Chương 136: Hư cấu
Tạ Chẩm Thư tỉnh dậy giữa lúc kết nối, đang là nửa đêm. Anh gỡ hết dây liên kết ra, đứng trước tấm bảng đen rồi bắt đầu sửa lại những thông tin đã biết.
Có điều việc sửa đổi ký ức này chỉ có tác dụng trong Khu 14, quay về đời thực thì hắn sẽ khôi phục lại như bình thường.
Thứ tư, Săn Bắn có ba điều cấm, “Không được quấy rầy vật thí nghiệm, không được đánh thức vật thí nghiệm, không được tiếp cận vật thí nghiệm.” Tô Hạc Đình không phải vật thí nghiệm nhưng Tạ Chẩm Thư lại không thể tiếp cận cậu, chứng tỏ “vật thí nghiệm” trong những điều cấm này không chỉ nói Yến Quân Tầm, mà còn bao gồm cả những người có tầm ảnh hưởng quan trọng đến tình tiết truyện trong Khu 14 như Tô Hạc Đình.
Sửa xong bốn điều này, Tạ Chẩm Thư lại viết năm chữ “Kiểm Sát Viên” và “Bạo Quân”.
Cùng dùng một bàn điều khiển, Artemis phát hiện được 7-001 mà lại không phát hiện được anh. Hai người đã từng đổi bàn điều khiển mà kết quả vẫn thế, chứng tỏ vấn đề không nằm ở bàn điều khiển mà ở bản thân họ. Anh và 7-001 chỉ có hai điểm khác nhau: trong người anh không có con chip, trong anh có xương cốt của thần.
Tạ Chẩm Thư nghi lý do nằm ở điều đầu tiên, bởi vì ngay từ hồi chiến tranh anh đã thấy lạ, Báo Đen thừa biết các vũ khí chiến tranh sẽ tấn công những thành viên mang con chip, vậy mà bọn họ lại không hề lấy con chip ra. Nếu nhằm định vị và kiểm soát, vậy thì với tư cách là lực lượng đặc nhiệm với công nghệ vượt bậc ở phía Bắc, chẳng nhẽ bọn họ lại không có cách nào để nâng cấp hay chỉnh sửa con chip ư? Hay lẽ nào có nguyên nhân khác khiến bọn họ phải giữ nguyên vẹn con chip?
Tô Hạc Đình từng bảo Tạ Chẩm Thư rằng Artemis là hệ thống hỗ trợ Báo Đen, đồng thời chịu trách nhiệm ra bài kiểm tr.a cuối cùng cho các thành viên. Bên cạnh đó, từ thông tin mà 7-001 cung cấp thì Tạ Chẩm Thư còn phát hiện, khu thí nghiệm Khu 14 trong thực tế thuộc cùng một địa điểm với khu tập huấn của Báo Đen.
Liệu phải chăng điều này tức các thành viên của Báo Đen cũng bị Artemis giám sát? Khả năng cao con chip của bọn họ đến từ thí nghiệm Khu 14, cho nên bất kể 7-001 đang ở đâu, tiến vào Khu 14 bằng phương pháp nào, Artemis cũng có thể nhìn thấu được vỏ bọc của hắn.
Nghi vấn cuối cùng, tại sao “Kiểm Sát Viên” lại giữ nguyên vẹn được ký ức?
Tạ Chẩm Thư viết hai chữ “Thợ Máy” xuống dưới chữ “Kiểm Sát Viên”.
Vai của anh là “Kiểm Sát Viên số 719”, chứng tỏ không chỉ có một kiểm sát viên mà còn rất nhiều người khác. Căn cứ theo lộ trình của anh trong Khu 14 thì thực chất anh là một thợ máy.
Qua thời gian 36810 sống ở đây, Tạ Chẩm Thư đoán từ năm 2150 đến năm 2155, nhằm duy trì sự vận hành của Khu 14, Artemis đã đào tạo một nhóm nhân tài công nghệ. Trong thí nghiệm, bọn họ sẽ đóng vai “Kiểm Sát Viên” vào Khu 14 để giám sát và bảo vệ Khu 14. Song sau năm 2155, Khu 14 đã chuyển sang giám sát hệ thống nên quyền hạn của “Kiểm Sát Viên” bị cắt giảm, trở thành nhân vật phụ chỉ có thể quan sát Khu 14, vì lẽ đó Tạ Chẩm Thư bảo toàn được ký ức nhưng phải tuân thủ theo quy tắc.
May sao tốc độ trôi của thời gian trong Khu 14 khác với ngoài thực tế, bốn tiếng của Kiểm Sát Viên tương đương với nửa tháng trong Khu 14, trong khoảng thời gian có hạn, anh có thể cố gắng nán lại trong đó.
