Chương 33
Khi tôi về tới nhà, Khúc Thiên cũng đã ở nhà. Anh ấy đang ngồi trước máy tính, thấy tôi trở về liền ngẩng đầu lên hỏi: “Đã tìm hiểu được về tòa nhà kia chưa?”
“A, rồi. Mười mấy năm trước chỗ đó bị hỏa hoạn, có nữ sinh ch.ết bên trong. Em nghĩ chính là cô gái ở bên cạnh anh ngày hôm qua.” Cũng chính là người mà trực giác cho tôi biết đã nhìn tôi từ trong tòa nhà đó.
“Ừ, ngày mai 11 giờ, khi tất cả mọi người đều ăn bữa trưa, chúng ta sẽ tới tòa nhà đó. Nếu nó thật sự biết bí mật của anh, tốt nhất phải cảnh cáo một chút.”
“Ừ.” Tôi đáp lời, sau đó vẫn đứng ở trước cửa phòng nhìn anh ấy. Nhìn đến mức khiến anh ấy có chút mất tự nhiên, hỏi: “Có việc gì sao?”
“À, anh nhận được đồ chưa?” Nghe nói khi đốt đồ vật ở ngã tư đường có khấn cho người nhận, đồ vật sẽ đều được âm sai thu, giống như bưu cục của âm phủ vậy, sau đó có các âm sai chuyên môn đưa đi. Dường như chỉ một ngày là đã tới.
“Hôm nay không có bên vận chuyển nào tới cả, em mua đồ trên taobao à?”
Tôi nhanh chóng lắc đầu, chậm rãi thở ra một hơi rồi đi về phòng tôi, trong lòng có cảm giác nói không nên lời. Có lẽ là có chút thất vọng. Vội vàng đi chọn đồ ngủ, vội vàng ăn, vội vàng trở về để đốt cho anh ấy, vậy mà anh ấy chưa nhận được, tôi còn tưởng rằng đêm nay có thể nhìn thấy anh ấy mặc đồ ngủ mới đi ngủ.
Mọi chuyện đều như bình thường, tắm rửa xong đi ngủ. Chỉ là trong lòng khó chịu nên tôi ngủ đặc biệt sớm, cái gì cũng không muốn, chỉ muốn ngủ.
Một đêm không mộng, tỉnh lại liền có trực giác như cũ, bên cạnh có người, quay đầ qua liền thấy được Sầm Tổ Hàng. Không giật mình, không chán ghét, tỉnh lại liền thấy anh ấy dường như đã thành một thói quen.
Nhưng hôm nay anh ấy thật sự không giống bình thường, anh ấy mặc bộ đồ ngủ hôm qua tôi đã mua a. Tôi chậm rãi mỉm cười. Tôi cười anh ấy liền mở mắt, điều đó khiến tôi có thể khẳng định trước nay anh ấy đều không ngủ.
Bị anh ấy nhìn, tôi ó chút cứng đờ, một lát liền nói: “Anh mặc cái này ngủ sẽ thoải mái hơn một chút.”
Anh ấy vẫn như cũ không nói lời nào. Tôi cũng đã quen, liền tiếp tục nói: “Hôm qua anh nói chưa nhận được.”
“Đêm mới nhận được.” Anh ấy vừa nói vừa đi ra khỏi phòng.
Tôi nhìn theo bóng anh ấy, nói thầm: “Hừ, nhiều lời hai câu sẽ ch.ết sao? Không, là nhiều lời hai câu sẽ sống lại sao?”
Khi tới trường học, tôi mang theo một cái túi rất lớn. Tôi giấu la bàn ở bên trong. Thật không biết vì cái gì, lúc trước khi nói cần có la bàn, anh ấy một hai bắt tôi phải lấy cái la bàn của Sầm Gia thôn bọn họ, cái mà ba tôi kiếm được. Giống như cái của Kim Tử, chỉ là một cái nho nhỏ để gọn trong hộp như hộp trang điểm không tiện hơn sao?
Khúc Thiên nói loại hộp nhỏ kia không có dây chữ thập đỏ, nếu kinh nghiệm không đủ, dùng loại đó thì ngay cả đông tây nam bắc cũng không tìm thấy.
11 giờ trưa, mặt trời lớn giống như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ. Thời gian này, tất cả mọi người đều đi ăn cơm, nếu không ăn cơm thì cũng tránh ở nơi có điều hòa, căn bản sẽ không đi tới hồ phơi nắng.
Tôi là bị Khúc Thiên gọi ra, cầm theo ô đi cùng anh ấy tới tòa nhà kia. Khi tôi tới gần tòa nhà, tim đã bắt đầu đập mạnh. Rõ ràng biết nơi này có quỷ còn muốn tới gặp, đây gọi là quá liều lĩnh.
Trước khi đi vào tòa nhà, nhìn bốn phía xung quanh, ngoại trừ hai chúng tôi thì không thấy bóng dáng bất kỳ người nào cả. Lập tức tôi lấy ra la bàn, đo sơn hướng. Khúc Thiên ngồi xổm ở góc tường kia, dùng tay cậy ra một ít gạch, nói: “Hẳn là nhà lục vận*.”
Một vận chính là hai mươi năm, như vậy ngôi nhà này đã có ít nhất cũng hơn hai mươi ba mươi năm.
*vận: Trong phong thủy có dùng Tam nguyên Cửu vận được suy ra từ sự vận hành của Sao Mộc và sao Thổ. Một vận dài 20 năm, một nguyên dài 60 năm, Tam nguyên và Cửu vận đều có độ hài 180 năm. Vì sao trên kia lục vận lại là hơn 20 năm thì mình không rõ, mình dịch theo nguyên tác nhé.