Chương 18: Ăn cơm

Thấy* Phong* nói thế thì *Hi Thần* lại càng muốn nếm thử, tìm hiểu thêm về người con gái này. Nhưng lại càng nghi ngờ rằng 1 người sát thủ như cô lại đi thích cái loại người như *Phong* thật là không bình thường.
- Phong,Tô Nghưng tuyết thật sự là bạn gái của cậu chứ?


Nghe *Hi Thần* hỏi thế thì chột dạ nhưng vẫn đáp lại:
- Đương nhiên ngưỡng mộ rồi chứ gì! Cái cô gì gì đó của cậu con xơi mới bằng được.
Nghe ông bạn nói *Hi Thần* căn bản không tin nhìn chằm chằm vào mặt *Phong* để tìm ra một chút không bình thường.


*Thế Phong* tưởng mình qua cửa rồi nhưng anh không biết cái mình đã lộ ra sơ hở.
Thấy biểu tình như được thoát nạn của ông bạn thì anh có thể phần nào chắc chắn rằng *Tô Ngưng tuyết* là bạn gái giả của *Phong*. Lúc này trong lòng* Hi Thầ*n có chút vui sướng. Anh buông một câu:
*- Cậu thua rồi.*


*Hi thần* vừa nói xong thì anh bừng tỉnh. Cái mặt ch.ết tiệt! Nhưng anh Biết là một khi* Hi Thần* phán đoán nhận định xong thì sẽ đúng đến 98,99% đúng nên *Thế Phong* chỉ có thể cười khổ.
- Coi như cậu lợi hại. Hừ!
*Thế phong* nói xong đứng dậy đi luôn vừa ra khỏi cửa thì ngh tiếng nói của Hi Thần:


*- Tý tôi đến nhà cậu ăn cơm.*
Nghe xong *Thế Phong* há hốc mồm một lúc sau mớ i bình thường trở lại lập tức đi về nhà.
Ở nhà hai cha con* Tô Ngưng Tuyết* đang xem phim anime tình cảm thì ở đâu đó có tiếng hét:
- Tiểu Tuyết nhà mình sắp có khách rồi còn cơm không?


Cái tiếng hét của *Thế Phong* đã làm tụt tâm trạng xem phim của cô khiến cô rất khó chịu. Không trả lời anh hai cô đi vào bếp thấy anh hai đang lục lọi hết mở vung nồi lại mở tủ lạnh.... Cô hỏi:
- Tốt nhất là nên có 1 lý do cho việc phá hoại tâm trạng xem phim của em đi. Và ai sẽ đến?


available on google playdownload on app store


Nghe cái giọng lạnh như băng của cô em thì *Thế Phong* luống cuống mang theo chút uất ức nói:
- Thì có một tên mặt băng nghe được cuộc nói chuyện nên đến. mà người có cái mặt băng thì phải Là tên* Hi Thần* dở....
Chưa kịp nói hết thì trong bếp xuất hiện 1 gương mặt vừa lạnh vừa đen.
- Tôi làm sao?


*Tô Ngưng Tuyết* giật mình nhìn cái con người hoàn hảo này thì nhận ra khách hôm nay là *Chủ tịch Dạ.*
*Hi Thần* thấy* Tô Ngưng Tuyết* xuất hiện ở nhà* Phong* thì có chút tức tức “ tại sao cô lại ở trong nhà của một thằng con trai thế? “ nên lời nói có chút chua nếu không nghe kĩ thì chắc không nhận ra.


Mặc kệ ông anh của mình đang bị đe dọa cô mở tủ lấy ít hoa quả lạnh đi ra phòng khách thì có tiếng người hỏi cô.
- Cô không phải bạn gái của Phong thì sao lại ở đây


Nghe được câu hỏi thì* Tô Ngưng Tuyết* đã nhận ra người anh trai nhà mình kia đã là lộ tẩy rồi nhưng mà đáng đời.Hơn nữa vào tai cô đây chính là câu hỏi buồn cười nhất. Nhưng sao cô cứ có cảm giác chua chua thôi thì cô không quan tâm, trả lời anh:
- Nhà mình không ở thì tôi ở đâu!


Trả lời xong cô bình thản đi ra phòng khách thì có tiếng cô vọng lại:
- Canh còn nóng trong nồi, thức ăn cho vào hâm nóng lên mà ăn.
Bê đĩa hoa quả ra ngồi xem phim.
Trong bếp *Thế Phong* vẫn hì hục hâm nóng thức ăn và xếp bát đũa thì *Hi Thần* hỏi:
-Ê đây là nhà cổ sao cậu và ông bố lại ở đây?


*Thế Phong* vừa làm vừa trả lời:
- Ừm đây là nhà của Tiểu tuyết nhưng vì là 1 gia đình thì đương nhiên là ở chung rồi.


Nghe thế *Hi Thần* mới biết thì ra cô là em gái* Phong* nhưng hình như *Phong* làm gì có em gái nào nhỉ Chẳng lẽ Tiểu Tuyết không phải là em gái ruột. ( chưa gì đã gọi người ta thân mật như thế. =.=)
- Cổ không phải em gái ruột của cậu.
Biết là *Hi Thần* sẽ đoán được nên anh chỉ “ừ” tiếng cho có lệ.


Hí húi 1 lúc thì thức ăn đã được dọn lên bàn hai người đàn ông ngồi xuống ăn cơm.
*Thế Phong* vừa cho thức ăn vào miệng thì xuýt xoa:
- Ai ôi! Đúng vị ngày xưa. Ngon quá mất thôi!


Nhìn biểu tình và tướng ăn của ông bạn thì thầm nhủ có cần phải làm quá lên thế không? Vừa nghĩ *Hi Thần* vừa bỏ thức ăn vào miệng thì.... ngon quá!


Thịt mềm có độ đàn hồi, giữ được vị ngọt của thịt, gia vị vừa đủ nhưng lại có vị khác khác với món anh thường ăn nhưng phải nói là vô cùng ngon, canh thì vừa ngon vừa thơm. Mĩ vị! Thậm chí coòn ngon hơn cơm của mẹ nữa chứ
Cái đầu nghĩ nhưng cái miệng vẫn ăn ăn.. và ăn


*Thế Phong* thấy *Hi Thần* như thế thì khinh bỉ trong lòng, nói:
- Hừ!cho cậu ăn đúng là lời cho cậu.
*Hi Thần* mặc kệ *Thế Phong v*ẫn ăn và kết quả của việc chọc ngoáy anh là bị hết thức ăn.


Sau một hồi thì* Thế Phong* khóc không ra nước mắt vì bị tên cuớp kia ăn hết. Đã thế sau khi ăn xong thì cứ thế rút giấy mà tao nhã lau miệng không khỏi khiến *Thế Phong* chửi thầm trong lòng.






Truyện liên quan