Sửa sang xong xuôi hết các thông tin thì trời đã sáng. Tạ Chẩm Thư giơ tay lên, lấy “7-006” làm khởi điểm để vạch đường kẻ. Anh mặc kệ hết các thông tin khác trên bảng, nối thẳng đường kẻ ấy đến vị trí của “X”.
Những điều cấm đoán, quy tắc cùng chướng ngạị vật ấy, tất cả đều bị đường kẻ cắt qua. Mục tiêu của Tạ Chẩm Thư rất rõ ràng, chỉ có 7-006. Lòng anh có thể vững như bàn thạch, không đổ vỡ trước khi tìm được mục tiêu.
Bởi vậy anh lại tiến vào Khu 14 lần nữa.
Một giọng nói hỏi: “Kỳ nghỉ của anh thế nào? Kiểm Sát Viên.”
Tạ Chẩm Thư lôi chứng minh thư ra, ghi tên ở chỗ điểm danh, tiện miệng trả lời hệ thống cửa sổ: “Vui lắm.”
Vui lắm, gặp được người mình muốn gặp, dù chỉ được nhìn mặt người ấy mà thôi.
Hệ thống cửa sổ nói: “Anh nghỉ phép lâu quá nên không biết, tình trạng của 01AE86 giờ tệ lắm rồi.”
Tạ Chẩm Thư hỏi: “Hắn ta làm sao?”
Hệ thống cửa sổ đáp: “Hắn ta sắp phát điên rồi.”
Chỉ huy không chửi tục nói bậy người khác nên anh chỉ vẽ một hình quả trứng trên giấy, đại diện cho tâm trạng của anh khi nghe được điều này. Lát sau, anh bảo: “Trong dự liệu.”
7-001 vào đây để hội ngộ với vật thí nghiệm số 98342, cũng chính là để liên lạc với Yến Quân Tầm trong cốt truyện hiện tại, qua đó tìm cơ thể bị giấu của Yến Quân Tầm. Nhưng vào đây hắn sẽ quên đi, quên mất hiện thực, quên mất mục đích, quên rằng đây là một vòng tuần hoàn giả. Dẫu cho hắn làm gì, kết cục của Yến Quân Tầm luôn là cái ch.ết. Sau khi thoát khỏi Khu 14 quay về thực tại, hắn sẽ nhớ lại tất cả, nhớ lại Yến Quân Tầm ch.ết trước mặt hắn, ch.ết trong lòng hắn, hoặc là ch.ết ở nơi mà hắn không thể chứng kiến.
Số lần lặp lại càng tăng, hắn tất càng tiến gần đến sự mất trí. Thực ra ngay trong lần lặp lại này, trạng thái khởi điểm của hắn đã rất bất thường rồi.
Tạ Chẩm Thư gác bút lại, bảo: “Liên lạc với Cục Thanh tr.a khu Đình Bạc, bảo bọn họ tôi sẽ điều trị tâm lý cho 01AE86.”
Là nhân vật tham gia muộn vào tuyến truyện, 7-001 là người duy nhất mà Tạ Chẩm Thư có thể tiếp xúc. Là đối tượng trao đổi trong thực tế, 7-001 là đồng minh duy nhất của Tạ Chẩm Thư. Nói chung, thi thoảng Tạ Chẩm Thư sẽ lấy cớ điều trị tâm lý để nhắc nhở bóng gió cho 7-001 đừng phát điên.
Tuy cũng chẳng ích chi, 7-001 vẫn sẽ mạnh ai nấy làm thôi.
Việc điều trị tâm lý được tiến hành qua hình chiếu, Tạ Chẩm Thư không dự định ra khỏi nhà tù Quang Đồng, đây là khu an toàn của anh, huống hồ ở khu Đình Bạc còn có Yến Quân Tầm, anh không thể đến gần quá. Bình thường quá trình cũng rất ngắn, Tạ Chẩm Thư có thể tính thời gian, đôi khi vượt quá thời gian cũng sẽ bị hệ thống đá ra, bởi vậy anh sẽ tính thời gian chính xác đến từng giây, đến giờ thì sẽ kết thúc mà không chần chừ.
Lần này cũng thế.
Lúc xong, Tạ Chẩm Thư ra khỏi phòng giam, đưa báo cáo cho hệ thống cửa sổ.
Hệ thống cửa sổ nói: “Vất vả cho anh rồi!”
Tạ Chẩm Thư nói: “Tình huống của 01AE86 đặc biệt, Báo Đen cần tăng cường—”
Anh dừng lại, trầm ngâm nhìn màn hình trước mặt.
Hệ thống cửa sổ hỏi: “Cần gì cơ?”
