Quyển 1 - Chương 136

Thẳng đến đêm khuya ngày hôm sau, Vũ Văn Mặc mới từ trong hôn mê tỉnh lại, bởi tối qua hắn thổ huyết, trong miệng còn vương mùi máu tươi, giọng khàn khàn kêu:
– Nước.
Hắn vừa dứt lời đã có mấy bóng người bước tới.
– Sao các ngươi lại ở đây?


Vũ Văn Mặc nhìn thấy mấy người, giọng khàn khàn hỏi.
Những người đó theo thứ tự là Tạ Nguyên, Triệu Sơ, Vũ Văn Hạo, bọn họ nhìn thấy Vũ Văn Mặc tỉnh lại đều vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.


– Ngươi hôn mê đã một ngày một đêm. Ói ra mấy ngụm máu rồi sẽ không sao nhưng lại suy giảm tới tâm phế. Ta đã phái người đi tìm vương phi, ngươi đừng lo, hai ngày này dưỡng thương thật tốt đi.
Tạ Nguyên tự mình đưa cho hắn một chén nước, nói.


Vẻ mặt Triệu Sơ nặng nề, lần này Mộ Dung Thư mất tích tuyệt đối không đơn giản như vậy, im hơi lặng tiếng như thế, nhìn như mất tích, nhưng khắp nơi lại lộ ra dấu vết tỉ mỉ thiết kế, bằng không sao nàng có thể giấu diếm được Vũ Văn Mặc? Từ lúc biết tin Vũ Văn Mặc đồng ý hòa thân nàng đã muốn rời đi phải không?


– Vùng phụ cận không có cướp phỉ cường đạo, vương phi hẳn là sẽ không bị người khác khống chế. Nếu bị bắt e hiện tại đã có tin tức, nhưng bây giờ còn chưa thấy gì. Chẳng lẽ…


Con ngươi đen thẳm sâu hun hút của Vũ Văn Hạo nhìn chằm chằm Vũ Văn Mặc, cái dạng kích thích gì có thể khiến hắn suy giảm tới tâm phế đến thổ huyết? Mà câu nói sau cùng trước khi hắn té xỉu cũng là nhằm vào chuyện từ hôn!
Từ chuyện tối qua ba người đều có cùng đáp án.


available on google playdownload on app store


Mà Vũ Văn Mặc uống chút nước, nuốt xuống vị ngai ngái trong cổ họng kia, tuy rằng không có mùi, nhưng đau đớn, nặng nề vẫn thít chặt hắn không rời. Đôi môi tái nhợt của hắn mím chặt, câu nói đầu tiên khi mở miệng đó là:


– Bổn vương có việc muốn làm phiền các ngươi, chuyện hoà thân của bổn vương và công chúa Chiêu Hoa của Bắc Cương phải bị huỷ bỏ!


– Ngươi có biết mình đang nói cái gì không? Hiện thời đã đến mức này, phủ Chiêu Dương cũng xây xong, công chúa Chiêu Hoa đang trên đường đến Đại Hoa, sắp đến kinh thành, quyết định này của ngươi sẽ đưa tới bao nhiêu vấn đề khó giải quyết? Đừng nói cho ta, ngươi là vì vương phi!


Tạ Nguyên khó tin nói. Hiện thời tên đã trên dây, đã làm nhiều như thế, Nam Cương và Bắc Cương đều sắp bị bọn họ khống chế, nhưng lúc này Vũ Văn Mặc lại quyết định như vậy!


– Bản điện cũng cảm thấy Hầu gia nói không sai. Việc này vạn lần không thể bỏ dở nửa chừng. Huống hồ chỉ cần mấy tháng, vương gia ngươi sẽ có thể tuỳ ý xử lí công chúa Chiêu Hoa, thậm chí cả Bắc Cương! Sao không đợi thêm mấy tháng? Về phần vương phi, người của các phủ chúng ta cũng đã đi tìm, nhất định sẽ đưa vương phi bình an trở về.


Vũ Văn Hạo nhíu mày nói. Hắn cũng không hiểu nổi suy nghĩ của Vũ Văn Mặc, dù sao chuyện này là bọn hắn đã tính toán bàn bạc rất kĩ lưỡng mới quyết định như thế.


