn thật không ngờ, khi vừa xuống xe ngựa, vội vã vào phủ thì chỉ thấy quản gia và hai gã hộ vệ ở cửa vô cùng lo lắng đón hắn.
– Chuyện gì?
Hắn trầm giọng hỏi.
Quản gia và hai gã hộ vệ lập tức quỳ xuống.Thấy thế, Vũ Văn Mặc nhăn mày lại, trong lòng mơ hồ thấy bất an.
Quản gia cúi đầu kinh hồn táng đảm hồi bẩm nói:
– Hôm nay Vương phi mang theo tiểu thiếu gia, còn có Hồng Lăng đến thăm Liễu đại nhân. Lúc vào Liễu phủ đã cho hai hộ vệ về trước, chờ bốn canh giờ sau lại đi đón vương phi. Nửa canh giờ trước, bọn họ đi đón vương phi, nhưng người Liễu phủ báo cho biết vương phi đã rời đi từ hai canh giờ trước! Nô tài lập tức phái người đi tìm, kết quả lại không tìm được vương phi!
– Nô tài thất trách, nô tài đáng ch.ết!
Hai gã hộ vệ lập tức dập đầu nói.
Nghe vậy, thân hình Vũ Văn Mặc lảo đảo một cái, lui ra phía sau một bước dài, sắc mặt hắn chợt thay đổi tái nhợt, tay hắn run run chỉ vào ba người đang quỳ dưới đất:
– Các ngươi đáng ch.ết!
– Nô tài đã phái người đi tìm vương phi, tin là rất nhanh sẽ có tin tức của vương phi.
Quản gia kia lại mở miệng nói.
Nếu nàng đã lên kế hoạch tỉ mỉ, sao có thể để người khác tìm được! Vũ Văn Mặc nhớ tới sự trấn định mấy ngày nay của nàng, bỗng nhiên cảm giác tâm như đao cắt, cổ họng bị thít chặt khiến hắn không thở nổi, vừa đau đớn lại nặng nề khiến hắn thống khổ! Nàng và an nguy xã tắc, ai nặng ai nhẹ? Ai nặng ai nhẹ?
Bỗng nhiên đau đớn từ trái tim tràn đến, sắc mặt hắn tái nhợt, phụt ra một ngụm máu tươi!
– Vương gia!
Trước cửa mấy người kinh hô.
Ngay sau đó lại là mấy ngụm máu tươi khẩn cấp phun ra.
Sắc mặt hắn tái nhợt đáng sợ! Trong đêm tối càng trắng bệch ghê rợn khiến người khác cảm thấy sợ hãi!
– Vương gia!
Trước lúc té xỉu, hắn chỉ nói hai chữ, vô cùng kiên định!
– Từ hôn!