Chương 12: Nhờ
Sáng hôm sau 8h, cô tỉnh dậy, vệ sinh cá nhân,thay quần áo rồi đi ra gara xe ô tô lái xe quay về nhà ở ngoại ô thành phố A.
Người làm trong nhà nhận ra cô nên không có gây trở ngại gì mà cho cô vào luôn.
Cất xe
Cô vào nhà thấy *ông Bình* đang xem tivi buổi sáng, lễ phép chào ba:
- Con chào ba, con mới về.
*Ông Bình* đang xem tivi thấy có tiếng quay lại thấy *Tô Ngưng Tuyết* vừa mới về thì hỏi:
-Tiểu Tuyết, tối qua sao con lại không về nhà? Ba rất lo cho con đấy! à thằng Phong nó bảo ba à con không về xong là nó ra công ty luôn rồi.
Thấy ba lo lắng như thế cô cũng có chút tự trách cũng rất cảm động nên cô chỉ nói:
-Ba à! Không sao đâu! Con có chút việc thôi mà, ba đừng lo lắng với bản lĩnh của con, con chưa hại người tađã là may mắn rồi ai dám hại con cơ chứ!
-Rồi rồi bà biết con lợi hại rồi. Lên phòng nghỉ đi chắc con cũng mệt rồi.
*Ngưng Tuyết* vừa bước tới cầu thang thì ba cô lại hỏi:
-Có phải vì chuyện mẹ con năm xưa không?
Bước chân cô khựng lại quay đầu nhìn ba và trả lời có chút mất tự nhiên:
-Vâng ạ
- Tiểu Tuyết à chuyện đã qua rồi,con...đừng quá buồn còn có ba và Thế PPhong sẽ luôn ở bên con.
Nghe được lời này của *ông Bình* trong lòng* Ngưng Tuyết* trở nên ấm áp, hạnh phúc đáp lại lời ông:
-Vâng,con biết mà
Nói xong cô tiếp tục bước về phòng của mình.
Cạnh..
Vừa bước vào cô đã thả mình trên chiếc giường màu lam êm áivà cẩn thận suy nghĩ vụ việc tối qua. *Ngưng Tuyết* biết qua cuộc đấu kiếm với người thủ lĩnh bang* Hắc Phong* mình mới là người thua cuộc vì nếu không phải người nọ sơ ý, bị* Nguyệt* tập kích chắc giờ này có khi cô đã ch.ết rồi cũng nên.
Nhưng người như hắn có thân phận như thế nào ở thành phố A? /*Ngưng Tuyết* tự hỏi.
Rồi cô điện cho *anhhai*
Tút......tút..
- Alo! Tiểu Tuyết về rồi à?
Nghe đâu bên kia có tiếng trả lời cô cũng vào thẳng vấn đề..
- Anh hai, em vừa về nhà rồi. Có 1 việc em muốn nhờ anh giúp là anh có điều tr.a cho em người đứng đầu bang Hắc Phong ở thành phố A không?
Nghe *Ngưng Tuyết* nói *Thế Phong* miệng chữ A mồm chữ O liếc nhìn cái người đang thay vết thương trên giường kia. Lắp bắp hỏi lại:
- Em thật sự muốn anh giúp em điều tr.a người này ư?
*Ngưng Tuyết* rất khó hiểu không phải chỉ nhờ anh giúp điểu tr.a hộ 1 người thôi sao lại lắp bắp thế kia. Cô tiếp tục khẳng định ý muốn của mình.
- Đúng vậy, anh giúp em được không?
- Không phải là anh không giúp em mà là giúp không được. Tiểu Tuyết, em nghe anh đừng quan tâm đến cái người đấy hắn sẽ không hại em nhưng cũng không phải người dễ dây vào đâu.
*Thế Phong* từ chối và dặn dò cô em gái của mình.
- À! Em biết rồi thế vụ tai nạn của mẹ em anh có tin gì không?
- Có anh thấy báo lại là cái ngườitên là Phùng Tước 34 tuổi, không có gia đình, mẹ già bệnh ốm nên mất rồi hình như là người liên lạc giữa người gây ra và người sai khiến ở đằng sau. Hắn cũng vừa bay sang nước B rồi.
