Chương 9

Mấy ngày sau.
Hôm nay là ngày Hắc Diệu Luân mang vợ tương lai về nhà, Hắc Thành Mưu sáng sớm đã dặn dò lão Trần quản gia trang trí lại trong nhà cùng nhà ăn, phải sạch sẽ thoải mái, lại không thể quá xa hoa.


Ông tưởng rằng không thể tác hợp được với hai người, sau khi Hoàng Nghi tham gia vào, không ngờ đã tạo ra lửa.


Nhân viên trong tập đoàn Hắc thị không đoán sai, Hoàng Nghi đích thật là người con dâu thứ hai được tuyển chọn trong cảm nhận của ông, lúc trước ông đã nói tất cả tình hình với nhà gái, sau đó vào công ty một tuần, Hoàng Nghi lại trả lời ông, mình không thích hợp với Hắc Diệu Luân, lại mơ hồ tiết lộ Thần Lạc cùng đứa con trai ngu ngốc của ông có tình cảm.


Từ khi biết con trai kêu con dâu mình nhìn trúng làm chân chạy mua giúp bao cao su, Hắc Thành Mưu đã khắc sâu cái gì là nản lòng thoái chí, đã hoàn toàn không ôm hi vọng về cặp đôi này, ngoài dự liệu tình cảm của cô dâu mới lại quanh co. Mặc dù không rõ ràng tại sao bọn họ tro tàn lại cháy, nhưng ông vẫn rất vui mừng thấy chuyện đã thành công.


Yêu chính là như thế, chỉ cần hai người phù hợp, số mệnh đã định trước, cho dù đi đường xa, thì của anh sẽ là của anh, tránh cũng không tránh thoát.
"Lão Trần." Hắc Thành Mưu gọi quản gia đến bên cạnh mình, "Tiểu tử Diệu Luân kia có gọi điện thoại trở về không?"


"Bẩm lão gia, không có, nhưng lúc trước thiếu gia có nói tầm bảy giờ sẽ đến." Lão Trần quản gia cung kính trả lời.
"Còn tận một giờ nữa." Hắc Thành Mưu thở dài, ông vội vã muốn nhìn dáng vẻ con trai ôm lấy người phụ nữ mình thích tới trước mặt ông mỉm cười.


available on google playdownload on app store


"Lão gia, thật ra còn 37 phút." Lão Trần ở trong lòng cười trộm. Lão gia rất ít khi thiếu kiên nhẫn, trừ chuyện tình cảm thiếu gia ở bên ngoài, thật ra bây giờ lão gia đối với rất nhiều chuyện đã cực kỳ thông suốt.


Nhưng, khi Hắc Diệu Luân đưa Thần Lạc xuất hiện tại nhà lớn Hắc gia, đã bảy giờ 20 phút, kẹt xe là giải thích duy nhất của anh.
Hắc Thành Mưu chờ tận 20 phút, tâm tình vốn đang chờ mong từ từ hạ xuống, cũng vì nguyên nhân ngoài ý muốn nhỏ ấy khiến không khí ở Hắc gia càng cứng ngắc.


Mắt thấy ông Hắc đầu tiên, Thần Lạc cảm thấy nhìn rất quen mắt, sau đó mới giật mình nhớ tới ông là tại "sự kiện bao cao su ", người lúc đó đã hỏi cô rất nhiều chuyện bát quái.


Hắc Thành Mưu phát hiện cô đã nhận ra mình, vội vàng dùng ánh mắt ám chỉ cô không cần nói sự kiện kia ra, không biết lúc ấy Hắc Diệu Luân trốn ở sau cửa, đã sớm nghe rõ ràng đối thoại của bọn họ.


Mà sở dĩ Thần Lạc có ấn tượng khắc sâu với ông, là vì ông từ đầu tới cuối đều phê bình Hắc Diệu Luân, không ngừng nói Diệu Luân có bao nhiêu kém cỏi khi bắt cô tăng ca, kêu cô đi mua bao cao su.


Khi đó cô vẫn còn không biết, chỉ nhớ tới lão tiên sinh hỏi chuyện bát quái giống như cực kỳ khó chịu với tổng giám đốc, cũng cực kỳ thấy bất công cho cô, nhưng bây giờ ngẫm lại, chắc hản khi đó ở trong lòng ba Hắc đã biết trước, hi vọng cô không cần phải ở cùng một chỗ Diệu Luân, cho nên mới liều mạng ở trước mặt cô nói xấu con trai của mình?


Thấy vẻ mặt của cô sợ hãi, Hắc Diệu Luân lập tức thân thiết cúi đầu, dùng ánh mắt hỏi cô: "Sao vậy?"
Thần Lạc lắc đầu với anh, nhưng bóng ma ở đáy lòng lại từ từ mở rộng ra.


