Chương 8-3
"Anh không phản đối, nhưng anh sẽ đi cùng với em." Hai người trở lại quầy bán vé, anh móc thẻ vô hạn của mình ra đặt trên mặt bàn quầy, nhân viên quầy vừa thấy, lập tức đặt hai cái ghế khoang hạng nhất cho bọn họ.
"Anh còn công việc."Cô cau mày nói.
"Em cũng có."Anh nhắc nhở.
"Em đã nhờ Á Văn giúp em xin phép với anh rồi."Đây là nguyên nhân chủ yếu cô gọi điện thoại cho Á Văn.
"Anh biết."Cô không đề cập thì thôi, nhắc tới cái này anh liền tức giận."Em nhờ cô ấy ngày mai nói cho anh biết!"
"Em chỉ không muốn ảnh hưởng đến công việc của anh."Có vài nghìn công nhân cần anh để kiếm sống, không giống cô, có thể toàn tâm lo lắng cho một mình em gái.
"Em quá ngây thơ rồi, sao có thể cho rằng tự mình đi không nói một tiếng đã bay đến Newyork, còn anh có thể làm việc như bình thường mà không có việc gì?" Khuôn mặt Hắc Diệu Luân nghiêm túc lạnh nhạt, cắn răng nói.
Cô vẫn xem nhẹ tầm quan trọng của chính mình đối với anh, muốn anh nói thế nào, cô mới có thể tin tưởng anh đã không thể không có cô?
"Thực xin lỗi, em không cố ý."Cô nhỏ giọng nhận lỗi.
"Anh biết." Anh nhận lấy quá vé máy bay của hai người trong tay nhân viên quầy, một tay ôm cô, rất quen thuộc dẫn cô đi về phía kiểm soát vé.
"Anh... vẫn còn giận em sao?"Ngồi ở trong phòng chờ, Thần Lạc nhỏ giọng hỏi.
"Cái này phải chờ xem biểu hiện của em."Trong giọng nói nghiêm túc của anh mang chút uy hϊế͙p͙.
"Biểu hiện thế nào?"
"Lên máy bay, anh muốn em ăn chút gì trước, sau đó ngủ một giấc." Bởi vì lúc máy bay đáp xuống nước Mỹ, anh lo lắng chờ cô không phải tin tức lạc quan.
Anh hi vọng cô có đủ thể lực cùng tinh thần, để đối mặt toàn bộ chuyện kế tiếp.
Máy bay vừa đáp xuống đất, một chiếc xe màu đen có rèm che đã chờ ở ngoài sân bay, xe đón được người, ngay lập tức chạy về phía nhà trọ của Cổ Xảo Thừa.
Trên đường đi, người trong xe không nói bất cứ chuyện gì với nhau, Thần Lạc mím môi vừa bất an vừa khẩn trương, tầm mắt hỗn loạn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một lúc lại cúi đầu nhìn ngón tay chính mình.
"Yên tâm, chúng ta đã ở đây, tất cả đã có anh."Bàn tay to của Hắc Diệu Luân cầm tay cô, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp nháy mắt xua tan không ít khủng hoảng ở đáy lòng cô.
"Ừ."
"Anh đã vận dụng tất cả quan hệ ở Mĩ, anh cam đoan rất nhanh sẽ biết Xảo Thừa ở đâu."
Lời anh nói, như một liều thuốc trợ tim, Thần Lạc nhìn về phía ánh mắt anh cùng tràn ngập tín nhiệm.
"Em biết."
Xe chạy qua rất nhiều con phố không biết tên, lúc gần đến nơi ở của Xảo Thừa, thì di động Hắc Diệu Luân vang lên.
Anhnhận điện, yên lặng nghe xong khoảng hơn một phút, rồi mới cúp điện thoại, phân phó tài xế lái xe về phíaphủ thị chính Newyork, mới quay đầu đối mặt với Thần Lạc đang ngừng thở - -
"Bọn họ đã tìm được Xảo Thừa, ở Phủ Thị Chính Newyork."
Sững sờ, là phản ứng thứ nhất của Thần Lạc khi thấy em gái Xảo Thừa.
Không có hình ảnh bất hạnh gì, lúc Hắc Diệu Luân ôm lấy cô, sử dụng đặc quyền đi vào phòng hội nghị Phủ Thị Chính Newyork, bọn họ vừa vặn thấy Xảo Thừa lên sân khấu lĩnh thưởng.
Hiện tại là tình huống gì?
"Xin hỏi các vị là?" Nhân viên công tác trong hội trường đến bên cạnh bọn họ, lễ phép hỏi.
