Chương 4-2
Linh Tử?
Chính là kẻ khiến tôi hủy cái hộp, hại cho tôi mang Minh Hôn đáng ch.ết này đó mà. “Lần trước là ba tôi đưa tôi tới, tôi không biết mình có nhớ đường không.”
“Không sao, tôi có thể kiểm tr.a ký ức cô.” Hắn nói không cảm xúc.
“Tôi nhớ rõ, thật sự nhớ rõ rồi.” Tôi vội đáp.
“Vậy được, tôi chờ cô ở cửa sau lúc 5 giờ”
“Khoan đã, tôi hỏi chút được không? Anh có cần ăn uống không?” Tiếp xúc cùng hắn ba ngày nay tôi chưa thấy hắn ăn gì. Ngày đó tới nhà tôi hắn chỉ uống mỗi ly trà.
Khúc Thiên dừng một chút, mới nói: “thân thể Khúc Thiên cần ăn cơm.”
Còn may, riêng điểm này, còn xem như người bình thường a.
5 giờ. Tôi trong tâm thái như yêu đương vụng trộm chạy ra cửa sau. Khúc Thiên đã chờ sẵn trong xe. Vậy tốt quá, tránh được ánh mắt của đám người rảnh rỗi.
Lên xe, tôi báo địa chỉ.
Bác tài liền chạy tới khu vực ngoại thành.
Linh Tử chính là gã thầy phong thủy đeo khuyên tai lần trước bị ba tôi đấm cho một cái còn không dám đánh trả. Nếu không phải do hắn đưa tôi cái hộp đó thì tôi cũng sẽ không gặp tình trạng như bây giờ.
Tới nơi gặp lúc Linh tử đang ăn tối, ắn bới một tô cơm to cho đồ ăn vào ăn cùng. Trong nhà hắn còn một người đàn ông khác, cũng đang ăn như hắn.
Khi tới nơi tôi cũng có chút ngượng ngùng, vốn cho rằng Khúc Thiên sẽ mời người ta ra ngoài ăn, nhưng mà câu đầu tiên Khúc Thiên nói là “Có việc hỏi ngươi.”
Linh Tử cũng là sửng sốt một hồi lâu, mới nói “Ngươi chính là quỷ hử?”
“Ta hỏi chút việc, hỏi xong liền đi.”…
Thang máy mới vừa dừng lại, hắn liền nói: “Ngày mai tới chỗ Sầm gia thôn cũ.” Nói xong hắn nhìn về phía tôi đánh giá một lượt “Mặc đồ thể thao mà đi
Chỗ đó hẻo lánh lắm sao? Đường khó đi lắm sao? Ở rất xa sao?
“Tôi không đi được không? Tôi vừa có chút ý tưởng cho tác phẩm tốt nghiệp…”
“Thôn đó khá xa, hơn nữa với trường hợp của ta, ngưoi không đi theo thì ta dễ dàng bị bắt, mà ta bị bắt thì ngươi cứ chờ mà chôn cùng đi, xuống dưới làm vợ chồng”
Tính tới tính lui, vẫn là vợ chồng danh nghĩa tốt hơn… cũng may chỉ là phu thê giả.
Bởi vì phải đi Sầm gia thôn nên tôi phải về nhà chuẩn bị đồ. Tôi quay trở lại cửa hàng đồ cổ, ba tôi đang mời khách ở nhà ăn cơm, là một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi. Cũng tốt, ba tôi độc thân cũng đủ lâu rồi, giờ con gái dọn ra ngoài, ba cũng có thể tìm bạn.
Tôi có thể lý giải a, chỉ là mắc gì tôi mới dọn ra mới mấy ngày đã xảy ra chuyện này? Tâm tình tôi thật khó chịu. Có cảm giác, Minh Hôn này liệu ba tôi tham dự thiết kế tôi không.
Ba hỏi tôi về làm gì, tôi tức giận nói. “Con đi Sầm Gia thôn tìm quỷ, về thu thập tí, không có ch.ết luôn không biết.” nói xong tôi xông thẳng lên lầu.
Tôi chưa kịp đóng cửa phòng, ba đã theo lên, vừa nhìn thấy đã nói. “Khả Nhân, nghe lời ba, Sầm gia thôn đó con đừng đi, chỗ đó tà môn lắm. Lúc trước nơi đó trong một đêm toàn bộ người trong thôn đều ch.ết. Mà vốn dĩ cả thôn là thầ hog thủy. Nơi đó kỳ thật chính là một cái trận, toàn bộ thôn chính là một cái trận. Bên trong tất cả đều là oan hồn, dùng oán khí đè nặng nơi đó để trấn yểm.”
“Ba, không phải ba từng tới chứ?”
“Ba tới đó là giữa trưa 12 giờ, đi cả toán người, vào đến nơi cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, nơi đó thật sự không thích hợp a. Ba cho rằng…