Chương 137: Xóa sổ
Cuộc điện thoại này đã giúp Tạ Chẩm Thư ngon giấc, tối đến anh bị đồng hồ báo thức gọi dậy, nghe thấy trời lại đổ mưa ngoài cửa sổ, anh bèn vén chăn lên, ra bàn gọi điện cho Tô Hạc Đình tiếp. Y như anh đã đoán, máy không nối.
Tạ Chẩm Thư cúp máy, nhặt bút lên ghi vào mẩu giấy có số điện thoại của Tô Hạc Đình: Thời hạn nói chuyện điện thoại, không rõ.
Kể cũng lạ, anh với 7-001 gọi điện cho nhau cũng thế, gọi thì gọi được nhưng mà bị giới hạn thời gian, mà cụ thể là bao lâu thì chẳng ai biết, mỗi lần một kiểu, Tạ Chẩm Thư chỉ có thể phán đoán dựa vào trực giác.
Ghi xong Tạ Chẩm Thư xé tờ giấy ra rồi gấp lại nhét vào trong túi đồng phục của mình, tối anh còn phải đến nhà tù để trực.
Lúc ra ngoài mưa đang trút xối xả. Tạ Chẩm Thư bật ô, bước vào trong làn mưa. Lúc băng qua đường, anh nghe thấy tiếng còi ô tô, một con xe thể thao màu đen vụt qua anh, lái vào cổng nhà tù.
Tạ Chẩm Thư đến bốt gác ở ngoài cổng, điềm nhiên hỏi: “Có khách à?”
Bên trong bốt có một ông bác đang ngồi, nom dáng y chang con lật đật. Hai con mắt của ông ta dán vào màn hình ti vi, gật đầu qua quýt cái rồi bảo: “Từ khu Quang Quỹ qua.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Xe đẹp đấy.”
Ông bác bảo: “Phải đẹp chứ lại, xe của Báo Đen mà.”
Tạ Chẩm Thư cất chứng minh thư đi, tiện nhét một tay vào trong túi áo. Anh giơ ô lên, lướt mắt qua biển con xe thể thao rồi cuối cùng dừng lại ở sảnh lớn.
Mấy vòng tuần hoàn lần trước không có tình tiết này, thành viên Báo Đen bất ngờ nhảy ra này là ai? Khu 14 thay đổi tình tiết hay là nó lại thêm nhân vật mới vào?
Khi luồng suy nghĩ của Tạ Chẩm Thư đương lên xuống thì cửa xe mở ra, một gã đeo kính bước xuống. Y “Ấy” một tiếng, lấy tay che đầu rồi rảo chân chạy lên cầu thang, cằn nhằn: “Mưa gì mà khiếp thế!”
Cặp mắt Tạ Chẩm Thư khẽ chuyển động, anh nhớ ra giọng nói này là của ai.
Y mở áo da lôi chứng minh thư của mình ra, nói: “Hừ, hệ thống kiểm tr.a của bọn mày lạc hậu thế, lại còn đòi tao phải đưa chứng minh thư nữa chứ… Nhìn rõ chưa? Tao đây, 7-004 đây.”
Y vén mái tóc ướt nhẹp lên rồi tháo kính xuống. Cặp mắt hẹp dài khép hờ như chưa tỉnh ngủ.
Cửa sảnh lớn vẫn không mở, hệ thống từ tốn nói: “Xin lỗi, không xác nhận được thông tin liên quan. Nhắc lại, xin lỗi, không xác nhận được thông tin…”
7-004 gảy kính râm lên, chống cằm. Y quẹt lại, chau mày: “Ơ, sao lại không xác nhận được? Mày bị ngu thì có. Nhanh lên, mở cửa ra, tao còn có nhiệm vụ phải làm.”
Hệ thống nói: “Xin lỗi, không—”
7-004 cười, đập chứng minh thư trong tay lên cửa. Y sáp lại gần máy quay của hệ thống: “Mày làm khó tao thế nhờ.”
Máy quay hệ thống chuyển động, nó nói: “Xin hãy lùi lại, cảnh báo, xin hãy—”
7-004 bất thình lình nện xuống chiếc máy quay, lúc máy quay nổ, y rút khẩu súng bên trong áo khoác ra. Y nã “đoàng đoàng” hai phát vỡ toang khóa cửa sảnh lớn rồi đẩy thẳng cửa vào, nói: “Lắm chuyện, câm đi, đừng có kêu nữa!”
Y nã mấy phát vào các nhân viên trực đêm trong nhà tù rồi đá xác họ ra, nhoài tới trước cửa sổ.
Hệ thống cửa sổ bật đèn đỏ, nói: “Anh đang xâm nhập trái phép.”
