Chương 10
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người chuẩn bị xong quà cáp về nhà gặp cha mẹ Lý Phàm. Lúc đứng trước cửa, Lý Phàm nói với chị: "Dù cha mẹ anh có đồng ý hôn sự của chúng ta hay không, anh cũng sẽ kết hôn với em", anh kiên định nhìn thẳng vào chị.
"Được"
Tối hôm qua, Lý Phàm đã gọi điện thoại về nhà, nói là đưa vị hôn thê về nhà ra mắt. Hai ông bà Lý gia rất vui, sáng sớm đã ra ngoài mua những thức ăn tươi mới về chuẩn bị nấu cơm.
Tiếng chuông cửa vang lên, giọng mẹ Lý truyền ra."Tới đây, là Tiểu Phàm sao?"
"Mẹ ~", Lý Phàm ôm lấy mẹ mình đã lâu không gặp.
"Thằng nhóc này". Bà Lý ấm lòng oán trách.
"Cháu chào bác", Quách tuệ thiến ôn nhu chào hỏi, nói thật chị có chút khẩn trương."Ai, là Tiểu Thiến sao, mau, vào đi". Bà kéo hai người vào nhà, ngồi vào ghế sa lon.
"Cha " " Bác trai " “Ừ, cứ ngồi đi". Không chỉ có Quách Tuệ Thiến khẩn trương, lần đầu tiên thấy cha Lý gặp con dâu cũng rất khẩn trương.
"Uống trà với ăn trái cây đi, đừng khách khí, cháu cứ coi như đây là nhà mình", mẹ Lý nhiệt tâm nói.
"Mẹ, cha, con xin chính thức giới thiệu với cha mẹ, đây là bạn gái của con, cũng là vị hôn thê của con, Quách Tuệ Thiến". Lý Phàm mỉm cười nhìn người yêu đang ngồi bên cạnh mình.
"Ai, biết rồi ~ các con tính lúc nào kết hôn?", kết hôn rồi là hai ông bà có thể ôm cháu.
"Vâng, con cũng muốn cử hành sớm, không cần quá phô trương." Đơn giản là tốt rồi, đây cũng là kết quả mà anh và chị thương lượng với nhau.
"Sao vậy được, chuyện này giao cho mẹ làm đi."
"Cảm ơn mẹ", anh biết mẹ tốt nhất mà.
"Cảm ơn bác gái", Quách Tuệ Thiến thẹn thùng nói.
"Sao còn gọi là bác gái vậy chứ?"
"..., cha,mẹ", chị đổi lại cách gọi.
"Tốt lắm", Cha Lý cũng thật cao hứng.
"Đúng rồi, Tiểu Thiến năm nay bao nhiêu tuổi rồi, trong nhà đều còn có ai?", mẹ Lý hỏi.
"Cháu, năm nay 39 tuổi, có một con gái 16 tuổi", chị đã nói với Lý Phàm, sẽ thẳng thắn với cha mẹ anh.
"! " "Bao nhiêu?!" Sao con trai lại muốn cùng một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi, còn có một đứa con gái nữa chứ?!
"Hôn sự của hai đứa, ba không đồng ý, mau chia tay đi", ba Lý giận dữ nói.
"Không thể, con yêu cô ấy, con nhất định sẽ kết hôn với cô ấy", Lý Phàm phản bác.
"Nghiệt tử, nếu máy dám kết hôn với người phụ nữ này, cũng đừng có bước vào cái nhà này nữa". Nói xong, ba Lý đóng sầm cửa nhà lại.
"Con trai, sao con có thể là cha mẹ buồn như thế". Con trai ông bà cực khổ nuôi lớn lại muốn cưới một người phụ nữ hơn nó nhiều tuổi, lại còn có một đứa con, chuyện này sao được.
"Mẹ, con và Tuệ Thiến thật tâm yêu nhau". Anh chỉ hi vọng mẹ có thể thông cảm cho mình, ủng hộ mình.
"Tiểu Thiến, bác xin cháu, bỏ qua cho con trai của bác được không, hai đứa không thích hợp, van xin cháu". Bà Lý kéo tay chị, khóc lóc.
"Cháu, cháu...." Không thể phủ nhận, chị đang dao động, nhìn khuôn mặt đau lòng của bà Lý chị lại thấy không đành lòng. Tình yêu của chị thật sự có quan trọng không.
Nhìn thấu suy nghĩ của chị, Lý Phàm nói với mẹ : "Mẹ, dù cha mẹ có đồng ý hôn sự của chúng con hay không, đời này, con cũng nhận định Tuệ Thiến rồi, con sẽ kết hôn với cô ấy, nếu như có thể, con hi vọng cha mẹ có thể tới tham gia hôn lễ của chúng con, chúng ta xin phép đi trước". Dứt lời, anh kéo chị ra khỏi nhà.
Vừa ra khỏi nhà, chị hất tay anh ra, chạy vào trong rừng cây.
"Tuệ Thiến, chờ anh một chút, đừng chạy". Cuối cùng, anh cũng đuổi kịp kéo chị lại ở sâu trong rừng cây.
Nâng mặt chị lên, khuôn mặt chị đã đẫm nước mắt. Lý Phàm đau lòng ôm Quách Tuệ Thiến thật chặt vào trong ngực.
"Không khóc, ngoan, anh yêu em, không ai có thể chia tách chúng ta". Nếu như biết có thể như vậy, anh cũng sẽ không đưa chị về nhà ra mắt.
"Em, em cảm thấy rất buồn, vì tình yêu của mình để khiến người chung quanh đau khổ như vậy", chị khóc nấc lên trong ngực anh.
"Tuệ Thiến, vì anh, xin em ích kỷ một chút, đừng rời bỏ anh, anh không thể không có em". Lý Phàm ôm chị thật chặt, anh thật sự không thể mất chị lần nữa.
"Em, sẽ không rời khỏi anh". Chị xoay lại ôm chặt eo anh, chính chị không thể rời bỏ anh được.
"Được, ngày mai chúng ta sẽ đi thử áo cưới, sau đó kết hôn, được chứ?"
"Được, tất cả nghe theo anh"