Chương 6
Màn hình chợt tắt, Hứa Nam Châu vừa đúng lúc quay lại chỗ ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ đằng sau anh mang lên một chiếc bánh layer cake tinh xảo.
“Thử cái này đi, vợ.”
Tôi nào còn tâm trạng mà để ý bánh ngọt gì đó nữa chứ.
“Cái bóng” - hai chữ này đâm sâu vào tim tôi.
Lúc đó, tôi đã nhìn anh bằng ánh mắt như thế nào nhỉ?
Sự dịu dàng mà anh thỉnh thoảng bộc lộ ra, những tiếng “vợ ơi” mà anh gọi.
Thực ra chỉ là muốn thông qua tôi để nói với một người khác mà thôi.
“Nghe nói…”
Tôi khó khăn mở miệng, giọng nói có hơi khàn khàn, mắc ở cổ họng:
“Mối tình đầu của anh quay về rồi?”
Giây phút đó anh liền sững người, nhưng rất nhanh tôi đã chẳng còn nhìn ra điều gì khác thường trong nụ cười của anh.
“Vợ à, sao đột nhiên em lại hỏi cái này? Em thử bánh ngọt trước đi.”
Lòng tôi dần dần nguội lạnh.
Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi, tôi mở lời trước phá tan bầu không khí im lặng.
“Chúng ta ly hôn đi.”
Nụ cười trên mặt anh chợt biến mất, trong mắt lại hiện lên một tầng sương mù.
“Tại sao?”
“Ha, làm gì có tại sao chứ… Dù sao thì chúng ta cũng đâu phải là (vợ chồng) thật.”
Tôi cố gắng để giọng điệu của bản thân trở nên nhẹ nhàng, thoải mái.
“Chắc là… ở đây có rất nhiều tiểu ca ca tóc vàng mắt xanh muốn theo đuổi em đấy, mối tình đầu của anh chẳng phải vừa hay trở về rồi sao…”
Nhưng hình như anh không được vui lắm, anh ngắt lời tôi bằng giọng điệu trào phúng mỉa mai.
“Em muốn yêu đương à? Anh cũng có thể mà.”
Tôi lắc đầu.
Không, Hứa Nam Châu, tôi không yêu đương theo kiểu tam giác tình yêu đâu.
“Anh không phù hợp, Hứa Nam Châu.”
“Lúc đầu chúng ta đã nói rõ với nhau rồi còn gì, hợp tác đôi bên cùng có lợi, thỏa mãn lợi ích riêng của mỗi người.”
“Nếu có một bên bất mãn thì cuộc hôn nhân sẽ chấm dứt.”
Tôi nói ra từng câu từng chữ của lời ước hẹn năm đó.
Hứa Nam Châu mở miệng, cuối cùng vẫn im lặng không nói gì.
Nhưng ánh mắt anh ấy nhìn tôi giống như khối mực dày không cách nào xóa nhòa, vô duyên vô cớ kéo mạnh trái tim tôi.
Tôi có hơi buồn, nghĩ thế nào cũng không hiểu được.
Hứa Nam Châu, chỉ thích một người lẽ nào khó tới vậy sao?
Khi đi ngang qua anh, tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh.
“Đừng đi mà vợ.”
Trái tim tôi như rỉ máu, nhưng tôi không dừng lại, và cũng chẳng quay đầu.
Đó hình như là lần đầu tiên tôi đi ngược lại mong muốn của anh.