7-004 móc ra một điếu thuốc châm rồi thổi vào hệ thống cửa sổ. Y nghe thấy tiếng còi báo động trong nhà tù mà lại chẳng hoảng hốt, ngược lại còn thong dong hút thuốc, bảo: “Xâm nhập trái phép á? Ồ, thế cơ đấy, đừng nhiễu sự vậy, đưa hồ sơ 01AE86 cho tao.”
Hệ thống cửa sổ nói: “Đây là tài liệu tuyệt mật, cần con dấu của Phó Thừa Huy.”
7-004 nghe mà mừng rỡ, y hút nốt điếu thuốc rồi vứt đại xuống chân. Hoa lửa bắn vào máu tắt ngóm. Y nói: “Mày mà cũng quy tắc quá nhỉ, nhưng tiếc quá đi, ông chủ của tao bây giờ không phải là Phó Thừa Huy.”
Y đan mười ngón tay vào nhau, nở nụ cười quái đản.
“Đừng có vờ vịt với tao, đây là trò chơi, cái gì tao cũng biết hết. Đừng chọc tức tao, xin mày, đưa hồ sơ 01AE86 cho tao ngay bây giờ, không thì sẽ xảy ra chuyện chẳng hay ho gì đâu.”
Hệ thống cửa sổ ngu ngơ đáp: “Tôi không thể cho anh.”
7-004: “Mày làm sao cơ?”
Hệ thống cửa sổ lặp lại: “Tôi không thể—”
7-004 giơ tay bắn vỡ chiếc màn hình ở cửa sổ, nói: “Cút mẹ mày đi, phí thời gian.”
Y bắn tằng tằng mấy phát nữa, biến ô cửa sổ thành một tổ ong bốc khói. Thế rồi y đá văng cửa ra, đi thẳng tới phòng trữ hồ sơ.
Bên ngoài mưa đổ như thác, tựa một tấm màn sân khấu đen nhánh che trăng. Qua cuộc hội thoại giữa 7-004 với hệ thống cửa sổ, Tạ Chẩm Thư rút ra được một vài điều: 7-004 không phải vật thí nghiệm, 7-004 có trí nhớ ngoài hiện thực, 7-004 cũng là kẻ ngoại lai giống anh.
7-004 không tìm được thứ mình muốn trong phòng hồ sơ, y ra ngoài sảnh thì thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen đứng ở cửa.
“Mẹ kiếp,” 7-004 bị Chỉ huy làm giật mình, “đứng lù lù đấy làm gì? Bị điên à?”
Tạ Chẩm Thư cụp ô lại, chiếc đồng hồ đeo tay lóe sáng. Anh quay lại, im lặng nhìn 7-004 chằm chặp. Gió thổi toán loạn tóc anh mà không hề ảnh hưởng đến khí thế của anh.
7-004 tưởng anh là NPC, y móc hộp thuốc ra đưa một điếu cho Tạ Chẩm Thư, nói: “Đi trực đúng không? Người anh em, tôi là 7-004 từ Báo Đen, tối nay tôi đến để đặc biệt thăm hỏi mọi người dấy.”
Tạ Chẩm Thư vân vê điêu thuốc, liếc về phía sảnh. Ở đó thủy tinh vãi tung tóe khắp mặt đất, vẫn còn thoang thoảng mùi máu.
7-004: “Anh nhìn thấy rồi à?”
Y hẵng đang cười, cặp mắt híp nhìn Tạ Chẩm Thư chòng chọc tựa một con sói đội lốt cừu.
Tạ Chẩm Thư đáp: “Ừ.”
7-004 nhả khói: “Ô hay, sao anh không hét lên? Tôi giết người bên trong đấy.”
Tạ Chẩm Thư dửng dưng đáp: “Sợ quá.”
Lông mày anh không nhúc nhích, mặt lạnh tanh vô cùng hờ hững. Thực ra không phải là anh không chịu hợp tác, mà là anh diễn dở quá, bình thường làm “Kiểm Sát Viên” là anh đã tận tâm lắm rồi.
7-004 cảm nhận được chút bất thường, y bỏ điếu thuốc trong miệng ra vứt xuống đất, vừa lấy chân di di vừa nhét tay vào trong túi áo lần mò, vẫn tươi cười: “Anh thú vị thật đấy—”
7-004 móc súng ra, nhưng y quá chậm, y còn chưa kịp bóp cò thì cổ tay đã bị chiếc ô quật trúng. Tay y hơi buông lơi, khẩu súng rơi xuống. Y giơ chân toan đá nó về thì Tạ Chẩm Thư lại không cho, chiếc ô quất “bốp” vào cổ 7-004 làm y phải lùi lại hai bước.