Tin tức của anh hai cũng giống của *Minh* khiến cô khá hụt hẫng. Nhưng cô biết vụ tai nạn của mẹ cô hầu như đều mất hết chứng cứ rồi nên muốn điều tr.a ra là rất khó. *Ngưng Tuyết* cũng phải chấp nhận
-Anh hai không sao đâu. Nhớ là có tin gì phải bảo cho em nhé!
-Ừ! Em yên tâm nhớ là đừng quá đau lòng.
*Thế Phong* biết mẹ cô chính là nỗi đau, trong lòng* Tiểu Tuyết* nên anh phải lựa lời mà an ủi em nó.
Cúp máy xong*Ngưng Tuyết*cũng lại lăn kềnh ra ngủ.
Bên kia...*Thế Phong*lườm nguýt cái tên đang tự xử lý vết thương kia châm chọc nói:
- Hi Thần, cậu mà cũng để bị thương à lại còn bị kiếm chém nữa chứ! Từ bao giờ mà cậu yếu đi thế! ha ha....
Người đang xử lý vết thương chính là*Dạ Hi Thần.*Sau buổi tối hôm ấy anh được bác sĩ riêng giúp trị liệu vết thương nhưng hôm sau anh lại phải thay băng thì cái tên kia nhận được tin thì đã chạy đến đây để châm chọc mình. Lúc này,*Hi Thần*anh chỉ muốn đá bay tên đang lảm nhảm kia ra ngoài nhưng lại bận thay băng. Nên anh chỉ có thế đe dọa:
- Muốn thử xem rốt cuộc có yếu đi không hả?
Nhìn* Thế Phong*mà hỏi với giọng điệu ngông cuồng dù anh vẫn đang bị thương. Rồi anh bảo bác quản ra tiễn thằng bạn dở hơi này của mình đi về.
Biết mình sắp bị đuổi nên*Thế Phong*nói nốt.
-TRị liệu cho xong vết thương đi rồi ta sẽ tính nốt món nợ đang dở dang lần trước.
Nói xong*Thế Phong*cũng ra về luôn. Căn phòng lấy màu đen làm chủ chỉ còn mỗi* Hi Thần*đang ngồi tựa vào thành giường suy nghĩ.
Người con gái tối qua không phải là thủ lĩnh của bang*Hắc Huyết*mà giống người được mời đến hơn nhưng người lợi hại như thế sao lại ở trong cái bang đấy. Nhìn các đường kiếm khi giao thủ với mình đều là các đường chí mạng của sát thủ chuyên nghiệp thì giống hơn vì người trong một bang sẽ hay tấn công chính diện hơn là chọn các vị trí của cơ thể để tấn công. Mà TRên đời này chỉ có một tổ chức* Mị Sát*, một tổ chức chỉ có 2 lĩnh vực là tình báo và giết người kiếm tiền nổi tiếng trong thế giới ngầm các quốc gai lớn ở Châu Âu.....Vậy*Hắc Huyết*và*Mị Sát*có quan hệ gì đấy.
Sau khi kết luận lại suy nghĩ của mình anh rút điện thoại ra gọi cho*Trịnh Trí Ninh:*
- Điều tr.a cho tôi về 2 tổ chức Hắc Huyết và Mị Sát và một số việc ở tập đoàn
*TRịnh Trí Ninh*nghe chỉ thị của* Hi Thần*mà báo cáo:
- Tôi sẽ điều tr.a hai tổ chức đấy rồi gửi tư liệu cho chủ tịch con ở tập đoàn thì......,.....vv..v.v( lược bỏ 500 chữ có nội dung tóm tắt là về việc ký hợp đồng, các vụ làm ăn và tình hình hội đồng quản trị ở đó)
Ra một số chỉ thị, hướng dẫn*trợ lý Trịnh*giải quyết một số vấn đề thì anh cúp máy và cũng đi ngủ bù cho mấy hôm không được ngủ trước đó