Chương 1-1: Vợ ơi, ăn dưa hấu (1)
Edit: Du
Beta: Lily_Carlos
Hai chân của Triệu Tiểu Chiêu quỳ trên mặt ghế, nửa người đang dựa vào bàn, một tay đè cuốn tập viết, một tay cầm cây viết con vật nhỏ, viết vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên cuốn tập "Một hai ba bốn" .
Triệu Tiểu Chiêu vô cùng xác định, cô sống lại!
Đôi mắt cô đỏ lên, đừng hiểu lầm, cô không phải vì vui đến phát khóc, mà là đặc biệt tức giận, vô cùng tức giận!
Ông trời đang đùa với cô sao!
Vất vả lắm cô mới có được một mục tiêu phấn đấu, cần cù chăm chỉ, học tập tốt mỗi ngày hướng lên rốt cuộc trở mình, vượt qua con đường gian nan lướt qua sóng lớn, vui vẻ nhận được tấm bằng đại học, oh yeah! Cuộc sống tự do của cô đã đến.
Nhưng ông trời ch.ết tiệt kia vậy mà im hơi lặng tiếng để cô sống lại!
Ông trời à! Trên thế giới này có rất nhiều người muốn đổi vận đó, đều muốn làm lại từ đầu! Ông đi tìm bọn họ đi! Cũng không cần tìm cô đâu! Điều kiện nhà cô tuy không giàu sang phú quý, nhưng cũng là cơm no áo ấm, gia đình vui vẻ, tướng mạo cô bình thường, ngũ quan đoan chính, chỉ số thông minh đủ sài, chăm chỉ cố gắng, thật sự là một học sinh giỏi, cô cũng không có quá nhiều chí hướng, chỉ cầu có thể học tốt, khi tốt nghiệp tìm được công việc ổn định, sau đó lập gia đình sinh con, bình an vui vẻ cả đời.
Cuối cùng cô đã thực hiện được, nhưng vì cọng lông gì mà ông trời muốn cho cô sống lại! Ông mau cho tôi một lý do, mau, tôi không đánh ch.ết ông không được sao!
"Rắc ——!" Cây bút chì bị gãy làm hai, vì cô dùng quá sức rồi.
"Đã viết hơn nửa ngày, vậy mà không viết xong được một tờ giấy, trong đầu đang suy nghĩ cái gì vậy hả?" Người phụ nữ ngồi ở bên cạnh trừng mắt nhìn cô, giật lại cây viết trong tay cô sau đó đút vào đồ gọt bút chì gọt lại cho cô, sau đó vẫn không quên chỉ lên trán cô nói vài lời, đứa nhỏ này sao lại ngốc như vậy thật sự không để người ta bớt lo mà.
Triệu Tiểu Chiêu thở dài.
Nếu như cô đã sống lại, vậy những trò chơi cô từng chơi và đã quên đi sẽ quay lại một lần nữa. Cuộc sống thứ hai lại đến, cũng giống như chơi lại trò chơi một lần nữa, dù sao so với lần thứ nhất sẽ thuận lợi tốt đẹp hơn rất nhiều.
Cô cầm lấy bút, cam chịu số phận mà múa bút thành văn.
"Viết từ từ, chữ viết yêu cầu phải đầy đặn chỉnh tề, viết nhanh như vậy, con nghĩ chữ có thể mọc cánh bay lên à, tẩy đi viết lại mau!"
Một cục tẩy chuyên dụng được đặt trước mặt cô.
Cô im lặng cầm lên tẩy sạch chữ vừa ghi, sau đó từ từ viết lại, viết lại...
Còn nhỏ thì không có quyền! Huống chi, lúc này cô chỉ có 7 tuổi!
Triệu Tiểu Chiêu liếc mắt nhìn người mẹ xinh đẹp dáng người thon thả, bĩu môi, thiệt là sẽ bị người phụ nữ này ức hϊế͙p͙ gần 20 năm! Trời ơi, đất hỡi! Ông còn có lương tâm hay không!
"Bà chủ, lá trà này bán thế nào?"
"Một kg một lượng, lá trà này tốt lắm, cô nhìn đi, mầm trà này ngắn như vậy, lá cây lại xanh, tuyệt đối là trà ngon, cô ngửi xem, mùi vị thơm lắm!"
"Còn cái này? Tên là gì?"
"..."
Triệu Tiểu Chiêu thừa dịp nàng mẹ nói chuyện với khách hàng, lưu loát gập vở lại, nhảy xuống ghế, chạy nhanh ra ngoài, nói với mẹ: "Mẹ, con đi tìm Vệ Giai cùng làm bài tập, trước khi ăn cơm chiều con sẽ về."
