
Chọc Đông Cung - Tiểu Hoà Miêu
✍ Tiểu Hòa Miêu
138 chương
611 lượt xem
4 ✩
✎
- Chương 1: Đầu óc nhanh nhạy
- Chương 2: Sợ chết khiếp
- Chương 3: Xem mắt
- Chương 4: Phong thái
- Chương 5: Khóc thì khóc
- Chương 6: Hình tượng đã xấu rồi, xấu thêm nữa cũng chẳng sao
- Chương 7: Chùa Cô Lan
- Chương 8: Hắn đi rồi
- Chương 9: Lục cô nương
- Chương 10: Nhượng bộ
- Chương 11: Khúc Thủy Lưu Thương
- Chương 12: Bẩm báo
- Chương 13: Thái tử có trái tim nhân hậu đầy bao dung
- Chương 14: Đâu đâu cũng chỉ toàn là sơ hở
- Chương 15: Chơi đêm
- Chương 16: Thư tình
- Chương 17: Gặp Thái tử
- Chương 18: Trường ngựa
- Chương 19: Điểm tâm nhỏ (1)
- Chương 20: Điểm tâm nhỏ (2)
- Chương 21: Vượt ranh giới
- Chương 22: Đến lượt ngươi báo đáp (1)
- Chương 23: Đến lượt ngươi báo đáp (2)
- Chương 24: Rắn lớn (1)
- Chương 25: Rắn lớn (2)
- Chương 26: Buồn cười (1)
- Chương 27: Buồn cười (2)
- Chương 28: Nàng dựa vào đâu mà… (1)
- Chương 29: Nàng dựa vào đâu mà… (2)
- Chương 30: Cứ vậy (1)
- Chương 31: Cứ vậy (2)
- Chương 32: Sao hắn phải thừa nhận? (1)
- Chương 33: Sao hắn phải thừa nhận? (2)
- Chương 34: Săn thú mùa thu (1)
- Chương 35: Săn thú mùa thu (2)
- Chương 36: Rượu mạnh (1)
- Chương 37: Rượu mạnh (2)
- Chương 38: Sâu thẳm trong rừng (1)
- Chương 39: Sâu thẳm trong rừng (2)
- Chương 40: Ân nhân cứu mạng (1)
- Chương 41: Ân nhân cứu mạng (2)
- Chương 42: Ỷ lại (1)
- Chương 43: Ỷ lại (2)
- Chương 44: Xem kịch (1)
- Chương 45: Xem kịch (2)
- Chương 46: Quấn quýt (1)
- Chương 47: Quấn quýt (2)
- Chương 48: Thái tử dẫn theo biểu muội (1)
- Chương 49: Thái tử dẫn theo biểu muội (2)
- Chương 50: Không để ý (1)
- Chương 51: Không để ý (2)
- Chương 52: Mờ mịt (1)
- Chương 53: Mờ mịt (2)
- Chương 54: Manh mối (1)
- Chương 55: Manh mối (2)
- Chương 56: Hạ bộ (1)
- Chương 57: Hạ bộ (2)
- Chương 58: Đường đêm (1)
- Chương 59: Đường đêm (2)
- Chương 60: Tai vách mạch dừng (1)
- Chương 61: Tai vách mạch dừng (2)
- Chương 62: Thành thật hơn (1)
- Chương 63: Thành thật hơn (2)
- Chương 64: Lòng dạ Thái tử (1)
- Chương 65: Lòng dạ Thái tử (2)
- Chương 66: Chúng không sao chứ? (1)
- Chương 67: Chúng không sao chứ? (2)
- Chương 68: Tuyệt đối không thể (1)
- Chương 69: Tuyệt đối không thể (2)
- Chương 70: Chẳng lẽ nàng đã đồng ý với điện hạ? (1)
- Chương 71: Chẳng lẽ nàng đã đồng ý với điện hạ? (2)
- Chương 72: Cô an ủi nàng trước (1)
- Chương 73: Cô an ủi nàng trước (2)
- Chương 74: Nhìn bên trái (1)
- Chương 75: Nhìn bên trái (2)
- Chương 76: Suy đoán (1)
- Chương 77: Suy đoán (2)
- Chương 78: Quà tân hôn (1)
- Chương 79: Quà tân hôn (2)
- Chương 80: Nàng thích trang nào? (1)
- Chương 81: Nàng thích trang nào? (2)
- Chương 82: Sợ hãi đến ngất đi (1)
- Chương 83: Sợ hãi đến ngất đi (2)
- Chương 84: Bổn phận của nàng (1)
- Chương 85: Bổn phận của nàng (2)
- Chương 86: Nàng sợ cái gì? (1)
- Chương 87: Nàng sợ cái gì? (2)
- Chương 88: Nàng sợ sao? (1)
- Chương 89: Nàng sợ sao? (2)
- Chương 90: Nguyên Vinh phu nhân (1)
- Chương 91: Nguyên Vinh phu nhân (2)
- Chương 92: Chuyện xưa (1)
- Chương 93: Chuyện xưa (2)
- Chương 94: Ý tưởng (1)
- Chương 95: Ý tưởng (2)
- Chương 96: Thiên gia thân tình (1)
- Chương 97: Thiên gia thân tình (2)
- Chương 98: Bản năng phát hiện
- Chương 99: Rời kinh
- Chương 100: Làm phiền
Thái tử gia thủ đoạn thâm sâu x Bánh ngọt nhỏ yểu điệu nhát gan
Đương kim Thái tử dung mạo đẹp đẽ, hoài châu uẩn ngọc [1], tính tình điềm đạm.