Tạ Chẩm Thư hoàn hồn, ngón tay khẽ gõ bàn. Chốc sau anh bảo: “Cần tăng cường liên lạc giữa tôi với Báo Đen.”
Hệ thống cửa sổ nói: “Ồ, được thôi, tôi sẽ cho anh địa chỉ khu tập huấn của Báo Đen.”
Tạ Chẩm Thư: “Đừng đưa địa chỉ, cho tôi số điện thoại của 7-006 đi.”
Các điều cấm gồm không được làm phiền, không được đánh thức, không được tiếp cận, nhưng gọi điện thoại thì sao? Nếu gọi điện thoại chỉ để nói những chuyện khác mà không nhắc đến những từ cấm thì có được coi là không vi phạm luật không?
Hệ thống cửa sổ nói: “Được, nhưng 7-006 chưa bao giờ cho ai số điện thoại thật của mình, bọn tôi sàng lọc thì ra tổng cộng hơn bốn trăm số có khả năng là của cậu ta cơ… Anh chắc chắn muốn à?”
“Muốn,” Tạ Chẩm Thư liếc đồng hồ, khẳng định, “tôi muốn toàn bộ.”
Hơn bốn trăm số, gọi từng số một thâu đêm suốt sáng. Tạ Chẩm Thư nói đi nói lại ba câu “Xin chào”, “Tôi xin lỗi”, “Nhầm số rồi”, đầu dây bên kia ôn hòa có mà nóng nảy cũng có, chỉ là không có Tô Hạc Đình. Gọi một lần mà máy không nối thì chỉ có nước gọi lại.
“Xin chào.”
Không phải.
“Xin chào.”
Vẫn không phải.
Chỉ huy dập máy rồi lại bấm gọi tiếp. Mặt trăng rất ít khi ló dạng ở Khu 14, đêm xuống trời hay đổ mưa, Tạ Chẩm Thư cảm giác tiếng máy bận dường như hòa chung với tiếng mưa rơi. Cuối cùng, sau một hồi chuông ngắn, anh nghe được thanh âm thân quen.
“Làm sao!”
Tô Hạc Đình gạt gạt máy liên lạc, giọng hơi rè. Mà câu “Xin chào” của Tạ Chẩm Thư lại ch.ết sững trên đầu lưỡi, tim anh đập dồn dập, lúc này vô vàn lời muốn tỏ đang ứ nghẹn trong lồ ng ngực. Nhưng anh lại nắm chặt chiếc điện thoại, không tài nào đáp ngay.
—Anh không thể dọa Tô Hạc Đình bỏ đi, mà cũng không thể vi phạm điều cấm.
Tô Hạc Đình nói: “Tôi không mua nhà không làm thẻ không tham gia bất kỳ hoạt động gì đâu.”
Yết hầu Tạ Chẩm Thư lợn cợn, trong bóng tối, anh như một đứa bé tủi thân. Nhưng anh phải tiếp tục, như việc mà anh thành thạo nhất ngày xưa, kiềm chế cảm xúc của chính mình. Anh “Ừ” một tiếng đáp lại, tưởng chừng không “Ừ” thì sẽ lỡ thốt ra điều gì đó nguy hiểm.
Tô Hạc Đình: “Vậy tôi cúp nhé?”
Tạ Chẩm Thư: “… Đừng cúp.”
Tô Hạc Đình: “Anh có chuyện gì không?”
Tạ Chẩm Thư yên lặng hồi lâu mới nói: “Xin chào.” Anh dùng câu “Xin chào” để kéo lý trí mình về, nói nốt, “7-006, tôi là kiểm sát viên của nhà tù Quang Đồng.”
Từng từ anh nói ra đều được cân lên đặt xuống, chỉ cần sểnh ra là có thể vi phạm ngay vào điều cấm. Ngặt nỗi anh rất nhớ Mèo, nhớ tất thảy của Mèo.
Bởi vậy anh nói: “Tôi rất tò mò về cậu.”
Còn đế thêm: “Về tất cả của cậu.”
Anh nói dối tệ, nhất là trước mặt Tô Hạc Đình, bởi vậy từng câu trả lời của anh đều chân thật. Cuộc gọi điện này trong thực tế chỉ kéo dài mấy giây, song chỉ mấy giây vỏn vẹn ấy lại khiến con tim sắt đá đã băng qua miền tuyết, vượt ngàn hoang sơ, vượt qua phòng tuyến ngụy thần của anh tan chảy tức thì.
Anh muốn nói tôi nhớ em lắm, muốn rằng tôi muốn gặp em.
Nhưng trời sắp sáng rồi, anh phải quay về ranh giới giữa thực và hư, tiếp tục làm một con người bị lãng quên.