Nghe hai người nói, người từ nãy giờ vẻ mặt thay đổi thất thường, Triệu Sơ, lại cau mày nhìn về phía Vũ Văn Mặc, có lẽ ngay cả Vũ Văn Mặc cũng không thể nhìn thấu lòng mình phải không? Vì vậy hôm nay hắn mới có thể thống khổ như vậy, Triệu Sơ trầm giọng nói:


– Ngươi nên biết, nàng không giống nữ tử khác. Chỉ cần nàng đã quyết định sẽ không dễ mà thay đổi. Hiện thời nàng bỏ đi, không bằng buông tay.
Không bằng buông tay?!
Không bằng buông tay?!
Không bằng buông tay?!


Không! Hắn không buông tay! Đôi đồng tử đen như mực, sâu hun hút như vực sâu vạn trượng của Vũ Văn Mặc chợt bùng nổ lệ khí, ánh mắt nhìn Triệu Sơ rét lạnh như mang theo sương tuyết, rõ ràng trong khóe mắt quang mang lạnh lẽo vô tình như vậy, nhưng trong đôi mắt ấy lại ánh lên sự kiên định! Hắn tuyệt đối không buông tay! Đôi môi tái nhợt của hắn khẽ mở, gằn từng chữ nói:


– Tuyên bố với bên ngoài, bổn vương thân có bệnh hiểm nghèo, không thể có con, tìm kiếm danh y khắp thiên hạ cũng không cách nào chữa khỏi! Việc hoà thân này nhất định phải huỷ bỏ!
– Vì từ hôn, ngay cả lời này ngươi cũng có thể nói? Đến tột cùng là vì sao?


Thân hình Tạ Nguyên run lên nhìn Vũ Văn Mặc, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Triệu Sơ nhìn chằm chằm Vũ Văn Mặc, trong mắt cũng có một chút không thể tin.
Vũ Văn Hạo lại cau chặt mi, nếu đã quyết định, sẽ không có đường hối hận!


Mà Vũ Văn Mặc lại nhắm mắt, trước mắt hiện lên cảnh sáng qua khi hắn vào triều, lúc tiễn hắn ra cổng, nàng nở nụ cười nhàn nhạt như sương khói, đó là nụ cười ly biệt.
Cũng là xa nhau.
Dưới chăn, hai bàn tay không còn chút sức cũng nắm thành quyền, năm ngón tay nổi gân xanh.


– Hiện thời người thích hợp nhất là Hoàng Thượng. Việc này các ngươi đi làm đi.
Vũ Văn Mặc chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía ba người trầm giọng nói.
Đại lao.
Từ trước tới nay đại lao vẫn như thế, âm u ẩm ướt, tiếng kêu khóc không ngớt ngày nọ sang ngày kia.


Thẩm Nhu ôm đầu gối tựa vào vách tường trong góc, phần lớn tù nhân cùng phòng với nàng thì phân nửa đã điên loạn. Nàng nhìn những người đã phát điên đó, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh tự giễu.


Nàng chưa từng nghĩ có một ngày bản thân mình sẽ rơi vào nông nỗi này. Từ khi nàng bỏ trốn khỏi Đại Hoa quốc vẫn tỉ mỉ lên kế hoạch, muốn lần nữa bước vào Vương phủ, thật không nghĩ đến, cuối cùng bản thân lại rơi vào đại lao.


Tất cả những điều này đều do Vũ Văn Mặc làm đi! Nếu không phải hắn, đám quan binh này sao biết nàng là Thẩm Nhu?
Dù sao lúc trước Thẩm Nhu là mĩ nhân tuyệt sắc khuynh thành, nhưng hôm nay nàng không khác gì một phụ nữ nông thôn, xấu xí khó coi, ngay cả thân hình cũng gầy như que củi.


Nàng đang đợi, chờ được gặp Vũ Văn Mặc một lần cuối trước khi ch.ết.