Một vị quân tử đứng đắn là thế, mà lại cứ vô tình bị Khúc Ngưng Hề nhìn thấy cảnh ra tay giết người.
Bờ môi hắn khẽ nhếch, tay không bẻ gãy cần cổ của tiểu cung nữ gian tế.
Nét tà ác nơi gương mặt như đã khiến hắn trở thành một người hoàn toàn khác so với mọi ngày, Khúc Ngưng Hề hoảng sợ không thôi.
Chết rồi, ai bảo nàng lại đi phá vỡ lớp ngụy trang của hắn…
Thân là cháu gái của kế Hoàng hậu, trời sinh hai người đã không cùng chiến tuyến, vì mạng sống của mình, nàng chỉ đành run lẩy bẩy mà nói dối, bày tỏ rằng mình đã ái mộ Thái tử từ lâu.
Khúc Ngưng Hề thành công giữ lại được mạng sống, chỉ là, sự uy hiếp ấy vẫn chưa biến mất hoàn toàn.
Nàng nhìn vị Thái tử đang đứng trước mặt mình, dường như có một thứ hứng thú lạnh lùng và độc ác nào đó đang bị ẩn giấu đằng sau cái thân phận này, ấy là thứ tâm lý đùa bỡn người khác như “mèo vờn chuột”.
Thậm chí là, ngay trong thời khắc mà hắn bị trúng độc…
“Qua đây.”
Bùi Ứng Tiêu lệ chí mi hồng, hắn vừa nhìn về phía nàng bằng ánh mắt âm trầm, vừa chậm rãi xoa xoa giọt máu nơi đầu ngón tay.
Khúc Ngưng Hề hoảng sợ tới mức bật khóc ngay tại chỗ!
Về sau, không hiểu tại sao mà nàng lại trở thành Thái tử phi, ai cũng nói là do kế Hoàng hậu thủ đoạn cao cường, không ngờ là bà ta lại có thể đưa cháu gái của mình vào Đông Cung.
Thái tử phong quang tễ nguyệt [2], ngày nào cũng về thẳng nhà, chưa từng “trêu hoa ghẹo nguyệt” bên ngoài, khiến cho các quý nữ ghen tỵ đến nỗi chỉ muốn phát điên lên thôi.
Chỉ có mỗi mình Khúc Ngưng Hề mới có thể hiểu hết được sự mạnh mẽ và cảm giác áp bách mà hắn mang đến. Chỉ có mỗi mình nàng mới có thể thấy hết được hắn “đa trí cận mưu” [3] ra sao. Và cũng chỉ có mỗi mình nàng mới thấy được bộ mặt thật vừa đen tối vừa nguy hiểm được hắn ẩn giấu đằng sau lớp mặt nạ kia.
1. Có chút cường thủ hào đoạt, nam chính chỉ xấu xa với mỗi mình nữ chính thôi.
2. Ngày ngày nữ chính chỉ nghĩ cách làm sao để dỗ dành người kia.
——————
Chú thích:
[1] Hoài châu uẩn ngọc (怀珠韫玉): chỉ người biết trân trọng người có tài năng và đức hạnh, mang hàm nghĩa khá giống với cụm “biệt nhỡn liên tài”.
[2] Phong quang tễ nguyệt (风光霁月): chỉ cảnh trời quang mây tạnh sau cơn mưa, nhưng trong ngữ cảnh này, câu thành ngữ này được hiểu theo nghĩa chuyển, là chỉ một người có tấm lòng rộng lượng, khoáng đạt.
[3] Đa trí cận mưu (多智近妖): nói về sự mưu trí hơn người, được dùng để khen ngợi ai đó rất giỏi trong việc đưa ra chiến lược và chiến thắng kẻ thù của mình.