Chương 31-2
Về đến nhà, đã hơn 9 giờ. Sau khi tắm xong tôi liền đi ngủ. Rốt cuộc hôm nay là đi làm cu li, thân thể đã chịu không nổi. Nằm ở trên giường trúc của tôi, tôi cảm thấy thật siêu cấp thoải mái. Còn nghe tiếng tắm rửa của Khúc Thiên bên ngoài, tôi đã ngủ rồi.
Một đêm ngủ ngon không mơ, cơ thể mệt mỏi như vậy thật khó mà mơ được. Khi tôi tỉnh lại, cảm giác đầu tiên chính là có người bên cạnh mình. Không, là có quỷ. Không phải mấy ngày hôm nay mỗi sáng đều cảm thấy như vậy sao?
Mở to mắt liền thấy được nửa mặt của Sầm Tổ Hàng, lông mày nồng đậm, cái mũi cao thẳng, đôi môi tương đối mỏng. Phải, vẫn là khá đẹp trai.
Trong lòng đột nhiên thót lại một cái, ý thức được anh ấy ngủ ở trên giường tôi thật không thích hợp, tôi quen với cảm giác anh ấy ngủ bên cạnh này lại càng không thích hợp. Chỉ là mấy buổi tối hôm trước tôi xảy ra chuyện anh ấy mới sang ngủ bên cạnh tôi. Tối hôm qua tôi không gặp ác mộng cũng không có khóc, như thế nào anh ấy lại sang đây?
Tôi đang mải suy nghĩ, anh ấy chợt mở mắt, cũng không nhìn tôi, nhàn nhạt nói: “Về nhà ba em, lấy viên ngọc châu trong tư tàng của ông ấy cho anh đi.”
“A? Đó là mệnh của em, anh muốn làm gì?” Anh ấy nói một câu khiến tôi gạt sang một bên những vấn đề đang suy nghĩ.
“Ổn định thi thể. Anh rời khỏi thân thể Khúc Thiên quá lâu sẽ khiến thân thể đó bị hỏng.”
Trong lòng tôi chấn động, nếu anh ấy không nói thì tôi sẽ không thấy sợ hãi, anh ấy nói ra như vậy khiến tôi nổi gai ốc trong lòng.
Anh ấy mở cửa rời đi, còn may là mở cửa rời đi, nếu anh ấy đi xuyên tường một cái thì hẳn tôi càng thấy bủn rủn. Chỉ cần một lần nhắc tôi Khúc Thiên chỉ là một thi thể là đủ rồi, không cần lại lần nữa chứng tỏ Sầm Tổ Hàng chỉ là một quỷ.
Tôi nằm trên giường thêm một lúc lâu mới ngồi dậy. Đánh răng, rửa mặt, thấy Khúc Thiên ra khỏi phòng mới làm nhanh hơn, cười với anh ấy một cái rồi vọt ra khỏi cửa trước.
Ở phòng vẽ tranh, bởi vì không còn Đàm Thiến ở đây nữa, khoảng thời gian tôi ở phòng vẽ thật thấy nhàm chán. Phòng vẽ chúng tôi vốn dĩ ở tầng tổng hợp, là tầng ở trên cao, có thể nhìn được tới nửa trường học.
Khi tôi thu dọn đồ vật chuẩn bị phới phòng ăn của trường liền cảm thấy có gì đó không đúng, có người trong phòng vẽ nhìn tôi rồi cười khúc khích. Hẳn bọn họ đang nói về tôi. Khoa này của tôi vốn dĩ nhiều con gái, nơi nào nhiều con gái thì nơi đó nhiều thị phi.
Tôi cũng không để ý tới bọn họ, vừa lúc ra cửa thì có một nữ sinh đứng ở cửa sổ nói: “Vương Khả Nhân, lại đây xem đi, cảnh rất đẹp.”
Tôi không tin bọn họ có thể ném tôi từ trên lầu xuống dưới. Tôi liền đi tới trước cửa sổ, phong cảnh đẹp thật, nhưng hẳn bọn họ muốn tôi xem không phải là phong cảnh. “Có gì đâu?” Tôi hỏi.
“Dưới tán cây kia kìa, mắt cậu tốt vậy phải nhìn rõ được chứ!”
Khoảng cách hơi xa nhưng quả thật có thể thấy rõ. Ở bên kia hồ, Khúc Thiên ngồi dưới đất, dựa vào một cây liễu, còn bên cạnh có một cô gái cũng đang dựa vào gốc cây. Bởi vì góc nhìn này khiến tôi không thấy được cô gái kia là ai, nhưng Khúc Thiên có thể thấy rất rõ ràng.
Một cô gái nói giọng châm chọc: “Làm tiểu tam lật đổ chính thất, khi ngồi ở vị trí chính thất rồi cũng nên đề phòng mình bị tiểu tứ lật đổ chứ!”
Tôi liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi đi ra khỏi phòng vẽ. Nếu kia là Khúc Thiên mà nói, tôi còn tin có chuyện như vậy. Nhưng đó là Sầm Tổ Hàng, với thân phận đó anh ấy sẽ đi tán tỉnh cô gái khác sao? Nhất định là có chuyện gì đó, tôi cứ qua đó xem sao. Hơn nữa, sinh viên trong trường bây giờ đếu biết tôi và anh ấy ở chung, nếu tôi không qua đó xem thì cũng không hợp lý lắm.