"Chúng tôi là - -" Hắc Diệu Luân đang định trả lời, không ngờ Cổ Xảo Thừa đang ở trên sân khấu phát biểu cảm nghĩ khi đoạt giải thì phát hiện bọn họ, thoáng chốc ánh mắt mọi người đều chuyển theo người đoạt giải tập trung về phía bên này.
"Người chị gái tôi nên cảm ơn nhất, hôm nay cũng đã tới đây rồi."
Xảo Thừa nói vừa xong, mọi người chỉ thấy trên người cô mặc bộ quần áo dúm dó đơn giản, cầm chiếc cúp giải thưởng chạy đến trước mặt Thần Lạc.
"Chị, chị sao đến đây vậy?Nhìn thấy trên MSN em nhắn lại rồi hả?"Vẻ mặt Xảo Thừa hưng phấn, dưới đáy mắt vẫn còn quầng thâm.
"Nhắn cái gì?"Tim Thần Lạcđã treo cao bốn ngày nay trong phút chốc hạ xuống, lúc này vẫn không tiêu hóa được tình huống nghịch chuyển lớn trước mắt.
"Tin nhắn trên MSN."Xảo Thừa hoang mang nháy mắt mấy cái, biểu tình cùng Thần Lạc có phần giống."Chị không thấy được sao? Nếu không thấy, sao chị biết mà tới tham gia lễ trao giải của em?"Bởi vì đã quên mang điện thoại, cho nên mới sử dụng MSN để gửi tin tức cho chị mình.
Thần Lạc chậm nửa nhịp mới lấy lại tinh thần, không biết phải mở miệng thế nào.Chẳng lẽ nói với em ấylà mình căn bản không phải tới chúc mừng cô, mà tới tìm người mất tích.
"Xảo Thừa, bốn ngày này em đi đâu vậy hả?" Hắc Diệu Luân thấy đầu óc người phụ nữ trong lòng vẫn chưa kịp phản ứng, đành phải gánh vác hỏi cho rõ ràng.
"Em có đi đâu đâu, chỉ tạm thời bị giáo sư trường học kéo đến cuộc thi, đi bốn ngày liền. Bởi vì một chị lớp trên phải tham gia thi đấu bị mắc bệnh, giáo sư tạm thời tìm không được người, cho nên thật giả lẫn lộn kéo em vào, không ngờ em giành được giải thưởng, a a." Xảo Thừa vui vẻ hoàn toàn không để ý, thậm chí đối với người đàn ông cùng chị gái đồng thời xuất hiện ở đây, cũng chậm chạp không thấy kỳ lạ.
"Không phải thật giả lẫn lộn..." Thần Lạc kích động nắm tay em gái, bình tĩnh lại, nước mắt mạnh mẽ rơi."Em là ưu tú nhất."
"Chị, em rất vui vẻ nha!"Trong tay Xảo Thừa vẫn cầm chiếc cúp giải thưởng, trên mặt viết chữ bằng tiếng Anh giải thưởng thiết kế lớn năm thứ hai tại Newyork.
"Chị biết."Thần Lạc lập tức ôm em gái nhà mình một cái."Thật sự cực kỳ chúc mừng em."
Trên sân khấu, người chủ trì bỗng nhiên dùng Microphone mời người đoạt giải trở lại sân khấu, chuẩn bị từ trong tay thị trưởng Newyork lĩnh tiền thưởng kếch xù.
Xảo Thừa vui sướng nhét cốc giải thưởng vào trong tayThần Lạc, nói bên tai chị gái: "Chị, em đi lĩnh học phí đã. Chờ em nhé, em còn muốn mời chị ăn một bữa tiệc lớn ở Newyork."
Thần Lạc vừa khóc vừa cười gật đầu, nhìn em gái tài hoa đang phát tỏa sáng lên sân khấu lĩnh thưởng, cô đột nhiên cảm thấy được mình thật hạnh phúc.
"Chúc mừng em."Một tay Hắc Diệu Luân ôm lấy cô, rất vui vì chuyện này đến đấy coi như xong.
Anh vốn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, ngộ nhỡ Xảo Thừa xảy ra chuyện gì không may, anh ở lại Newyork cùng với cô, đến khi xử lý xong tất cả sự mới đưa cô trở về Đài Loan.
Thấy Xảo Thừa cầm tiền thưởng vui vẻ phấn chấn xuống đài chạy về phía bọn họ, anh tạm thời buông tay ra, để cho hai chị em có chút thời gian với nhau.
Anh xoay người, lấy điện thoại di động ra gọi cho Hoàng Nghi ở Đài Loan.
"Là tôi. Hội nghị chủ quản cấp cao của hai ngày sau không cần phiền tới cha tôi, tôi sẽ tham dự đúng giờ."