Anh nhíu mày không nói, kết quả một bữa cơm ăn tối, chiếc đũa của cô dường như không nhúc nhích được vài cái, thấy thế anh đột nhiên nghiêng người, môi cố ý nhẹ nhàng đụng chạm lỗ tai mẫn cảm của cô, dịu dàng ra lệnh: "Ăn."


Nháy mắt tim Thần Lạc đập rất nhanh, gò má đỏ rực, không dám ngẩng đầu nhìn những người khác, ngoan ngoãn cúi đầu mạnh mẽ ăn.
Anh lúc này mới thỏa mãn nở nụ cười, ngẩng đầu, chống lại khuôn mặt vui mừng tươi cười của ba.


Thời gian lặng lẽ trôi đi, một bữa cơm sắp xong, ba Hắc phát huy phong cách làm việc thẳng thắn từ trước đến nay của ông, trực tiếp làm rõ nói: "Ta vốn không còn hi vọng giữa các con, cho nên mới tìm đến Hoàng Nghi, đâu biết các con làm ngược lại tự mình yêu nhau chứ."


Ông muốn bọn họ kết hôn, mà phải càng nhanh càng tốt, người trẻ tuổi nghĩ sao ông không hiểu rõ lắm, có suy nghĩ kỳ lạ gì ông cũng mặc kệ, nhưng chỉ cần con trai cưới vợ, mới có thể làm cho trong lòng ông thanh thản ra đi.


Nghe vậy, trong lòng Thần lạc đột nhiên nhảy dựng, cho rằng con dâu ba Hắc chọn là Hoàng Nghi, lúc này trong lòng tràn ngập bất an.
"Con yêu Thần Lạc." Hắc Diệu Luân cũng tuyên bố thẳng vào vấn đề.
"Đời người chỉ có yêu là đủ rồi sao?" Ý tứ của Hắc Thành Mưu là phải kết hôn mới chắc chắn.


Ông cố ý ám chỉ Thần Lạc, hi vọng cô đừng quá để ý thân phân đối thủ trưởng nhà mình, thông minh có đôi khi là chất xúc tác trong tình yêu, ít đi hứa hẹn, ít đi trói buộc hôn nhân, cuối cùng không dễ dàng để vụt mất.


Gióng nói ba Hắc to giống như cảnh tỉnh, làm cho Thần Lạc tỉnh táo, cô biết mình không đủ thông minh lanh lợi giỏi giang, về mặt sự nghiệp đối Hắc Diệu Luân mà nói cũng không làm được gì lớn, nếu đổi lại là Hoàng Nghi, những vấn đề này sẽ nghênh đao mà tháo gỡ.


Cho nên... con dâu vừa ý Ba Hắc không phải cô, mà là Hoàng Nghi?
Điều này, làm thân thể Thần Lạc không khỏi hoảng sợ run lên một cái.


Hắc Diệu Luân phát hiện cô đang run rẩy, cho rằng cô cảm thấy điều hòa trong phòng khách quá lạnh, mắt nhìn lão Trần, lão Trần hơi gật đầu một cái, lập tức xoay người chỉ thị người hầu bên cạnh điều chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao.


"Đương nhiên không phải, giữa chúng con có nhiều cái khác hơn." Hắc Diệu Luân tự tin tầm mắt nhìn thẳng về phía ba của mình, trong lời nói của anh cái gọi là "Cái khác", bao gồm cả quan hệ gắn bó vợ chồng cùng con cái sau này.


Hắc Thành Mưu nhướng mày nói: "Chuyện này cũng không phải chỉ mình con đơn phương thừa nhận là có thể."
"Ba nghĩ rằng con sẽ hồ đồ về chuyện này sao?" Gướng mặt tuấn tú của Hắc Diệu Luân buồn bực, giọng nói trả lời cực kỳ cứng ngắc.


Không khí dùng cơm trong nháy mắt bị đóng băng, trong lúc đó Thần Lạc xấu hổ kẹt ở giữa 2 người, tay Hắc Diệu Luân đưa ra nắm lấy tây cô đặt ở trên đùi, nhéo nhéo tựa như trấn an, muốn cô đừng để ý.


Cô mỉm cười với anh một cái, nhưng hạt giống bất an đã lặng lẽ đi vào sâu trong lòng cô.
Hắc Thành Mưu nhìn bọn họ ăn ý hiểu ngầm lẫn nhau, lần thứ hai mở miệng, "Nghe nói lần trước Diệu Luân vì cháu, mà chẳng hiểu tại sao bay đến Newyork một chuyến?"






Truyện liên quan