– Ngươi chính là mỹ nhân nức tiếng kinh thành Nhị cô nương Thẩm gia? Trắc phi của Nam Dương Vương? Sao lại xấu xí như thế? Xem ra đồn đãi là giả. Ta đã thấy Nam Dương vương phi, nàng thanh lệ thoát tục, giống như tiên nữ. Sao ngươi có thể so sánh được! Hôm nay ngươi lại phải vào đại lao, là trừng phạt đúng tội. Lúc trước khi Thẩm gia còn hiển hách đã hại tính mạng bao nhiêu người. Huống hồ Thẩm gia các ngươi còn cấu kết với Nam Cương, quả thực khiến người người khinh thường!


Người vừa chỉ trích Thẩm Nhu là một nữ tử đầu tóc rối bời, quần áo dơ bẩn phòng bên cạnh.
Thẩm Nhu lạnh mắt nhìn sang, phẫn nộ quát:
– Chỉ bằng ngươi cũng dám chỉ trích ta! Đồ đê tiện!


Rơi vào nông nỗi hôm nay đã khiến nàng không cách nào chấp nhận, còn bị người khác trào phúng lẫn mắng mỏ giận dữ, thật sự khiến nàng không thể chịu đựng nổi.


– Ha ha ha! Thân phận ngươi tôn quý, còn không phải rơi vào kết cục giống ta sao? Hiện thời xem ra, dung mạo của ngươi thậm chí còn không bằng chúng ta nữa kìa! Chúng ta còn có cơ hội, mà ngươi, chắc chắn phải ch.ết!
Nàng kia lại càn rỡ cười lớn một tiếng.


Thẩm Nhu giận dữ, đã nhiều ngày bị tr.a tấn trong phòng giam, mỗi ngày chịu cực hình không nói, nàng còn phải chịu đựng đại lao ẩm ướt và tịch mịch để chờ Vũ Văn Mặc, hiện thời bị một tiện nữ nhục nhã, sao nàng có thể nhịn được? Thẩm Nhu tức giận, vừa muốn đứng lên mắng nàng kia, chỉ thấy những người điên khác trong phòng chạy đến vây quanh mình.


Nàng giận dữ hét:
– Cút ngay!
Nhưng những người này sao hiểu được nàng đang nói cái gì, phát điên lên cái gì cũng không để ý, dốc hết sức lực đẩy nàng té ngã, mà nàng cũng không chú ý tới phía sau mình có cái gì.


Vì vậy Thẩm Nhu ngã sấp xuống, gáy đụng trúng lan can thành một tiếng vang thật lớn, hai mắt nàng bỗng trợn trừng, không thể tin nổi.
Nàng còn chưa đợi được Vũ Văn Mặc!


Không đợi được đến lúc hắn đón nàng quay về phủ Nam Dương Vương, nàng không nhìn thấy kết cục sau cùng của Mộ Dung Thư, còn rất nhiều thứ nàng chưa kịp nhìn thấy, rất nhiều rất nhiều. Thật không ngờ lại uất ức ch.ết đi, giống như Mộ Dung Thư lúc trước.
Hơn một năm trước…


– Từ trước tới nay Vương phi quá tự cao, các ngươi cứ nén giận khó tránh khỏi sẽ bị nàng khi dễ, vương phi ghen tị thành tánh, nếu các ngươi không mau tìm cách đối phó, e là ngày sau sẽ rơi vào kết cục bị tr.a tấn đến ch.ết.


– Tối hôm qua muội muội vừa hầu hạ vương gia xong, lúc ấy vương phi bảo mình bị nhiễm phong hàn muốn để vương gia đi qua, muội muội sao dám làm theo. Mới vừa rồi còn cho người gọi nô tì đi qua, sợ là muốn quở trách nô tì, nhưng mà, ở Vương phủ, người nào không biết Thẩm trắc phi ngài được… sủng ái nhất. Cho dù Vương phi ghen tị thì cũng có tác dụng gì? Quyền quản lý vương phủ là trong tay Thẩm trắc phi ngài mà! Vương phi sao có quyền và trách nhiệm phạt nô tì chứ.


Nhị phu nhân nháy đôi mắt to quyến rũ, cười lạnh khinh thường nói.
– Nếu vương phi phái người gọi ngươi qua, ngươi phải nghe lời, lát nữa ngươi cứ đi đi, không được giải thích rõ ràng việc tối qua.


