Chương 7
Hai tuần sau tôi trở về nước làm thủ tục ly hôn.
Khi băng qua đường, tôi bị một chiếc xe điện bất ngờ lao ra đâm phải.
Khuỷu tay bị xây xát và chân cũng bị bong gân.
Tôi khập khiễng đi đến cửa Cục Dân chính thì lại nhìn thấy cô gái mặc váy liền thân màu trắng đứng bên cạnh Hứa Nam Châu.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Diệp Thi Thi.
Một thân váy trắng, mái tóc dài bay bay, nhìn có vẻ như là một cô gái thanh thuần và ngây thơ.
Bảo sao Hứa Nam Châu nhớ mãi không quên cô ta.
Vừa thấy tôi thì Diệp Thi Thi liền đi tới.
“Chào cô, là cô Lâm đúng không? Tôi là bạn tốt của A Châu.”
Nói xong, cô ta bắt đầu trắng trợn đánh giá tôi một lượt.
Khi nhìn thấy lông mày và đôi mắt tương tự cô ta của tôi, cuối cùng cô ta cũng không thể che giấu được nụ cười mang theo chút tự hào.
Tôi đột nhiên sôi máu phẫn nộ:
“Sao hả? Theo sát vậy à? Định nối tiếp luôn à?”
Nụ cười trên mặt Diệp Thi Thi bỗng chốc biến mất, thay vào đó là một biểu cảm kinh hoàng, hoảng sợ. Sau đó cô ta liền đi tới kéo ống tay áo của Hứa Nam Châu.
“A Châu, em không có…”
“Em chỉ là sợ tâm trạng của anh không tốt, không yên tâm nên mới tới xem thôi.”
“Nếu cô Lâm không vui thì tôi đi trước đây. Hai người đừng cãi nhau.”
Diệp Thi Thi bày ra bộ dạng vẻ muốn đi nhưng lại bị Hứa Nam Châu nắm lấy cổ tay kéo lại.
Anh khẽ cau mày, trong ánh mắt nhìn tôi còn mang theo chút bất lực, không biết phải làm sao.
“Vợ à, em hiểu lầm rồi.”
Sau đó tôi thấy khóe miệng Diệp Thi Thi khẽ cong xuống.
Trong lòng tôi âm thầm cười lạnh không ngừng, cái chiêu trò cũ rích như này thật sự không cần dùng với tôi đâu.
Tôi tiến lên hai bước định tránh bọn họ.
Hứa Nam Châu đột nhiên chặn đường tôi.
“Sao lại bị thương rồi?”
Sắc mặt Diệp Thi Thi khẽ thay đổi, nhưng cũng vẫn giả vờ quan tâm như trước:
“Hay là đợi lát nữa làm xong thủ tục thì tôi với A Châu đưa cô đi bệnh viện nhé?”
Nhìn cái vẻ mặt háo hức không chờ được muốn tôi dẹp ra để cô ta nhảy vào kìa.
Dù tôi có tốt tính tới đâu thì cũng không nhịn được.
“Không cần! Tôi đâu có quen thân với các người!”
Mặt Hứa Nam Châu cuối cùng cũng lạnh đi, lời nói ra khỏi miệng cũng chẳng có nửa phần ấm áp.
“Suýt chút nữa thì anh quên mất. Giờ em đã có người khác quan tâm, không cần anh phải lo chuyện bao đồng nữa.”
Biểu cảm trên mặt Diệp Thi Thi nháy mắt rõ ràng trở nên tốt hơn, lập tức đứng bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa.
“Ồ? Xem ra vận đào hoa của cô Lâm rất vượng nha.”
“Nếu cô có thể tìm được người thích hợp hơn thì A Châu của chúng tôi cũng yên tâm rồi. Mấy năm nay may nhờ có cô chăm sóc anh ấy…”
Cảm giác nóng ran từ miệng vết thương ở trên cánh tay truyền tới, tôi thật sự không còn tâm trạng nào mà nghe cô ta đứng đây nói mấy lời vô nghĩa nữa.
“Vậy tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Lời vừa dứt, tôi liền thấy trán Hứa Nam Châu giật giật rất mạnh.
Giây tiếp theo, tôi liền bị anh bế ngang lên.
Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của anh vang vọng bên tai tôi.
“Đừng nhúc nhích, anh đưa em đến bệnh viện.”
Anh mạnh mẽ bế tôi lên xe rồi đặt ngay điểm đến là một bệnh viện nhỏ ở ngoại ô cách đây hơn 100 cây số.
Khi tôi đang ngồi trong phòng cấp cứu thay thuốc, màn đêm ngoài cửa sổ đã dần dần buông xuống.
Khi tôi vừa xử lý vết thương xong thì Diệp Thi Thi chạy vào với bộ dạng lo lắng.
Lúc đó, tôi thực sự bái phục sự kiên trì của cô ta.
“A Châu, hai người không sao chứ.”
“Lúc anh đi trông tức giận như vậy, em sợ hai người trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đi theo đến đây…”
“Anh sẽ không trách em chứ?”
Sau đó đột nhiên Diệp Thi Thi ngất xỉu trước ánh mắt của mọi người.
Lúc Hứa Nam Châu sốt ruột gọi bác sĩ, rõ ràng tôi đã thấy khóe miệng của cô ta nhếch lên.
Chắc thủ đoạn này cô ta đã dùng với Hứa Nam Châu rất nhiều lần rồi nhỉ.
Nhưng rõ ràng là lần nào cũng có tác dụng.