Khẩu súng rơi xuống đất, Tạ Chẩm Thư giẫm lên.
Mặt 7-004 bàng hoàng: “Mày không phải NPC ư? Mẹ kiếp mày là người thật!”
Tạ Chẩm Thư chĩa ô xuống mặt đất, nói: “Tao là Kiểm Sát Viên.”
Anh phải tuân thủ quy tắc của Săn Bắn và đóng vai nhân vật, nhưng hình như 7-004 thì không cần. Điều ấy đã gợi sự hứng thú của Tạ Chẩm Thư, anh đi từ suy nghĩ “bóp gãy cổ y” sang “chặt đứt hai chân y”.
7-004 che cổ, vì không rõ lai lịch của Tạ Chẩm Thư nên y lập tức rút lui, lao vào trong làn mưa. Còn chưa lùi được bao bước, chiếc ô đã bay vụt tới kéo theo gió cùng nước mưa lao vào gáy y. Y cúi phắt xuống tránh được một đòn trí mạng.
Nhưng cũng chỉ tránh được một đòn mà thôi!
Tạ Chẩm Thư lật chiếc ô lại nện xuống lưng 7-004. 7-004 nào hay ngày xưa Chỉ huy chuyên dùng đao Đường, như bị ăn một đao, y va vào đầu xe. Y cuống cuồng hít hơi kêu: “ch.ết mất, đừng đánh nữa! Tao cũng là người thật—”
Y nói được nửa lời thì trở tay tóm lấy cán ô rồi xoay người tung hai đòn, nhưng trượt. Khoảnh khắc ấy 7-004 biết ngay không ổn, y còn chưa kịp mở miệng nói tiếp thì ngực đã trầm xuống, bị Tạ Chẩm Thư đạp ngã chỏng vó vào cửa xe.
7-004 che ngực gào lên trong mưa: “Anh, anh gì ơi! Có gì nói chuyện đã!”
“Cốp!”
7-004 bị cán ô móc vào, y nhào về trước rồi lại bị Tạ Chẩm Thư đạp cho ngã vào cửa xe. Lưng đau tê tái, y bật tiếng ho khù khụ, mặt bị mưa hắt trắng bợt, nói: “Đệt mẹ mày… Thôi, tao phục rồi, tao bảo tao phục rồi, đừng đạp nữa!”
Tạ Chẩm Thư hỏi: “Mày vào đây bằng cách nào?”
Câu hỏi này khớp với vai “Kiểm Sát Viên” của anh, mà anh cũng muốn biết.
7-004 ho liên tục, lau mặt đáp: “Thì cứ vào thế thôi.”
“Ruỳnh” một tiếng cửa xe lõm lại, 7-004 lại ăn một đạp nữa tới nỗi phun cả dịch dạ dày. Y trầy trật bấu lấy cửa xe, cuống cuồng nói: “Liên kết ý thức, tao vào bằng liên kết ý thức!”
“Liên kết ý thức” là một từ cấm, nhưng lạ thay 7-004 nói ra mà Khu 14 lại không hề phản ứng.
Tạ Chẩm Thư cụp mắt lạnh lùng nhìn 7-004. Mưa thấm ướt vai anh, anh hỏi: “Mày cần hồ sơ của 01AE86 để làm gì?”
7-004: “Cái này tao cũng chịu, ông chủ sai tao làm gì thì tao làm thôi.”
Hắn nói tới đây, mưa càng tuôn như trút. Mây mù cuồn cuộn trên vòm trời, đèn đóm chung quanh đã tắt ngóm. Chẳng biết ông bác ở bốt gác đã tăm hơi đâu, chỉ còn lại tiếng cửa đập “cành cạch” trong gió.
7-004 hỏi: “Anh bạn, mày là ai thế? Trợ lý mới của Artemis à? Nếu thế thì để tao cho mày hay tin tốt, ông chủ của mày bị xóa sổ rồi, nơi này sắp đến tay bọn tao tiếp quản rồi.”
Cặp mắt hí của y mở ra, hai ngón tay đẩy khóe môi lên thành một nụ cười như một gã hề.
“Bọn tao chắc chắn sẽ lấy được con chip, Bạo Quân cũng đừng hòng cản trở kế hoạch của bọn tao. Cái Khu 14 này sắp thay đổi rồi—”
Cán ô móc vào cổ y, chẳng mấy chốc y đã tắt thở.
Tạ Chẩm Thư bỏ ô ra, xác 7-004 tuột xuống. Mấy phút sau thi thể tan đi trong mưa tựa keo, biến mất không một vết tích.