Thẩm Nhu quả thực không thể tin, ch.ết không nhắm mắt, nàng cứ như vậy mà ch.ết, mang theo tràn ngập thất vọng và nguyện vọng mà ch.ết, cuối cùng rơi vào kết cục bi thương như thế, giống hệt như Mộ Dung Thư cũng mang đầy bụng ủy khuất và không thể tin lúc trước mà rời đi!


Mấy ngày sau, tin tức Thẩm Nhu tử vong ngoài ý muốn truyền đến tai Vũ Văn Mặc. Khi Vũ Văn Mặc nghe thấy tin này, thần sắc run sợ như hàn băng, trả lời quan viên kia:
– Chôn đi!
Một tháng sau.
Ánh nắng tươi sáng, một ngày bầu trời trong xanh, vạn dặm không một gợn mây.
Trấn Thượng Chí, tửu lâu.


Đang là buổi trưa, người đến ăn khá đông, trong tửu lâu vô cùng náo nhiệt.


Đây là một trấn nhỏ, bình dân dân chúng chiếm đa số, vì vậy có khá nhiều nữ tử đi lại ngoài đường. Trong tửu lâu cũng có không ít nữ tử. Bất quá nếu là tiểu thư khuê các hoặc là phu nhân, phần lớn trên mặt đều mang lụa mỏng.


– Phu nhân, trấn nhỏ này thật náo nhiệt. Lúc chúng ta còn ở kinh thành tuy có đi qua tửu lâu, nhưng còn chưa thấy qua nhiều nữ tử như vậy. Những nơi chúng ta đã từng đi qua cũng chưa từng thấy nơi nào đông vui tấp nập như thế.


Hồng Lăng ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Thư, nhìn cảnh sắc chung quanh tửu lâu, không khỏi lên tiếng kinh hô.


Từ lúc rời khỏi kinh thành, dọc theo đường đi Hồng Lăng gọi Mộ Dung Thư là phu nhân. Mộ Dung Thư từng nói hai người như tỷ muội, nhưng Hồng Lăng khăng khăng phân rõ, chủ tử chính là chủ tử, nô tì chính là nô tì, cả đời cũng không thể vượt qua.


– Đúng vậy, mẫu thân, Hiên nhi thích nơi này, người nơi này có vẻ như cũng thân thiện hơn những nơi khác.
Tiểu Hiên nhi vóc người cao lớn không ít, lại có một khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mĩ đáng yêu, đến đâu cũng được yêu mến, lúc nói chuyện giọng càng dễ nghe đến cực điểm.


Từ lúc rời khỏi kinh thành, tuy rằng bé không biết mẫu thân vì sao rời đi, nhưng chỉ cần mẫu thân đi đâu bé sẽ theo đến đó. Bé là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, phải bảo vệ mẫu thân.
Mộ Dung Thư cười nhìn hai người, ánh mắt lạnh nhạt quan sát bốn phía một cái, cười nói:


– Ừ, không tệ. Không bằng chúng ta tạm thời nghỉ ngơi ở đây một thời gian đi.


Tuy rằng thôn trấn không lớn, nhưng trên đường đến đây nàng nhận thấy vẻ như thôn dân nơi này đều thích nuôi tằm, nhà nào cũng có, loài tàm Thiên Tàm chiếm đa số. Ở thời đại này, phần lớn tơ lụa đều là quý tộc mới có thể dùng được, chủ yếu vẫn do sản lượng tơ tằm rất ít. Đôi mắt nàng lóe lên, ánh mắt nàng khá sắc bén, có thể chuẩn xác nắm bắt cơ hội buôn bán.


Kỳ thực, nàng cũng thích nơi này.
– Phu nhân, nhìn vào trong xem! Là Mã hộ vệ! Sao hắn lại ở đây?
Hồng Lăng bỗng nhiên hô nhỏ một tiếng, ngón tay chỉ về phái ngoài cửa sổ cách đó không xa.


Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhìn sang, đúng là Mã hộ vệ. Trong tay hắn cầm bức họa đang hỏi thăm người chung quanh. Mộ Dung Thư hai mắt khép hờ, hành động của Mã hộ vệ thật nhanh!
Mà đúng lúc này, người hắn hỏi đang chỉ ngón tay về phía tửu lâu.






Truyện liên quan