Mẹ Triệu Tiểu Chiêu quay sang liếc nhìn, nếu như là Triệu Tiểu Chiêu chân chính 7 tuổi thì khẳng định bị cái liếc này làm cho đứng hình rồi, có điều vấn đề là, linh hồn bên trong lại là Triệu Tiểu Chiêu 20 tuổi, lá gan cô rất lớn nha!
Cô cười hì hì nhìn về phía mẹ nói: "Mẹ, yên tâm, con nhất định sẽ làm xong bài tập, buổi tối ba tới kiểm tra, cam đoan sẽ đúng hoàn toàn!"
Nói xong, thừa dịp mẹ của cô bán hàng sẽ không cầm cây chổi ra đuổi cô, hai chân cô vung ra nhanh như chớp đã chạy xa.
"Đứa nhỏ này của em cũng bướng bỉnh quá ha?” Khách hàng là một người phụ nữ trung niên cũng có đứa nhỏ bằng tuổi như vậy ở nhà, lập tức liền cùng mẹ Tiểu Chiêu trò chuyện.
"Thật ra thì con bé cũng nghe lời, hôm nay không biết ăn trúng thuốc gì, lá gan lớn như vậy, bài tập chưa làm xong cũng dám chạy, buổi tối về sẽ đánh gãy chân của nó, chị nói xem một đứa nhỏ như vậy cũng có thể giày vò người mà!"
"Nói đúng lắm, nhà chị..."
Bên này hai người mẹ nói chuyện phiếm, Triệu Tiểu Chiêu thì đang đi trên con đường gạch đỏ đan xen lá cây màu xanh mà vô cùng hoài niệm.
Cô sinh ra năm 92, bây giờ đã 7 tuổi, đúng lúc là thập niên 90, năm 1998.
Hôm nay vừa ngay ngày chủ nhật, con đường cô đang đi là đường chính trấn Liên Thịnh, vì vậy người đến người đi, rất náo nhiệt. Bởi vì trấn Liên Thịnh thuộc về thành phố Thượng Hải, được khai phá rất sớm, chính là năm 98, đường phố này cũng là phủ kín xi măng, chính giữa có hàng cây xanh ngay ngắn, hai bên đường phố, cửa hàng như rừng, bố cục thống nhất.
Thập niên 90 có một đám người tràn vào Thượng Hải, việc buôn bán, làm kiến trúc, làm lao động, nhà cô cũng là một trong những người đó, quê quán của cô vốn là ở Thành phố D ở Chiết Giang, trong lúc này, kinh tế vẫn tương đối khó khăn, cha mẹ của cô chỉ có thể đi ra ngoài mưu sinh, kiếm tiền.
Vệ Giai là người lớn lên ở trấn Liên Thịnh, ra đường lớn phải đi qua một con phố xưa cũ, cuối phố là một cây cầu thật lớn, qua cầu lại đi qua một cánh đồng ruộng lớn, đằng sau đồng ruộng là từng dãy nhà có một sân nhà phong cách nông thôn là nhà của Vệ Giai.
Thượng Hải là một quốc gia lớn, trấn Liên Thịnh cũng chỉ là vùng ngoại thành ở nông thôn, phòng này so với nông thôn ở thành phố D lúc trước mình ở thì rất phồn hoa rồi.
Nơi đây so với quê hương của cô, thật sự là cuối những năm 20!
Triệu Tiểu Chiêu căn cứ theo con đường trong trí nhớ, vừa nhớ lại vừa đi qua cầu lớn, hai bên cầu lớn có đầy sạp bán, có bán cá tôm hải sản, cũng có bán một vài loại trang sức nhỏ, hoa quả, quần áo..v.v,…
Dưới chân Triệu Tiểu Chiêu vẫn bước tiếp, một đôi mắt cũng không ngừng bận rộn.
"Triệu Tiểu Chiêu ——! Triệu Tiểu Chiêu ——! Triệu Tiểu Chiêu ——!"
Một giọng con trai non nớt thanh thúy không ngừng kêu tên của cô, cô không khỏi nhìn theo tiếng kêu.
Một cái nón rơm vàng trên đỉnh đầu, mặc quần đùi màu đen, áo T-shirt ngắn tay màu trắng, một đứa con trai bằng tuổi cô, đứng ở bên cạnh một đống dưa hấu, nhìn chằm chằm cô, thấy cô bước tới, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.