Chỉ huy quay về sảnh, anh vào phòng giam lấy hồ sơ của 01AE86 từ phòng giam số 018, mở chiếc bật lửa mà 7-004 để lại rồi đốt chúng.
Ánh lửa bập bùng, Tạ Chẩm Thư nhớ lại lời thoại mà 7-004 vừa nói, biết một tin trọng đại: Artemis đã bị xóa sổ.
Thế tức là sao?
Tạ Chẩm Thư không biết. Kỳ thực anh đã tưởng Artemis biến mất thì Khu 14 cũng sẽ biến mất, thế nhưng Khu 14 vẫn đang vận hành bình thường.
7-004 bảo bọn chúng chắc chắn sẽ lấy được con chip, e là “con chip” đó chỉ con chip trong đầu Yến Quân Tầm. Thoạt đầu việc rất đơn giản, chỉ cần Yến Quân Tầm dung hợp tiến hóa được với con chip, hoặc là bọn họ tìm được vị trí cơ thể của Yến Quân Tầm thì thí nghiệm này sẽ kết thúc, Tạ Chẩm Thư sẽ có thể rời khỏi đây, tìm được Tô Hạc Đình. Bởi dựa theo thông tin mà 7-001 cung cấp thì chỉ Yến Quân Tầm mới biết Tô Hạc Đình đang bị giấu ở đâu.
Nhưng giờ tình hình đã trở nên phức tạp, ngoài bọn họ ra thì trong Khu 14 còn lẫn cả những kẻ khác, mà những kẻ này cũng đang nhắm vào con chip.
Tạ Chẩm Thư đốt xong tập hồ sơ thì trời đã lại sáng. Anh ra khỏi phòng giam, nhìn thấy—
Tất cả mọi người đều mới tinh.
Những nhân viên bị 7-004 bắn ch.ết tối qua đang ngáp ngắn ngáp dài, nom mặt mũi hết sức bình thường như bị mất trí nhớ. Tạ Chẩm Thư bước qua bọn họ, thấy vũng máu dưới đất đã biến mất, cửa sổ cũng nguyên vẹn không sứt mẻ.
Tạ Chẩm Thư hỏi: “Tối qua có ai đến không?”
Hệ thống cửa sổ đáp: “Không có.”
Tạ Chẩm Thư cầm ô, qua vài giây yên tĩnh, anh “Ừ” tiếng đáp. Anh đi khỏi cửa sổ, đẩy cánh cửa ra vào bị bắn nát hôm qua ra, qua lớp kính sạch kin kít, anh trông thấy ông bác đang ngáy khò khò trong bốt gác.
Sự xuất hiện của 7-004 tối qua tựa như một giấc mơ, ngoài Tạ Chẩm Thư ra chẳng ai nhớ tới nó.
Tạ Chẩm Thư xuống bậc thang, nắng tỏa lên người anh. Anh ngẩng mặt nhìn trời, bầu không mang mang chẳng một vẩn mây, chỉ có mặt trời, anh đã bắt đầu tin lời 7-004.
Khu 14 chưa từng bị trục trặc, vì nó mô phỏng đời thật nên tất cả những sự vật trong tuyến truyện đều phải hợp lý. Chẳng hạn như kính đã vỡ sẽ không thể gắn lại như cũ, người đã ch.ết sẽ không thể hồi sinh, phải đến lúc trò chơi lặp lại, vòng tuần hoàn tiếp theo mới bắt đầu. Nhưng lúc này rõ ràng nó không còn bình thường nữa.
Nhìn bầu trời rực nắng khiến anh thấy hơi quái gở, ngỡ như Khu 14 đang sụp đổ. Song vấn đề là anh vẫn chưa đưa được Tô Hạc Đình đi.
Nghĩ đến đó, anh giơ ô gõ khẽ vào cửa bốt gác. Tiếng ngáy của ông bác tắt ngóm, ông ta trở mình xuống mở cửa. Lát sau ông ta thò đầu ra hỏi: “Anh có việc gì?”
Tạ Chẩm Thư nhìn xuống chân ông bác, thoáng khựng lại, nói: “Không có gì.”
Ông bác đong đưa lẩm nhẩm mấy câu, không hề hay biết mình có vấn đề chi. Ông ta dùng phần [email protected] dưới lật đật di về ghế ngủ tiếp.
Tạ Chẩm Thư đau đầu nghĩ,
Không xong rồi, biệt danh của Tô Hạc Đình là mèo, lẽ nào khi Khu 14 sụp đổ thì cậu sẽ thật sự biến thành một con mèo ư?
Mèo biết nhận điện thoại không?
Dùng đuôi chắc?